Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 27: Cẩn vương




Cẩn vương phủ, ở An Khang phố tấc đất tấc vàng của kinh thành, trên cả con đường, chỉ có hai tòa phủ trạch, trừ bỏ Thiên Khải tiên phủ (phủ thần tiên ở Thiên Khải Quốc) tên là Cẩn vương phủ, còn có phủ của Trưởng công chúa, tuy rằng cùng ở một con phố, cửa đối diện cửa, nhưng là hai tòa phủ đệ chênh lệch, cũng không chỉ nhỏ tí tẹo.

Điêu lan hương xe, dừng lại ở trước cửa Cẩn vương phủ, người gác cổng nhìn đến chiếc xe ngựa có khắc chữ “Tiết” kia, vội xoay người chạy lên, quỳ một gối xuống, “Nô tài ra mắt Thất gia!”

Bức rèm che xốc lên, một nam tử mị hoặc mười phần, tao nhã bước xuống đất.

“Vương gia ở nhà?”

“Hồi bẩm Thất gia, Vương gia hôm nay vẫn chưa ra phủ.” Người gác cổng cung kính đáp.

Tiết Ly Trần nghiêm trọng ngưng tụ ra một chút tươi cười, nâng tay gọi Tiết Ưng ở phía sau, nâng bước đi vào cửa phủ màu đỏ thắm, quen thuộc đi vào bên trong, đi qua một cái đường đá thật dài, tới trước chính sảnh, một trung niên nam tử đang ở tiền thính bận rộn nhìn thấy Tiết Ly Trần, cười tiến lên, khom người ôm quyền nói: “Thất gia, ngài đã tới.”

Tiết Ly Trần vẫy vẫy tay ý bảo nam tử đứng dậy, sau đó liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, cười nói: “Hoa Trung, chủ tử nhà ngươi đâu?”

“Nhị gia ở Y Lan các, Thất gia mời ngồi một chút, lão nô lập tức đi vào bẩm chủ tử nhà ta.”

“Không cần!” Tiết Ly Trần câu môi, “Gia đi vào trong đó tìm hắn, vừa vặn Tiết Ưng dẫn theo hai loại món ăn thôn quê, ngươi cho phòng bếp làm rồi đưa qua, sau đó lại đến hầm rượu lấy hai hũ Trần nhưỡng năm mươi năm, gia cùng chủ tử nhà ngươi uống một chén.”

“Dạ, mời Thất gia!” Nghe được lời nói của hắn, Hoa Trung ngay cả lông mi cũng không chớp một chút liền lên tiếng trả lời, xem tư thế này, không cần hỏi cũng biết Thất gia này cùng Cẩn vương quan hệ có bao nhiêu tốt.

Y Lan các, lầu hai thư phòng, một nam tử cẩm y màu đen thêu hoa văn tường thụy (điềm lành) kỳ lân màu vàng, đang đứng ở trước bàn học bằng gỗ hương, chấp bút viết gì đó.

Dáng người nam tử thẳng tắp cao lớn, một thân hoa phục màu đen phác họa dáng người tinh tráng mà cân xứng cao ngất của nam tử, hai tròng mắt hắn thâm thúy, dưới lớp lông mày dày rậm, cặp mắt đen như diệu thạch, trầm tĩnh mà bình thản, tựa hồ không có bất cứ chuyện tình gì có thể đả động hắn mảy may, dưới mũi cao ngất, môi mỏng xinh đẹp, nhẹ mân thành một đường thẳng tắp, vô hình trung toát ra quý khí làm cho người ta không dám tới gần, tựa hồ ngay cả xem liếc mắt một cái đối với hắn đều là một loại khinh nhờn.

Đột nhiên, ngòi bút đang ở thong thả tới lui, có chút dừng lại, một giọt mực đậm nhiễm trang giấy trắng noãn.

Nhẹ thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ buông bút lông trong tay, mà lúc này một cô nương xinh đẹp ngồi ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh, đột nhiên điên một chút, nháy mắt bị bừng tỉnh, sau đó ngẩng đầu nhìn mặc y nam tử đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa rộng mở kia, không khỏi chu môi đỏ mọng, đứng dậy tiến đến bên người hắn, túm túm ống tay áo hắn.

