Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 52: Bắt Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo (8)




Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, đôi lông mày nhíu lại như mang theo một tia khó hiểu hỏi: “Chương tiểu thư nói lời này thật là đáng ngạc nhiên, cưỡi ngựa bắn tên đều là môn học mà thư viện đề ra, có người có thể báo danh thì tất sẽ có người học, vì sao ta báo danh lại là thô lỗ, chẳng lẽ Chương tiểu thư từ trước đến nay đều cho rằng hai môn này không thể mở ở nữ tử học đường? trong lòng bất mãn với Khôn đế vì mở ra hai môn này sao?”

Trên đầu bị quy kết như vậy, Chương Huỳnh tực giận đến nghẹn lời, nàng ta vốn nghĩ sẽ đả kích được Thẩm Vân Khanh, ai ngờ người trước mắt vốn thanh cao kiêu ngạo từ lúc nào trở nên mồm miệng sắc bén như thế, vừa mở miệng đã đem Khôn đế nói ra, nàng ta làm sao dám nói khai đế nữ quốc nói bậy, lại nhìn thấy xung quanh có nhiều nữ đệ tử khác, nàng ta không thể xuống nước, nhất thời mày liễu dựng thẳng, quay sang quát mắng Vân Khanh: “Ngươi cũng chỉ là thương nhân chi nữ, nhìn thấy ta còn không dập đầu quỳ lạy mà dãm mở miệng phản bác.”

Nàng ta nói như thể đấy là điều đương nhiên, khí thế kinh người, đôi mắt như càng mở to, dường như đang dần thành hình tròn.

Vi Ngưng Tử thờ ơ lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang dần phức tạp, hình như cô gái đôi co với Vân Khanh nhất định có thân phận rất cao, nếu không cũng sẽ không thể đàng hoàng buông lời thóa mạ Thẩm phủ, phải biết rằng, Thẩm gia ở Dương Châu cũng có thể có lực ảnh hưởng một phương, tuy không phải quan gia nhưng cũng là nhất phương danh phủ.

Tất nhiên cô ta thích nhất là nhìn thấy Vân Khanh bị làm nhục, nhưng cô ta biết cô ta không thể đối phó với Vân Khanh lúc này, có người thay cô ta ra mặt rất tốt, để tránh cho chiến hỏa rơi trúng người, cô ta vốn đứng cùng hàng với Vân Khanh, liền lặng lẽ lui về sau một bước, đứng ở phía sau làm như không quen biết.

Nhìn thấy hành động nhỏ của cô ta, Vân Khanh lơ đãng cong khóe môi, kiếp trước nàng đúng là mắt mù mới cho rằng người như thế này là tỷ muội tốt, bất quá kiếp này đã nhận ra, nàng cũng không cần Vi Ngưng Tử phụ họa.

“Tại saoo ta phải quỳ với ngươi?” Ngẩng đầu đón nhận khiêu khích của Chương Huỳnh, khuôn mặt Vân Khanh tràn ngập kiên định cũng trấn tĩnh.

“Bởi vì ngươi thân phận đê tiện, dám gây sự với ta là đích nữ Hầu phủ, còn dám dùng cái miệng ti tiện của ngươi nhắc đến Khôn đế, người là thần tiên cao quý, sao ngươi dám nhắc đến mà không nhìn lại thân phận mình.”

Chương Huỳnh mở miệng ngậm miệng đều nói thân phận, lọt vào tai Vân Khanh thế như lại thấy thật buồn cười, trong ánh mắt mang theo nghi ngờ, “Chương tiểu thư, ngươi thân phạn cao quý là đương nhiên, nhưng nếu muốn ta quỳ xuống với ngươi cũng chỉ sợ ngươi nhận không nổi.”

“Ta sao lại không nhận nổi?” Lông mày Chương Huỳnh dựng thẳng, phóng mắt khắp Dương Châu này có mấy người so được với cô ta thân phận cao quý.

“Dựa vào luật lệ Đại Ung, trừ diện kiến bệ hạ, ở tình huống đặc biệt, phẩm cấp cao nhất thì phải giả hành lễ, lưỡng cấp thì hành tồn lễ, tam cấp trở lên mới nhận lễ quỳ, ngươi mặc dù xuất thân cao quý, nhưng cũng chỉ là bạch thân, trên người không có quan phẩm cáo mệnh, ngươi với ta cùng một cấp bậc, sao ta phải hành lễ với ngươi?”

Lời nói vang lên mạnh mẽ, câu chữ rõ ràng, nói ra luật lệ Đại Ung đánh lên đầu Chương Huỳnh, cho dù nàng ta lớn mật, cũng không dám khiêu khích luật pháp.

Huống hò trong viện còn có hai phu tử cùng các đệ tử khác, trong lòng các nàng âm thầm cứng lưỡi, chưa từng nghĩ đến Vân Khanh có thể lấy lý do thông minh như thế đánh trả về, vừa cảm thán nàng mồm miệng lanh lợi lại còn uyên bác.

