Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 102




Mặt trời vẫn gắt như vậy, càng lúc càng khiến người ta không chịu được, Tưởng Niệm buồn chán nằm đủ kiểu trên giường nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, suy sụp đếm bóng đèn thủy tinh nhỏ bên trên, một cái, hai cái, ba cái, bốn....

Cuối cùng lúc dếm đến 20 cái cô không chịu nổi nửa bất chợt ngồi dậy la lên: “A---”

Sắp điên rồi, thật chán mà, buổi sáng ăn ngủ, ngủ ăn, buổi tối làm ngủ, ngủ rồi làm, từ khi nào cuộc sống của cô trả thành như vậy rồi?

Mỗi đêm anh luôn như nổi điên mà muốn cô, không đếm được bao nhiêu tư thế, khiến mỗi ngày cô đều vô cùng lười biếng, nhưng dường như cô dần mê muội, cô biết, đây không phải một hiện tượng tốt.

Nhưng cô có thể làm thế nào?

Khẽ thở dài một hơi, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn thím Doãn ở trong vườn hoa, cẩn thận tưới hoa phấn kia, Tưởng Niệm khó hiểu nhíu mày, đó là hoa thật bình thường mà, sao mỗi ngày thím Doãn đều tự thân tư lực, chăm sóc nó?

Hơn nữa mỗi khi đối xử với hoa đều lộ ra một chút hiền hòa, hoa này rất quan trọng?

Đối với thím Doãn, Tưởng Niệm đương nhiên là sởn gai óc, một màn mười năm trước bà cầm dao rượt cô kia còn đọng trong ký ức, phảng phất như chuyện xả ra ngày hôm qua, dù cô rất sợ, nhưng cũng không thể nói gì với anh, bởi vì cô biết thím Doãn đối với anh mà nói, đây là người thân duy nhất, không muốn gây thêm phiền phức cho hắn, nên cả chuyện ngày đó ở nhà chịu ủy khuất uất ức, cô cũng chưa từng lên tiếng.

Nhưng mà buổi tối lúc bọn họ trở về cũng không gặp cô gái kia, sau khi cô âm thầm hỏi thăm mới biết được, hóa ra cô gái kia tên Lily, là cháu gái ruột của thím Doãn, bình thường có thím Doãn chống lưng, liền hay quở trách những người hầu khác trong nhà, nhưng mà đả ra ngoài, nói là nghỉ phép.

Xem ra cũng giống thím Doãn, đều là quái nhân!

Tưởng Niệm hơi nghiên đầu nhìn thím Doãn ngồi trên cỏ thì thầm lẩm bẩm, trên mặt có nụ cười yếu ớt, hơi giật mình, sao bà như thay đổi thành một người khác vậy?

Lúc cô đang nghĩ đến xuất thần, tiếng đập cửa làm cô bừng tỉnh, điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt, sau khi thấy mình không có gì là không ổn, mới nở nụ cười trên mặt, ngọt ngào nói: “Vào đi.”

Cửa được mở ra, một cô gái khoản 24, 25 tuổi đi đến, cô gái mặc trang phục người hầu đen tráng đan xen, đội chiếc mũ đáng yêu, cười khuc1h khích tiến vào, nhìn Tưởng Niệm cung kính lên tiếng: “Thiếu phu nhân, cậu Trình tặng một món đồ, dặn là phải để tự ngài xem qua.”

Nũ giúp việc nói xong liền đưa một chiếc hộp tuyệt đẹp cho Tưởng Niệm, Tưởng Niệm kinh ngạc nhận hộp, khóe môi giương lên, hỏi: “Cậu Trình? Cậu Trình nào? Vì sao nói rõ là cho tôi?”

“Chính là tổng giám đốc của công ty giải trí Anh Hoàng cũng là bạn tốt của thiếu gia cậu Trình Sở Đông đấy ạ? Thiếu phu nhân không biết cậu ấy sao?” nữ giúp việc khó hiểu nhìn Tưởng Niệm, bộ dạng thanh tú thật khiến người ta ưa thích.

Trình Sở Đông? Tên nghiệp chướng kia? Hắn tặng đồ cho cô làm gì?

