Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 26: Đã chết




QA: Thông báo là Nam chính chuẩn bị xuất hiện nha!

Chờ xe trâu một đường lắc lư lắc lư đến Thanh Sơn trấn, thời gian cũng đến khoảng bảy giờ sáng, xa xa ánh mặt trời màu vàng óng chiếu khắp dãy núi kéo dài vô tận, cánh đồng bát ngát, toàn bộ nhiễm một tầng vàng óng ánh thản nhiên, giống như tiên cảnh vậy.

Quân Dao dẫn hai hài tử xuống xe, quay đầu nói với Quân Chính Dân: “Ta dẫn bọn chúng đi ăn điểm tâm, người cũng đi đi.”

Quân Chính Dân khoát tay, nói: “Ta ăn rồi, buổi sáng đã ăn qua ở nhà, ta trước mang theo rổ trứng gà này tìm một chỗ chờ bán đi, sau đó cắt cho nương ngươi mấy thang thuốc.”

“Vậy được rồi, chờ ta xong việc rồi liền đến nơi đây tìm ngươi.”

“Được, ngươi mang theo bọn họ thuận tiện không? Không được thì để cho bọn họ đi theo ta, dù sao bán trứng gà cũng không phải việc rườm rà.” Quân Chính Dân nhìn hai cháu ngoại nhỏ.

“Ta không cần, ta muốn đi theo mẫu thân.” Xảo Nhi vừa nghe, bước lên phía trước nắm chặt ống tay áo Quân Dao, chu cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nhìn Quân Chính Dân.

Nhìn đến bộ dáng của nàng, Quân Chính Dân cũng không miễn cưỡng, dù sao tiểu hài tử thôi, đều thích đi theo đến trấn trên đi dạo khắp nơi, tìm cảm giác mới mẻ, nếu tiểu tử đã không muốn, hắn liền cười hướng về phía ba mẹ con vẫy vẫy tay, cho bọn họ đi.

Theo thường lệ ở trong cửa hàng ăn sáng của Từ Đại Lượng ăn bánh quẩy, sau khi ăn xong Quân Dao cùng tẩu tử Từ gia hàn huyên một hồi, liền mang rổ dẫn hai hài tử, hướng về phía Phúc Vận tửu lâu đi.

Mới vừa đi đến cửa tửu lâu, chỉ thấy một người lao tới, chạy đến trước mặt Quân Dao, cười nói: “Quân nương tử, ngươi đã tới, chưởng quầy của chúng ta đã đợi mấy ngày đấy.”

Nói xong, liền nhiệt tình tiếp đón Quân Dao đi vào, chờ mời Quân Dao ngồi xong, hắn vội vàng vọt vào hậu viện, đi kêu Tào chưởng quầy đến.

Trước sau thời gian chỉ khoảng một hai phút, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, sau đó chính là thanh âm sang sảng lưu loát kia của Tào chưởng quầy, lộ ra một cỗ vui sướng trung khí mười phần, “Ôi, Quân nương tử ngươi rốt cục cũng đến đây, ta đợi suốt ba ngày, nếu không đến ta thật sự muốn đi hỏi thăm địa chỉ nhà ngươi.”

Quân Dao đứng lên, cười nói: “Tào chưởng quầy, hộ người nhà nông bình thường cũng không có phương tiện, cho nên liền thừa dịp lần này họp chợ đến xem, hỏi một chút ta lần trước đưa tới này nọ bán có đắt hàng không, ngươi lần này là mua ít một chút hay là muốn nhiều chút.”

Tào Như Hành vội mời nàng ngồi xuống, sau đó nâng tay ý bảo thiếu niên bên cạnh dâng trà, sau đó dặn dò hắn cho hai tiểu hài tử nhiều điểm tâm, lúc này mới mở miệng nói với Quân Dao: “Đương nhiên là có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, nói thật nấm cùng mộc nhĩ ngươi đưa tới lần trước, ta chỉ là bán đi một nửa mà thôi, còn lại đưa đến tay ông chủ ở kinh thành, ai ngờ đến lão thái thái của ông chủ rất là thích, cho nên còn muốn làm cho ta tiếp tục cung ứng, ta thấy lần này ngươi có thể nói cho ta biết địa chỉ không, nếu Quân nương tử đến trấn trên không thuận tiện, ta có thể sai người đến nhà ngươi thu, không biết ý Quân nương tử như thế nào?”

Quân Dao trong lòng đã hiểu được, nguồn tiêu thụ mộc nhĩ và nấm tuyệt đối không là vấn đề, hiện tại vấn đề chính là nàng mỗi lần đến trấn trên thật sự là thực không thuận tiện, cho nên nếu Tào chưởng quầy nói ra một cái chủ ý nhất cử lưỡng tiện như vậy, nàng cũng liền cười đồng ý.

