Để nhanh chóng khắc phục nạn lụt và cũng để trấn an lòng dân, sau nhiều lần cân nhắc, bệ hạ đã phái Thái tử đến Mộ Nam, đích thân giám sát việc xử lý lũ lụt.
Thế nhưng, Thái tử vừa đến Mộ Nam chưa đầy nửa ngày đã đột nhiên mất liên lạc.
Hai ngày sau, một bức tấu chương khẩn cấp được đưa vào cung.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Trong lúc nước lụt đang hoành hành, một nhóm thổ phỉ tinh nhuệ bỗng xuất hiện tại vùng Mộ Nam, chuyên hành sự cướp bóc, phạm nhiều tội ác chồng chất.
Ban đầu, sự náo loạn của bọn thổ phỉ cũng không phải là chuyện lớn, nhưng Thái tử trên đường đến Mộ Nam đã bị chúng mai phục nhiều lần và bắt cóc.
Chúng không chỉ bắt cóc Trữ quân mà có vẻ như biết rõ mình đã phạm trọng tội, không còn đường lui nên đã tập hợp một nhóm dân tị nạn, tự lập thành quân đội, mưu đồ tạo phản.
Nghe được tin, bệ hạ nổi giận lôi đình, triệu tập cha và huynh ta vào cung, sai họ đi xuống phía nam để trấn áp cuộc nổi dậy và tìm lại Thái tử.
Trấn áp quân phản loạn khác hẳn với việc dẹp giặc cướp thông thường.
Quân khởi nghĩa tuy có trang bị kém hơn, nhưng lại rất thông thuộc địa hình Mộ Nam, cộng thêm khí hậu mưa gió che giấu, nhất thời khiến cha và huynh ta, những người dày dạn chiến trường, chịu không ít thiệt thòi.
Trong kinh thành, Tống Tĩnh An luôn quan tâm đến tình hình chiến trận ở Mộ Nam, khi biết tin phía trước đang gặp khó khăn, nàng đã xin phép bệ hạ, tự mình áp tải một lô thuốc nổ mới chế tạo để chi viện.
Bệ hạ tuy thấy không thỏa đáng, nhưng xét đến việc thuốc nổ cũng cần thực chiến để kiểm nghiệm, nên đã gật đầu đồng ý.
Có thêm lô thuốc nổ này trợ trận, cùng với cha và huynh ta ngày đêm nghiên cứu địa hình và chiến thuật, không đến năm ngày, đã đánh cho quân phản loạn thất bại thảm hại, đến cuối cùng buộc phải đầu hàng.
Còn Thái tử, với tư cách là con tin sống của quân phản loạn, cũng được thủ lĩnh quân phản loạn trả lại nguyên vẹn.
Trận chiến này, đại thắng.
11
Tin thắng trận về tới kinh thành, ánh mắt của dân chúng khắp thành phố đều đổ dồn vào nhà họ Tống.
Một là, cha và huynh ta lại thêm chiến công.
Hai là, thuốc nổ do Tống Tĩnh An nghiên cứu không chỉ đánh lui quân phản loạn mà còn khiến dân chúng Đại Lương kinh ngạc.
Trước đây, họ chỉ biết Tống Tĩnh An là một người tài hoa xuất chúng, học vấn uyên thâm, là một kỳ nữ khó gặp trong hàng trăm năm.
Nhưng bây giờ, nhờ vào thuốc nổ, Tống Tĩnh An càng nâng cao quốc lực của Đại Lương lên một tầm cao khó có thể lay chuyển.
Về việc này, Thác Bạt Linh Nhi vô cùng cảm kích khi Bắc Hãn đã hòa giải với Đại Lương, nếu không, thuốc nổ này không chỉ nổ tung quân phản loạn.
Nhưng điều nàng lo lắng nhất là sau trận chiến này, Tống Tĩnh An chỉ sợ càng kiêu ngạo hơn.
Không ngoài dự đoán của nàng, khi chúng ta gặp Tống Tĩnh An ở quán trà, nàng đầy vẻ tự mãn, khiến Thác Bạt Linh Nhi lườm trắng mắt gần như tới tận trời, may mà Thanh Mạn đã giúp nàng che bớt đi.
Tống Tĩnh An ánh mắt đầy đắc ý, ngẩng cao cằm hướng về phía chúng ta, giọng điệu hơi mang sự khinh miệt, "Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Thái tử phi lo nghĩ nhiều rồi, Đại Lương quốc thái dân an, ta tất nhiên vẫn khỏe."
Ta ngẩng lên nhìn nàng, trong ánh mắt có lẽ chứa đựng nụ cười không kiêu ngạo không xu nịnh, hoàn toàn phớt lờ sự khinh thường của nàng.
Không thấy trong ta cái vẻ tôn kính mà người đời dành cho nàng, Tống Tĩnh An rõ ràng có chút không hài lòng, nàng nhìn ta chăm chú hồi lâu rồi nói tiếp: "Tống Ngọc Cẩm, ta đã nói rằng ta mới là người chiến thắng thực sự trong thế giới này, không biết khi nhìn thấy muội muội này của tỷ tỷ kết hôn với Thái tử, nhìn thấy ta nổi tiếng khắp thiên hạ, tỷ cảm thấy thế nào?"
Ta khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng cười nói: "Tất nhiên là thay Thái tử phi mà vui mừng rồi, trận Mộ Nam, với tư cách là tỷ tỷ ruột, ta vẫn chưa kịp chúc mừng Thái tử phi, hôm nay nhân tiện, ta xin chúc mừng Thái tử phi trước."
Mọi sự dò xét đều tan biến, trong ánh mắt nàng hiện lên một chút ngạc nhiên, vẻ khó chịu trên mặt càng thêm rõ ràng.