Tưởng Niệm nghi ngờ gật đầu: “Biết, chỉ là không biết cậu Trình trong miệng cô là anh ta thôi, nhưng mà vì sao anh ta tặng đồ cho tôi? Tôi cảm thấy hai chúng tôi không phải người cùng đường, nhưng mà vợ chưa cười của anh ta, tôi ngược lại rất thích.” nhắc đến cô gái chỉ gặp qua hai lần, Tưởng Niệm rất vui vẻ, cô thích cô gái dễ dàng thân thiết kia, hoàn toàn không có bộ dạng kiêu căng của các tiểu thư khuê các.

Trong lúc Tưởng Niệm nói chuyện cũng đã chiếc hộp lên bàn trà đá cẩm thạch, dè dặt thận trọng mở hộp ra, chợt một đống ảnh nam-nữ hoan ái lọt vào trong mí mắt, Tưởng Niệm hoảng hồn, lúc cẩn thận nhìn người đàn ông trên ánh, con ngươi không ngừng phóng đại, nước mắt không kiềm được rơi xuống, sao lại là anh?

Người đàn ông trên ánh chụp chính là Diêm Thương Tuyệt, mà người con gái trong mỗi tấm hình đều không giống nhau, đơn thuần, mị hoặc, đều có vẻ lẳng lơ.

Những tư thế xấu hổ như vậy bọn họ lại háo phóng bày ra, vô cùng nhuần nhuyễn.

“Thiếu phu nhân?” nữ giúp việc lo lắng khẽ gọi một tiếng.

Tưởng Niệm hoảng hốt, lau nước mắt, vội vàng thu hồi ánh chụp, nhưng vì rất kích động nên khiến số ảnh rơi tán loạn trên đất, Tưởng Niệm khó khăn đưa mắt nhìn nữ giúp việc đứng bên cạnh, biết cô ấy đang lo lắng cho mình, liền cười dịu dàng: “Tôi không sao, cô ra ngoài trước đi.”

Nữ giúp việc do dự một chút, liền gật đầu bỏ đi.

Tưỡng Niệm vô lực ngồi trên đất, nhìn ảnh chụp trong tay, tim như bị dao cắt, anh.

Đây là trước kia hay là hiện tại? Hắn có rất nhiều phụ nữ?

Lòng, càng lúc càng đau, cuối cùng hóa thành giọt nước mắt từ trong hốc mắt tranh nhau trào ra, Tưởng Niệm ghé vào bàn trà ra sức khóc rống, vì sao? Vì sao phải gửi thứ này cho cô, cô thật vất vả mới dựng nên một ảo tưởng, ngọt ngào, ấm áp như vậy, nhưng lại bị số ảnh chụp này làm hỏng.

Anh, hiện tại anh có em, có phải còn có người khác không?

Tuy trong lòng em vẫn nhớ đến An Nguyệt Lê, nhưng em cũng chỉ che giấu anh ấy ở trong lòng, em đã bắt đầu chậm rãi chuẩn bị đón nhận anh, vì sao anh còn muốn dây dưa không rõ với cô gái khác? Vì sao? Anh đã có nhiều phụ nữ như vậy, vậy trong lòng anh em rốt cuộc được coi là gì? Rốt cuộc được coi là gì?

Tưởng Niệm khóc đến vô cùng đau khổ, không biết vì sao lại khó chịu như vậy. Nhìn tuấn nam mỹ nữ trên ảnh, ở nơi khác thân-mật, cô cảm thấy trái tim mình giống như bị lăng trì, đau âm ĩ!

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, thím Doãn mặt lạnh tanh đi đến, châm chọc khiêu khích nói: “Thế nào? Như vậy đã không chịu được rồi?”

Tưởng Niệm nhất thời ngẩn ra, kinh ngạc ngẩn đầu thấy thím Doãn nhìn cô khinh bỉ, cô lúng túng đứng lên, hai tay run rẫy lau nước mắt, nở nụ cười cứng ngắt: “Thím Doãn.”

Bởi vì cô biết thím Doãn ở trong lòng Diêm Thương Tuyệt có trọng lượng, hơn nữa mấy năm đều là bà chăm sóc anh, cho nên Tưởng Niệm vấn có chút kính sợ đối với bà.