“Ta thấy rất khá, cứ như vậy đi, ta chỉ có thể lại tiếp tục cung ứng một tháng, một tháng này ngươi chia đều mỗi ba ngày đến xem đi, mỗi lần ta cho ngươi năm mươi cân nấm, năm mươi cân mộc nhĩ, về sau sẽ bởi vì vấn đề mùa vụ, hai loại món ăn thôn quê này cũng liền chặt đứt, muốn cũng chỉ có thể đợi đến sang năm.” Nàng giải thích.

Tào Như Hành vừa nghe vừa gật đầu, chờ nàng nói xong, nghĩ ngợi nói: “Quân nương tử, không biết hai loại món ăn thôn quê này của ngươi, phải chăng chỉ cung ứng cho Phúc Vận tửu lâu của chúng ta?”

Quân Dao nhíu mày, thản nhiên nói: “Đương nhiên!”

Tựa hồ là đã nhận ra Quân Dao xa cách, Tào Như Hành cũng không lộ ra xấu hổ, “Quân nương tử đừng để ý, dù sao đều là vì hai bên cùng có lợi, Tào mỗ hỏi có điểm không thích hợp, xin thứ lỗi.”

“Không sao!” Quân Dao gật gật đầu, vẫn đơn giản rõ ràng như trước, sau đó chỉ chỉ hai cái túi cùng một cái giỏ trúc lớn bên người nói: “Này đó ngươi cân trước đi, về sau mỗi ba ngày đến xem đi, ta ở Thủy Tuyền thôn, gian phòng cỏ tranh ở đầu thôn đó, không cần vào thôn đã nhìn thấy.”

“Được!” Tào Như Hành gật đầu, cười nói: “Có những lời này của Quân nương tử, tào mỗ liền cùng Quân nương tử làm trường kỳ mua bán này.”

Sau đó Tào Như Hành nói cới thiếu niên đứng ở bên cạnh hắn nói: “Thanh Vân, mang theo những thổ sản vùng núi này của Quân nương tử đi vào cân.”

“Vâng, chưởng quầy.” Thanh Vân cười tiến lên nhắc một phen gì đó trước mặt, xoay người vào phòng bếp phía sau.

Tào Như Hành nhàn nhã uống nước trà, ngẫu nhiên còn có thể nhìn hai tiểu gia hỏa trước mặt kia vài lần, hai đứa bọn chúng so với thời điểm lần trước nhìn thấy thực rõ ràng mượt mà hơn một chút, tuy rằng tóc của tiểu nha đầu kia vẫn là khô vàng, sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều.

“Quân nương tử, loại chuyện này sao không để cho đương gia (chồng) ra mặt?” Hắn có điểm tò mò.

Ai biết Quân Dao mí mắt cũng không nâng, khẽ mở miệng nói: “Nam nhân đã chết.” (QA: Vì câu này mà sau này nhiều người phải ộc máu a! Thiện tai! Thiện tai!)

Con ngươi của Tào Như Hành tối sầm lại, trong lòng có điểm giật mình, không nghĩ tới cư nhiên là một quả phụ a, khó trách sẽ mang theo hai hài tử xuất đầu lộ diện như vậy.

Nữ tử không giống người thường như thế, vận mệnh như vậy cũng thật là quá mức đáng tiếc.

Rất nhanh, Thanh Vân rời đi đã trở lại, cầm một bao giấy trong tay, tiến lên đưa cho Tào Như Hành nói: “Chưởng quầy, Tôn sư phó đã cân, tổng cộng bảy mươi sáu cân, nơi này là bảy lượng sáu bạc.” (bảy lượng sáu bác tương đương với bảy lượng bạc và sáu trăm văn)

Tào Như Hành tiếp nhận bạc cùng bao giấy, đặt tới trên bàn để lên trước mặt Quân Dao, cười nói: “Quân nương tử, đây là bạc của ngươi, mặt khác nơi này là hai phong điểm tâm ta mang đến từ kinh thành, ngươi mang về cho hai hài tử ăn đi.”

Quân Dao tiếp nhận bạc, đối với điểm tâm cũng không từ chối, dù sao đây cũng là giao hảo cùng Tào chưởng quầy, nàng không lý do cự tuyệt, hiện tại hai người coi như là đối tác, đưa tặng chút này nọ cho nhau, cũng không có gì.