“Nhị ca, vẽ xong rồi sao?” Vừa nói vừa nhìn về phía giấy tuyên thành trên bàn, chờ nhìn đến kia một giọt mực đen dừng ở dưới môi nữ tử trong bức họa, thiếu chút nữa thì khóc, “Nhị ca, ngươi đây là vẽ ai a? Nơi này của Tình nhi không có nốt ruồi.”

Ninh Nguyệt Cẩn nâng tay sờ sờ đầu nữ hài tử, đợi nàng an tĩnh lại, mới nhẹ giọng nói: “Tình nhi đừng náo loạn, hôm nay chỉ đến đây, để cho Lục Dực đưa ngươi hồi cung, Nhị ca nơi này có chuyện.”

Ninh Tuyết Tình vừa nghe Nhị ca vừa muốn đuổi nàng đi, không cần hỏi cũng biết khẳng định là có người muốn tới, hơn nữa người đến khẳng định là cái lão Thất quần là áo lượt nhà Tướng gia kia, cũng chỉ có thời điểm hắn đến, Nhị ca mới có thể muốn mọi người lui xuống, bao gồm nàng tiểu công chúa được sủng ái của nhất hoàng gia Thiên Khải quốc này.

Môi đỏ mọng phấn nộn vênh lên cao cao, đủ để treo lên một bình dầu hai cân, bực mình buông tay nhỏ bé nắm ống tay áo của hắn ra, tức giận giậm giậm chân nhỏ, “Lục Dực!”

Vừa dứt lời, một thanh sam nam tử liền xuất hiện ở phía sau Ninh Tuyết Tình, khom người cung kính nói: “Cửu công chúa!”

“Hồi cung!” Ống tay áo vung lên, eo nhỏ mạnh mẽ uốn éo, xoay người liền ra khỏi Y Lan các, phía sau Lục Dực vội nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp.

Chờ Ninh Tuyết Tình đi ra Y Lan các, liền nhìn đến Tiết Ly Trần đang muốn vào, nhất thời tức giận, hận không thể tiến lên hung hăng đá hắn hai đá.

“Công chúa cát tường!” Tiết Ly Trần thấy Ninh Tuyết Tình, nhất thời tư thái tươi cười xinh đẹp muôn vàn, tại đây dưới nụ cười này, hoa lan khắp vườn đều có loại cảm giác bị áp chế đi.

Rõ ràng là một mỹ nam cấp bậc yêu nghiệt, Ninh Tuyết Tình lại tựa hồ cũng không cảm mạo, một đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía hắn xem thường, xoay người đi rồi.

Tiết Ly Trần sờ sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ, hắn giống như không đắc tội với cô nãi nãi này đi.

Suy nghĩ sau một lúc lâu, chung quy là không tìm được đáp án, sau đó vấn đề này bị quăng đến sau đầu, nhìn mặc y nam tử khoanh tay mà đứng ở hành lang gấp khúc lầu hai, Tiết Ly Trần tà mị cười, cất bước đi vào.

Trên nhuyễn tháp Quý phi, trung gian đặt ngang một bàn vuông bằng bạch ngọc, trên bàn quân cờ đen trắng bằng noãn ngọc đều chiếm cứ chỗ của mình, đọ sức.

“A Cẩn, ta hôm nay mang đến hai loại món ăn thôn quê, là tửu lâu phía dưới đưa tới, mới mẻ mỹ vị, cam đoan ngươi sẽ thích.” Một viên cờ đen hạ xuống, Tiết Ly Trần nháy mắt mấy cái, ra vẻ so với A Cẩn dẫn đầu một quân.

Ngón tay trắng nõn thon dài của Ninh Nguyệt Cẩn lộ ra, ngón trỏ cùng ngón giữa trong lúc đó mang theo một quân cờ màu trắng, móng tay no đủ mượt mà tu kiến chỉnh tề, theo một tiếng “Ân” thản nhiên của hắn, cò trắng hạ xuống, sau đó hồng y nam tử đối diện liền đen một nửa mặt.

Chỉ nhất quân, từ dẫn đầu một quân đến lập tức bị nuốt mất một mảnh, bị hắn dẫn đầu gần mười quân, Tiết Ly Trần có loại xúc động nôn ra máu.