“Hừ!” Thím Doãn nhìn ảnh chụp trên bàn, cười nhạo một tiếng, chậm rãi bước đến cạnh Tưởng Niệm, năm tháng để lại nhiều dấu vết trên mặt bà, thế nên trên mặt bà ngoại trừ nếp nhân thì vẫn là nếp nhăn: “Thiếu gia chúng tôi thân phận hiển hách, đương nhiên chưa bao giờ thiếu phụ nữ, chỉ bàng cô? Có cái gì để giữ cậu ấy trong tay? Ảnh chụp này thì tính là gì? Dựa vào thân phân thiếu gia nhà chúng tôi muốn bao nhiêu phụ nữ cũng không thành vấn đề, mà cô, chỉ là cậu ta nhàm chán tìm đến giải trí, đừng mơ mộng có thể làm thiếu phu nhân của Diêm gia, tôi nói cho cô biết, không bao lâu, cô nhất định sẽ hối hận vì từng đến nơi này!”

Biểu cảm âm trầm của thím Doãm khiến Tưởng Niệm dựng tóc gáy, nghe lời trào phúng của bà, Tưởng Niệm cũng không phản bác, chỉ là ôm chặt cánh tay, ý muốn cho bản thân một chút ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy thật lạnh thật lạnh.

“Nếu cô thông minh thì hãy mau rời khỏi đây, nơi này không hoan nghênh cô.” ánh mắt cay nghiệt của thím Doãn tựa như muốn nuốt sống Tưởng Niệm, lạnh lùng nói xong liền rời đi.

Tưởng Niệm lướt qua vai, thất hồn lạc phách nhìn cảnh thím Doãn rời đi, vì sao bà vẫn hận cô như vậy? Năm đó cô chỉ là vô tâm sai lầm? Cô cũng buồn phiền hối hận mà, chẳng lẽ muốn cô chết để trả nợ sao? Như vậy song thân của Diêm gia có thể sống lại sao? Anh đã tha thứ cho cô rồi không phải sao?

Vì sao? Vì sao thím Doãn vẫn không bỏ xuống được?

Cô đã trốn tránh bà khắp nơi không phải sao? Ăn cơm chiều thì ngoan ngoãn ăn trong phòng, chỉ sợ thấy bà, sẽ khiến oán hận cắn nuốt cô, cô chỉ là muốn an ổn sống qua ngày, không được sao?

Tưởng Niệm nâng đầu, muốn ép nước mắt trở về, nhưng dù ngước đầu, nước mắt vẫn theo khóe mắt chảy xuống.....

Ban đêm, trên trời không có một vì sao, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng thắng xe, mọi người chia thành hai hàng cùng đứng ở cổng, chờ đợi Diêm Thương Tuyệt trở về.

Lúc Diêm Thương Tuyệt mặc áo sơ-mi đen tay cầm áo khoác, lười biếng lại không mất vẻ trang nghiêm tiến vào, mọi người khom lưng, thật cung kính hô: “Thiếu gia.”

Diêm Thương Tuyệt gật đầu, mọi người liền đứng thảng người, cả đám đều rất giống quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, thím Doãn đón lấy áo khoác Diêm Thương Tuyệt đưa tới, vỗ nhẹ, hiền từ hỏi: “Thiếu gia, lên tắm một cái là có thể ăn cơm.”

“Được.” Diêm Thương Tuyệt gật đầu nói, sau đó nghiên người, nhìn phía sau thím Doãn, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Thím Doãn, cũng đã già rồi, sau này chuyện trong bà bà đừng quá lo, để người khác làm đi, đừng chuyện gì cũng tự mình tự lực.”

Thím Doãn cười ấm áp, thật hiền hòa nhìn Diêm Thương Tuyệt, có chút cảm khái nói:”Thiếu gia còn nhớ bà già này là tôi vui lắm rồi, ngài cũng vậy, phải giữ sức khỏe, chống đở cái nhà này.”

Diêm Thương Tuyệt kéo tay thím Doãn, vỗ nhẹ vài cái, ý bảo đừng lo lắng, liền đi nhanh lên lầu.

