Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 36: Chuẩn bị xây phòng




Ngày hôm sau sáng sớm, Quân Dao vừa rời giường, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm Quân Chính Dân.

“Dao Nhi, đã dậy chưa?”

Quân Dao mở cửa ra, liền nhìn đến Quân Chính Dân đẩy một cái xe ba gác, mặt trên là Dương thị ở phía trên đang đắp cái chăn.

“Nương, buổi sáng có phải rất lạnh không?” Nàng tiến lên thử thử tay Dương thị, cảm giác ấm áp, thực rõ ràng là Quân Chính Dân sợ Dương thị bị cảm lạnh.

Dương Tố Lan cười lắc đầu, ngoái đầu lại nhìn nhìn trượng phu mình, trong ánh mắt tràn đầy yêu say đắm, “Không có, cha con quần cho ta thực ấm áp.”

Sau khi vào nhà, hai tiểu gia hỏa kia còn đang ngủ vù vù trong ổ chăn, Quân Chính Dân nhìn bên ngoài trời đã sáng, nói với Quân Dao: “Nên làm cho bọn họ rời giường, đều đã sớm như vậy.”

Quân Dao nhìn hai tiểu gia hỏa kia ngủ khuôn mặt đều đỏ bừng, đều muốn hóa thân làm sói, nhào lên hôn chúng mấy cái.

“Không quan hệ, bây giờ còn sớm, để cho bọn chúng lại ngủ một hồi, tiểu hài tử giấc ngủ thiếu đối thân thể thật không tốt.” Mỗi ngày buổi tối mười một giờ đến buổi sáng bảy giờ chính là thời gian bài trừ độc tố trong cơ thể, hiện tại chẳng qua chỉ là hơn sáu giờ sáng, đứa nhỏ cổ đại thì không đáng giá tiền như vậy a.

Dương Tố Lan lúc này đã ngồi xuống trên kháng, dưới thân trải chăn mềm mại, có chút nghiêng thân mình, nhìn hai cháu ngoại ngủ đáng yêu giống như hai con lợn sữa nhỏ, “Đúng vậy, dù sao trong nhà không sự tình gì, đứa nhỏ cũng mới là ba tuổi.”

Thấy thê tử mình cũng nói như vậy, Quân Chính Dân thế này mới im miệng, bởi vì hắn ẩn ẩn cảm thấy Quân Dao có điểm tức giận, tuy rằng hắn không biết vì sao.

“Cha mẹ các ngươi ngồi, ta đi nấu cơm.” Quân Dao xoay người vào phòng bếp.

“Dao Nhi, để cho cha con giúp con đi.” Dương Tố Lan đối với bóng dáng nàng nói.

“Không cần, ta một người vậy là đủ rồi.” Thản nhiên bỏ xuống một câu, liền biến mất ở sau rèm cửa.

Quân Chính Dân có điểm không hiểu, lặng lẽ tiến đến bên người Dương Tố Lan, đẩy đẩy tay đặt ở trên chăn của nàng hỏi: “Tố Lan, Dao Nhi có phải giận ta không? Ta nói sai cái gì?”

Dương Tố Lan oán trách liếc mắt nhìn trượng phu một cái, tầm mắt lại rơi xuống trên mặt hai hài tử, ánh mắt ôn nhu từ ái, “Chúng ta ngay cả Dao Nhi cũng không chiếu cố tốt, làm sao còn có tư cách quản giáo hai cháu ngoại nhỏ, dù sao lúc trước…”

Quân Chính Dân vừa nghe liền hiểu được, vội mở miệng phản bác nói: “Nhưng ta cũng vì tốt cho nàng, bị người ta biết đã sáng như vậy còn chưa rời giường, thực không tốt?”

“Nếu không tốt chuyện tình cũng đã xảy ra, còn có chuyện gì có thể vượt qua chuyện kia?” Dương Tố Lan mãnh liệt quay đầu, căm tức nhìn trượng phu, hắn làm sao lại mất trí như vậy chứ.