“Nếu như vậy, ta đây mang hai hài tử đa tạ Tào chưởng quầy.” Nàng lễ phép gật gật đầu, nhưng cũng không có phúc thân, dù sao đời trước nàng là người trên người, tất cả mọi người đối nàng khúm núm, đến phiên nàng, nàng cảm thấy có điểm khó khăn.

“Quân nương tử khách khí, hai hài tử này của ngươi thực ngoan, ta thực thích.” Tôn tử của hắn cũng chỉ lớn như vậy, lại bị vợ con nuong chiều giống như một tiểu bá vương, cũng may hắn cũng không ở kinh thành, nếu không thật không thể không hung hăng quản giáo một phen.

Quân Dao câu môi cười, có người khen đứa nhỏ của nàng, nàng từ trong lòng cảm thấy tự hào, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Tào chưởng quầy khách khí, đứa nhỏ nhà nghèo sớm đương gia. Nếu sự tình đã xong, ta cũng không quấy rầy Tào chưởng quầy mở hàng, chờ ba ngày sau ta ở nhà xin đợi.”

“Được, Quân nương tử đi thong thả!” Tào Như Hành ôm quyền hướng về phía nàng cười nói, sau đó tự mình đưa bọn họ đi ra tửu lâu, biến mất ở trong dòng người phía trước, thế này mới đi trở về, hướng về phía Thanh Vân nói: “Thanh Vân, ngươi đi đựng một ít, sai người đưa trở lại kinh thành.”

“Đã biết, chưởng quầy, ta lập tức đi.”

Thính Tuyết lâu, từng đám hoa cúc, các màu lần lượt thay đổi, hương khí bay xa.

Lầu một thư phòng cửa sổ rộng mở, đối diện phía trước từng bụi hoa cúc trắng như tuyết được bày thành hình dạng trăm điểu hướng Phượng (một trăm con chim hướng về một con phượng hoàng), một người nam tử mặc gấm vóc màu đỏ thêu hoa văn ngọc lan, tư thái xinh đẹp nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, một đôi con ngươi hẹp dài ẩn chứa mị hoặc mười phần cười yếu ớt, nhìn hơn một ngàn hoa cúc bên ngoài, ngẫu nhiên mở ra cánh môi phấn nộn, bên cạnh thị nữ áo trắng sẽ đem nho đưa vào hắn trong miệng. (QA: Lưu ý không phải nam chính đây đâu nha! LÀ tri kỷ của nam9 hắc hắc!)

Ngay tại khi hắn đang vui vẻ hưởng thụ, một cái hắc y thiếu niên đi vào, cách hắn xa ba bước, khom người ôm quyền nói: “Thất gia, Thanh Sơn trấn đưa tới mộc nhĩ cùng nấm dại, phu nhân sai Hồng Lăng cô nương tới hỏi, Thất gia đến thượng phòng dùng cơm không.”

Đôi mắt hồ ly hẹp dài của nam tử khẽ nhướn, tựa tiếu phi tiếu nhìn thị vệ trước mặt, câu môi nói: “Không đi!”

Tiết Ưng không nói hai lời, lĩnh mệnh bước đi, lại bị hồng y nam tử kêu lại: “Tiết Ưng, mang theo hai loại này nọ kia, chúng ta hôm nay đi Cẩn vương phủ.”

“Dạ, Thất gia!” Tiết Ưng cũng không có gì ngoài ý muốn, Thất thiếu gia Tiết Ly Trần của đương kim tướng phủ không có lòng theo con đường làm quan, cố tình lại là con buôn, nguyên lão Tam triều Tiết lão Thừa tướng nhìn chằm chằm áp lực giống như núi vậy, còn thành Đệ nhất Đại thương nhân ở Thiên Khải quốc, lúc này tiền bạc trong tay không nói tới phú khả địch quốc, nhưng cũng là tính không hết.

Tiết Ly Trần, dung mạo khuynh thành, chỉ liếc mắt một cái có thể làm cho người ta nhịn không được hãm sâu, ở Thiên Khải quốc nhắc tới Thất thiếu gia Tướng phủ, nữ tử nào mà không xấu hổ đỏ mặt, nhưng là a…

Tiết Ưng than thở, cho dù Thất gia nhà bọn hắn khuynh quốc khuynh thành như thế nào, chỉ cần gặp phải Cẩn vương Ninh Nguyệt Cẩn đương triều, Nhị gia phong thái như tiên, khí chất như mây kia, chỉ đành phải cam bái hạ phong.

Trên nhuyễn tháp, hồng y nam tử đẹp như yêu nghiệt, ánh mắt lưu chuyển, hoa cúc khắp vườn đều thất sắc, “Trữ Nhị gia, đây chính là món ăn thôn quê ở Thanh Sơn trấn nga, không biết ngươi ăn quen không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.