Từ buổi sáng ra cửa đến bây giờ, trong đầu óc hắn đều ngập tràn bóng dáng Tưởng Niệm, hắn từ chối xã giao vội vã muốn trở về nhìn cô, mấy ngày nay hắn hành động không bình thường, không thể nghi ngờ chứng minh hắn đối với Tưởng Niệm có 'tính-thú' chưa từng có, ít nhất hiện tại hắn muốn-cô!

Đối với điều đã biết này, Diêm Thương Tuyệt cũng không biện giải gì cho bản thân mình, hắn luôn là người 'tùy theo lòng mình', thích thứ già sẽ nắm chặt, đặt trong lòng bàn tay thật yêu thương, không thích, cho dù hủy đi cũng sẽ không để người khác được lợi.

Tuy hiện tại hắn thừa nhận bản thân đối với cô thật có hứng thú, nhưng mà đàn ông có thể duy trì 'tính-thú' với một cô gái bao lâu?

Nhất là loại đàn ông chưa bao giờ thiếu phụ nữ như hắn, hiện tại đã mê đắm cô như vậy, để cho hắn thỏa thích hưởng thụ cô đi, bởi vì không biết ngày mai 'tính-thú' hắn đối với cô có phải ngày càng ít hay không?

Diêm Thương Tuyệt nhếch môi, hay tay đặt trong túi quần, kiêu ngạo ngẩn đầu, bước vào phòng, thấy phòng trống trải, Diêm Thương Tuyệt không khỏi nhíu mày, người đâu?

Đóng cửa lại, vội vàng tiến vào, cẩn thận nhìn hết thảy, cái gì cũng ở đây, chỉ không thấy người khiến hắn suy nghĩ cả ngày.

Hắn có chút kỳ quái, khó hiểu nhìn phòng tắm trong suốt, không ở đó! Tiếp theo hắn tìm mỗi một chỗ trong phòng ngủ, ban công, cùng phòng chiếu phim phía sau, không có người!

Không thể nào, giờ phút nầy cô ấy nên ở nhà mới phải

Diêm Thương Tuyệt càng nhìn càng nhíu chặt mày, ra khỏi phòng, đứng ở cửa, rống lên: “Người đâu.”

Rất nhanh, một đám người hầu đồng loạt xông lên, cả thím Doãm cũng lên đây.

“Thiếu gia!”

“Các người ai thấy thiếu phu nhân đi đâu không?” Diêm Thương Tuyệt sâu xa nhìn thoáng qua thím Doãn, lại nói với những người khác.

“Tôi...” nữ giúp việc lúc chiều đưa đồ cho Tưởng Niệm khúm núm cúi đầu nhỏ giọng nói.

Thật ra là cô ấy không dám lên tiếng, bởi vì cô ấy không biết thiếu gia có vì vậy mà trách phạt cô ấy không? Hơn nữa thiếu phu nhân trốn đi dường như có liên tuan đến thím Doãn?

“Nói!” Diêm Thương Tuyệt đang bực mình, liền lên giọng một chút, nữ giúp việc kia lại sợ đến hai chân phát run.

“Buổi chiều, cậu Trình sai người đưa đến một chiếc hộp, bên trong chứa...” giọng nữ giúp việc càng ngày càng nhỏ, chần chừ một chút, vẫn cắn răng nói ra, giọng cũng hơi lớn hơn, như là tự tiếp thêm dũng khí cho bản thân: “Bên trong chứa ảnh thiếu gia ân ái với nhiều cô gái, thiếu phu nhân xem xong thật thương tâm, sau đó cô ấy bảo tôi ra ngoài, nhưng qua một tiếng, tôi thấy thiếu phu nhân chưa ra, liền đi gõ cửa, nhưng mà gõ thật lâu cũng không có người, tôi lo lắng, liền kêu thím Doãn mở cửa phòng xem, nhưng mà....nhưng mà thím Doãn nói thiếu phu nhân đi ra ngoài rồi.”

Nói xong còn nghĩ lại mà sợ nhìn thoáng qua vẻ mặt không biểu cảm của thím Doãn, trời biết đắc tội bà, về sau khó sống, nhưng mà cô cũng rất mâu thuẫn, thật ra thiếu phu nhân là người rất tốt mà, không biết vì sao tất cả mọi người không thích cô ấy? Biết thiếu phu nhân ra ngoài cũng không báo cho thiếu gia, cũng không ra ngoài tìm.