Quân Chính Dân ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới đứng lên đi ra ngoài, ngồi ở dưới góc tường bên cạnh, nhìn trời lờ mờ sáng ái thán một trận.

Tại phòng bếp, Quân Dao ở trong chậu sứ nhào bột, chuẩn bị làm bánh canh, động tác trên tay có điểm mạnh, thực rõ ràng là có lửa giận.

Ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ tốt, hiện tại đến đây thể hiện uy phong với cháu ngoại? Nàng đối với Quân Chính Dân cũng không có loại tình cảm cha và con gái, chẳng qua là thấy Dương thị có tấm lòng yêu thương nữ mới nhận hắn, nếu hắn thật sự muốn thể hiện uy nghiêm của phụ thân hoặc là uy phong của ông ngoại gì đó, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép, đứa nhỏ của nàng chỉ có thể sống tự nhiên phóng khoáng, không phải chịu ước thúc của thế tục.

Chờ điểm tâm làm tốt, Quân Dao lúc này mới trở lại phòng trong chuẩn bị kêu hai tiểu tử kia rời giường, lại nhìn đến bọn họ lúc này đã mặc quần áo, vây quanh Dương thị nói chuyện.

“Bà ngoại, ngài về sau sẽ ở tại nhà chúng ta sao?” Xảo Nhi ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tủm tỉm nhìn Dương Tố Lan.

“Tạm thời còn không thể nga, phòng ở nhà Xảo Nhi quá nhỏ, không có chỗ, chờ xây căn phòng lớn, bà ngoại sẽ cùng Xảo Nhi cùng nhau ở được không?” Dương thị sủng ái vuốt đầu cháu gái nhỏ nói.

“Tuyệt quá nga, ca ca, bà ngoại cùng với chúng ta cùng nhau ở nga.” Tiểu gia hỏa kia quay đầu nhìn ca ca bên người.

“Ân.” Không lo nhẹ nhàng gật đầu.

Quân Dao trong lòng trướng tràn đầy, luôn cảm thấy nữ nhi đáng yêu, con trai ra vẻ tiểu đại nhân, đều làm cho nàng đặc biệt thích.

“Nếu đã rời giường, thì chạy nhanh đi rửa mặt, chúng ta muốn ăn điểm tâm nga.” Nàng đi qua đi nói.

“Vâng, mẫu thân!” Xảo Nhi ngọt ngào đáp, vui vẻ ôm cổ Quân Dao, sau đó trượt xuống dưới giống như con khỉ nhỏ vậy, lao ra phòng trong lủi vào phòng bếp.

Sau khi ăn qua điểm tâm, Dương Tố Lan ở nhà cùng hai hài tử, còn Quân Dao thì mang theo Quân Chính Dân đi ngọn núi.

Trên đường, nàng một câu cũng chưa nói, mà Quân Chính Dân cũng là lẳng lặng đi ở phía trước nàng.

Chờ sau khi vào núi, hai người cũng là không nói chuyện sóng vai đi vào, ở khi trải qua một bụi mộc nhi sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, Quân Dao lúc này mới bắt đầu giảng giải một ít kiến thức về mộc nhĩ cho Quân Chính Dân.

Quân Chính Dân nghe thật sự nghiêm túc, nhưng chính vì là nghiêm túc, hắn mới càng ngày càng khiếp sợ, nữ nhi mình khi nào thì có tài năng làm cho người ta kinh ngạc như thế, nàng thật sự thay đổi làm cho chính hắn là phụ thân ruột thịt cũng có chút không biết, quả nhiên bỏ qua chính là cả đời a.

Chờ Quân Dao giảng giải xong, hắn lúc này mới buồn bực không nói cõng một cái gùi trúc trên lưng đi vào cánh rừng.

Quân Dao nhìn nam nhân bóng lưng dày rộng kia, cười khẽ lắc đầu cũng đi hướng bên kia hái nấm đi, hiện tại thời tiết lạnh như thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể hái được hai lần, mỗi lần có thể hái nhiều một chút, còn lại mang không nổi thì có thể tìm chất đống lại trước để đó, chờ đẩy xe đến kéo trở về.