Hạ xuống một quân, khó khăn lắm mới có tức dụng cứu tràng không cứu cấp, “Chờ khi Hoa Trung đến, ngươi cần phải ăn nhiều một chút, Thanh Sơn trấn chính là địa phương tốt, liền ngay cả món ăn thôn quê đều phá lệ không giống người thường.” Nói xong ngẩng đầu nhìn hướng Ninh Nguyệt Cẩn, nhìn đến biểu tình không có chút biến hóa gì, hắn không chết tâm tiếp tục thêm lửa, “Nghe nói, nữ nhân nơi đó da thịt đặc biệt trơn nhẵn, dáng người đặc biệt tốt, mùi thơm của cơ thể đặc biệt mê người, liền ngay cả…”

“Lạch cạch…” Khi cờ trắng hạ xuống, đột ngột phát ra thanh âm, làm cho thanh âm của Tiết Ly Trần, im bặt.

Đối diện Ninh Nguyệt Cẩn ngẩng đầu, đuôi lông mày xinh đẹp nhướn lên thành một độ cong tao nhã, môi mỏng khẽ mở: “Ta không biết Tiết Thất cư nhiên muốn thành thân, như vậy cũng tốt, ngày mai ta sẽ nói cho hoàng thượng, tứ hôn cho ngươi, về phần Thất phu nhân, ngươi nói vị tiểu thư con vợ cả kia của Chung  gia, được không?”

Nguy rồi!

Tiết Ly Trần trong lòng không tự giác liền toát ra hai chữ này, sau đó mới hậu tri hậu giác ảo não, chính mình không có việc gì chạy tới tìm xui, rốt cuộc là vì cái gì a? Hắn có phải là không thể sống loại cuộc sống không có việc gì này, nhất định không thể không tìm chút phiền toái cho mình sao.

Nghe được tiểu thư Chung gia trong miệng hắn, Tiết Ly Trần hận không thể làm như mình chưa từng tới, khắp kinh thành, ai chẳng biết tiểu thư Chung gia thân thể to lớn như trâu, tai to mặt lớn, đến nay đã hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân, làm cho hắn đường đường Thất công tử thừa tướng phủ đi cưới một vị nữ tử so với không muối (ý là nhạt nhẽo đó) còn muốn ngàn lần không muối hơn như vậy, còn không bằng để hắn chết luôn đi.

Sau đó, Tiết Thất gia vốn còn dương dương tự đắc, lập tức từ công tử xinh đẹp nhẹ nhàng biến thành tiểu nhân nịnh nọt.

“Ôi, Vương gia, ngài đây là muốn làm sao? Ta chính là nhất thời ý nghĩ nóng lên, không quản tốt đầu lưỡi, xem như ta chưa nói, chúng ta bỏ qua đi, không đề cập tới không đề cập tới!”

“Ngươi xác định?” Ninh Nguyệt Cẩn còn thật sự nhìn hắn, tựa hồ căn bản là không tin vậy.

Tiết Ly Trần mặt hoàn toàn đen, hắn tặng Ninh Nguyệt Cẩn một cái “Mị nhãn”, còn thật sự gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Trữ Nhị gia, ngươi đừng khi (bắt nạt) người quá đáng!”

Ai ngờ, Ninh Nguyệt Cẩn lại nhàn nhã hạ xuống một quân, ngay cả liếc cũng không liếc hắn một cái, “Khi ngươi thì thế nào?”

“Trữ Nhị gia, ta sai lầm rồi, ngươi buông tha ta đi!” Vốn muốn kiên trì, lại nhìn đến thương tích của bàn cờ trước mắt, Tiết Ly Trần đúng là vẫn phải kêu thảm thỏa hiệp, giống như đã đã trở thành tiết mục hai người thường xuyên trình diễn.

“Thanh Sơn trấn, cũng không tính kém!” Không để ý tới bộ dáng đùa giỡn của hắn, Ninh Nguyệt Cẩn thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Nhất thời, Tiết Ly Trần lỗ tai dựng thẳng lên, sau đó thật cẩn thận sáp lên, thực cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, thấp giọng nói: “Chuyện năm đó, ngươi thật sự xử lý sạch sẽ? Phải biết rằng, hiện tại chính là thời buổi rối loạn, sai một nước cờ, thua cả bàn cờ a?”

Mắt phượng màu đen, chớp mắt xinh đẹp, sau đó nhìn Tiết Ly Trần, tựa tiếu phi tiếu: “A Ly, ngươi cho là có thể phát sinh sự tình gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.