“Cô đi ra ngoài? Chuyện cách đây bao lâu?” Diêm Thương Tuyệt tức giận nhìn thoáng qua đám người đang co rút, nổi trận lôi đình, hắn nuôi một đám vô dụng sao?

Ảnh? Hắn không hỏi chuyện ảnh, hiện tại hắn chỉ muốn tìm thấy cô ấy.

“Khoảng tám tiếng rồi.” nữ giúp việc trả lời, lại đón nhận ánh mắt cay nghiệt của thím Doãn, cả người rõ ràng run lên.

“Nếu cô ấy bị chút tỏn thương, tôi liền giao toàn bộ các người cho Diêm Vương!” Diêm Thương Tuyệt gầm nhẹ một tiếng, liền 'đùng đùng; xuống lầu, vẻ tuyệt tình cùng lạnh lùng khiến người có mặt rùng mình, bao gồm thím Doãn.

Bởi vì hắn chưa từng không chút che giấu cơn giận của bản thân như vậy, dù hắn khát máu, dù hắn lãnh tình, nhưng chưa bao giờ như đêm nay, mang theo chút khủng hoảng, sợ bản thân mất đi thứ gì đó quan trọng, năm đó lúc hắn một mình một súng, mười vân đạn xông vào tổ chức người da đen, trên mặt cũng không sợ hãi, nhưng đêm nay hắn có, vì cô gái kia!

Thím Doãn nhìn bóng lưng Diêm Tuyệt vội vàng rời đi, nỗi hận trong lòng càng ngày càng đậm.

Cô gái kia quả nhiên là họa thủy(kẻ hại nước)!

Không thể giữ cô ta!

Diêm Thương Tuyệt đi ra khỏi cửa lớn, xe đều đã đậu ở chỗ này, hắn vội vàng lên xe, thành thảo khởi động Maybach màu đen, chiếc xe lập tức như mũi tên phòng ra ngoài, ngồi trong xe, Diêm Thương Tuyệt mặt lạnh tức giận, lấy di động ra, vừa quan sát tình hình giao thông vừa dùng ngón tay thon dài chạm đến màn hình lướt mạnh mẽ, sau khi nhìn đến hai chữ 'Đông Tây(đồ vật)', cắn chặt hàm răng, mặt như sương lạnh.

Ấn xuống dãy số, đặt lên lỗ tai, nghe tiếng tút tút này, càng thêm buồn bực: cậu chờ đó cho tôi, sau này cô nhất định không có một ngày tốt lành, đồ chết tiệt!

“A~~ rãnh rỗi gọi điện cho tôi vậy sao? Đầu kia điện thoại, Trình Sở Đông vô lại bắt chéo chân ngồi trên sofa, tuy ý đút nho cho vợ chưa cưới Vinh Tú Phong.

Nhìn dáng vẻ hắn ta thoải mái, không chút kinh ngạc lúc ày Diêm Thương Tuyệt sẽ gọi điện thoại cho hắn ta.

“Cậu chết chắc rồi.” Diêm Thương Tuyệt cười tà mị, nhưng đôi con người lại phát ra tia sáng ngoan tuyệt, sau khi lạnh lùng nói xong cũng không cho Trình Sở Đông cơ hội nói chuyện, liền khí phách cúp điện thoại.

Trình Sở Đông đối với lời uy hiếp của hắn chẳng thém ngó đến, ngược lại Vinh Tú Phong nghe giọng Diêm Thương Tuyệt lại hơi sợ hãi: “Anh ta sao vậy? Anh lại ra đòn gì với anh ta hả? Trời ạ! Em nói anh đừng lúc nào cũng trêu chọc anh ta mà, đến lúc đó chịu thiệt lại là anh!”

Vinh Tú Phong buông nho, buồn rầu nhìn Trình Sở Đông, tố nhan(vẻ đẹp) của cô vẫn chói lọi như trước

Lần nào cũng như vậy, không có chuyện gì lại muốn trêu chọc 'Diêm Vương' kia, nhưng mà cuối cùng người thống khổ lại là hắn, sao hắn vĩnh viễn cũng không thông minh vậy?!