Nửa tháng kế tiếp, Quân Chính Dân mỗi ngày đều cùng Quân Dao ra vào trong núi, đợi cho khí hậu tiến vào tháng mười một, đó chính là chân chính rét lạnh, tất cả cỏ cây lá cây, toàn bộ đều mất hết, mà nấm dại tuy rằng còn có thể hái được một ít rất lớn thực già, mộc nhĩ cũng đã cũng không thấy nhiều.

Buổi tối hôm nay là cuối tháng, ở thời điểm sau khi người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn qua cơm chiều, Quân Dao lấy ra bạc trong tráp kiểm kê một phen ở trước mặt mọi người, cư nhiên kinh hỉ phát hiện ước chừng có hơn chín mươi lượng, thiếu chút nữa làm cho Quân Chính Dân cùng Dương thị kích động chết.

“Dao Nhi, nhiều bạc như vậy a?” Dương thị tựa hồ vẫn là không thể tin được, đang cầm một thỏi bạc nặng mười lượng nhìn trái nhìn phải, yêu thích không buông tay.

“Ân, tổng cộng chín mươi ba lượng, ta còn làm cho người ta giúp ta mua hai trăm cân bột mỳ trắng, một trăm cân hạt kê vàng cùng một trăm cân gạo, mặt khác dầu muối tương dấm chua đều mua không ít, quá năm xong có thể ăn đến mùa xuân cũng không có vấn đề gì, đương nhiên bột ngô cũng mua, còn có chính là, nương…” Nàng xem Dương thị, cười nói: “Ta còn mua bốn cuộn vải, chuẩn bị làm bốn bộ đệm chăn mùa xuân, lại làm một bộ mùa đông, chờ chúng ta xây xong nhà mới các người có thể dùng đồ mới, sẽ ấm áp.”

“Không, không cần, chúng ta để tiền mà dùng thì tốt rồi.” Quân Chính Dân vừa nghe, chạy nhanh xua tay.

“Đúng vậy a, Dao Nhi, có tiền thì tồn trữ nhiều một chút, xây phòng ở phải muốn rất nhiều tiền đấy, có thể giảm một chút là một chút.” Dương thị cũng là có chút hoảng sợ, chăn của bọn họ hiện tại vẫn là khi Dương Tố Lan thành thân, nhà mẹ đẻ cho đồ cưới, bị nàng cách vài năm làm một tầng ruột chăn.

Quân Dao thản nhiên liếc mắt quét hai người một cái, nói: “Ta nói, các người thật sự khách khí với ta như vậy sao?”

Một câu, làm cho Quân Chính Dân cùng Dương thị hoàn toàn im lặng.

Gặp hai người không hề cự tuyệt, nàng thế này mới nhẹ thở dài một hơi, nhìn bọn họ nói: “Ta đều đã mua đã trở lại, các người cự tuyệt, như vậy sẽ chỉ làm trong lòng người không thoải mái, thật không biết các người nghĩ như thế nào.”

“Dao Nhi đừng nóng giận, chúng ta chính là cảm thấy thật sự không cần làm, còn lại làm cho hai hài tử chút gì đó là tốt rồi, đệm chăn của chúng ta còn có thể dùng.” Dương thị cầm tay Quân Dao, giải thích nói.

“Đều như vậy, làm sao còn dùng được, mùa đông khó giữ được ấm, thân mình làm sao có thể chịu được.” Quân Dao nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói với Quân Chính Dân: “Cha, ngài chờ ngày mai đến nhà ông ngoại, nói cho ông nhà ta muốn xây phòng ở, để cho ông cùng bà ngoại cùng nhau lại đây đi.”

“Ân, không thành vấn đề.” Quân Chính Dân gật đầu, trong nhà xây phòng ở là muốn cùng lão nhân gia nói một tiếng, tiếp theo còn nói thêm, “Muốn nói cho gia gia con một tiếng không?”

Quân Dao còn lại là tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Vậy cha đi nói một tiếng đi, dù sao cũng là tú tài lão gia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.