“Là cậu ta chọc anh trước! Cậu ta tìm người mang hết toàn bộ chuyện xấu của nữ minh tinh anh nâng đỡ ra ánh sáng cho truyền thông, bây giờ anh chỉ có thể phong-bế bọn họ, em có biết anh đã đau lòng thế nào không, trái tim bé bỏng của anh sắp không chịu nổi, ôi ~ mau, để anh hôn em một cai.” trên mặt Trình Sở Đông nở nụ cười xấu xa quỷ dị, mắt một mí chớp chớp, trong vẻ đáng yêu mang theo mị hoặc.

Vinh Tú Phong thấy bộ dạng này của hắn cũng không tức giận, chỉ là thật kiều mị nhẹ nhàng nói: “Người đàn ông của em vĩnh viễn khiến lòng em say mê như vậy.”

nói xong liền nhào vào Trình Sở Đông, cưỡng-hôn, sau đó ra sức tàn phá.

Diêm Thương Tuyệt nóng lòng lái xe dọc theo vùng lân cận biệt thự tìm cô, cũng không phát hiện bóng dáng của cô, không kìm lòng được càng lúc càng lo lắng, gọi điện thoại cũng không được, rốt cuộc cô ấy đi đâu?

Chỉ vì ảnh chụp này? Trong lòng cô đang để ý hắn sao? Vì không chịu được hắn có người phụ nữ khác? Cô ghen tị sao?

Trái tim Diêm Thương Tuyệt có hơi nhảy lên, khóe môi nhẹ nhàng giương lên cười khẽ, như ngốc như say.

Có phải đến An gia rồi không?

Diêm Thương Tuyệt 'két---' một tiếng dừng xe ở giữa đường, lồng ngực phập phồng, nắm chặt tay lái, sau đó đạp mạnh chân ga, xe lại lần nữa phóng ra ngoài.

An gia.

Đêm đã khuya, công nhân trong xưởng còn đang vất vả tăng ca, bởi vì phải nhanh hoàn thành số hàng của khách sạn, Tưởng Niệm mệt mỏi tựa vào cửa lớn, hai mắt đẫm lệ nhìn An Chí Viễn phía xa.

Chú An dường như già đi rất nhiều, lưng cũng cong đi nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng ngày càng sâu.

Cắn môi, không muốn nước mắt trào ra mãnh liệt, hôm nay cô thật sự khóc mệt, hiện tại cô đã không còn sức khóc, từ lúc ra khỏi biệt thự không biết đi mấy tiếng mới đến chân núi, cô chỉ biết là, lúc cô đến dưới núi, trời đã tối đen, đèn xe làm nhói đôi mắt sưng đỏ kia của cô, dùng 2 tệ còn lại trên người lên xe bus, ngồi trên xe, cô mới phát hiện, cô phải đi đâu?

Dường như không có nơi nào có thể cho cô ở lại, đột nhiên nghĩ đến chú An, liền quyết định đến An gia lặng lẽ nhìn một chút, sau đó cứ như vậy lơ mơ đến đây.

Cô không dám vào, không dám để chú An và Nguyệt Lê biết cô sống không tốt, cho nên cô đứng ở cửa, lén nhìn bóng dáng họ bận rộn.

“Chú An.” thấy Chú An thở phì phò đấm lưng, Tưởng Niệm che miệng mới có thể kiềm chế không khóc ra.

Ông vốn có bệnh cột sống, bây giờ lại còn làm vất vả như vậy, cho tới nay đều là ông chống đở cái nhà này, cho tới nay đều là ông cho cô tình yêu ấm áp, gia định ấm áp.

Cô tự trách, cô áy náy, cô không biết phải làm sao đền đáp ông, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến nửa đời sau của ông không phải làm lụng vất vả như vậy nửa, nhưng cô có năng lực gì?

Ngay cả đi phương tiện giao thông công cộng còn không có tiền, đêm nay còn không biết phải ở đâu, cô dựa vào cái gì khiến nửa đời sau của ông không lo?

Tưởng Niệm khóc kịch liệt, không chút phát hiện phía sau mình có người, bóng đêm kéo thật dài bóng người kia

“Tưởng Niệm?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.