Kiếp trước Vân Khanh nhận lấy cái danh thất trinh liền rất ít khi ra phủ, mỗi ngày rảnh rỗi đều chỉ thêu hoa đọc sách, nàng vốn ham mê đọc sách, thích đọc chuyện xưa phong hoa tuyết nguyệt, cũng thích giang sơn sử sách, các loại hình thư luật lệ của Đại Ung. Trong lòng cũng không khỏi cười khổ, nàng vốn cảm thấy nhân sinh kiếp trước quả là sai lầm, lần này xem ra cũng có ích, chẳng qua là vẫn bị phong hoa tuyết nguyệt gì đó mê hoặc, cuối cùng gặp gỡ Cảnh Hữu Thần, tự cho là một đoạn tình cảm mơ mộng, kỳ thật lại là trò đùa tan cửa nát nhà…

Nghĩ đến người đàn ông này, hàn ý trong mắt nàng càng tăng lên, cả người lộ ra hận ý lạnh lùng, mà sắc mặt Chương Huỳnh đã đỏ lên như gan lợn, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng bức người này của Vân Khanh, lại cảm nhận hơi thở quanh người nàng, lo sợ thiếu chút nưã thì lui lại từng bước, phẫn nộ cắn răng nói: “Thương nhân đúng là giỏi tính kế, ta không thể so với ngươi nhanh mồm nhanh miệng, cho dù ngươi hiểu được luật pháp thì sao, cũng không che dấu được hơi tiền thô bỉ trên người ngươi.”

Nghe vậy, Vân Khanh chậm rãi cười, mắt phượng hiện lên một tầng sương mù lạnh băng, mờ ảo ẩn hiện trên dung nhan của nàng, Chương Huỳnh liên tục vũ nhục nàng, chẳng lẽ cho rằng nàng vẫn giống như trước, khinh thường nói chuyện với người khác, hay là vẫn nghĩ nàng ta xuất thân cao quý, có thể tùy ý giẫm lên nàng.

Thanh âm nàng thu lại, ánh mắt tựa như mũi tên nhọn chống lại con ngươi của Chương Huỳnh, gằn từng chữ: “Chương tiểu thư, ngươi liên tiếp nhục mạ thương nhân, nói thương nhân là hạ tiện, người đầy hơi tiền bạc, vậy mời ngươi xem lại người mình xem, trên đầu ngươi cài là thương nhân lấy ra từ mỏ vàng, rồi luyện trong lò, làm ra bảo thạch kim trâm, trên cổ tay ngươi là thương nhân mua từ tay thợ bạc luy ti ngân trâm, trên người ngươi mặc là thương nhân từ trong vườn dâu lấy ra tơ tằm, nhờ ti chức mới thành cực phẩm la sa, trên người ngươi từ đầu đến chân, thậm chí là nhuyễn hài thêu hoa đều từ trên tay thương nhân mua đến, trên đời này mỗi thứ đều không thể tránh được mà nhiễm hơi tiền của thương nhân, ngươi cao quý thanh hoa như thế, vậy từ nay về sau xin mời ngươi không cần chạm đến những gì thương nhân đã tiếp xúc qua, để tránh làm bẩn thân phận cao quý của ngươi.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động, ở đây có quan gia tiểu thư, cũng có thương gia tiểu thư, các nàng tuy bình thường không cùng thương gia tiểu thư đối chọi gay gắt nhưng trong lòng không khỏi có ý xem thường.

Nhưng nghe lời nói của Vân Khanh xong, lại cảm thấy nàng câu chữ có lý, các nàng ăn, uống, ở, mặc, có thứ nào là không qua bàn tay thương nhân, nếu muốn tránh đi, chẳng phải là quang thân lõa thể, trong chốc lát nhìn người đang đứng trước mặt Chương Huỳnh, vóc dáng nhỏ bé nhưng khí thế nữ tử không thua chút nào với cặp mắt khác xưa ba phần.

Mà An Tuyết Oánh đứng một bên đang trợn mắt há mồm, nhìn Chương Huỳnh lợi hại nhất thư viện bị Vân Khanh nói cho không mở mồm ra được, trong mắt hiện lên chút vui vẻ, mím môi cười nói: “Vân Khanh, ngươi thật lợi hại.” Mới hai tháng không gặp Vân Khanh, nàng có cảm giác cả người bạn tốt khí thế đều thay đổi, làm cho nàng thêm yêu thích.

Chương Lạc thấy đích tỷ nhà mình bị thua, trong lòng cảm thấy mất mặt, thật đúng là giống nương của cô ta, đấu đá lung tung mà không hiểu gì, một tia khinh thường thoáng qua đôi mắt, nói khẽ với Chương Huỳnh, “Trưởng tỷ, tội gì phải cùng người có thân phận như vậy cãi cọ, chúng ta đi báo danh thôi, chẳng phải đêm qua tỷ đã nghĩ kỹ lắm nhưng khoa năm nay muốn báo danh sao?”

Có bậc thang để đi xuống, Chương Huỳnh cuối cùng thu hồi cơn tức, ngón tay kéo kéo vạt áo, hừ lạnh với Vân Khanh: “Vẫn là muội nói đùng, chúng ta tuyệt đối không cùng loại người thô bỉ kia báo danh cùng khoa.” Dứt lời liến bước qua đem báo khoa của mình trình cho phu tử.

“Vậy đa tạ Chương tiểu thư lưu lại nơi thanh tĩnh cho ta.” Vân Khanh trong giọng nói mang theo vui sướng, thật tình cảm tạ, nàng tuyệt đối không hy vọng cái người lỗ mũi hướng lên trời kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

“A… hóa ra là môn của ta lại không được hoan nghênh như thế.” Một tràng tiếng cười vang đến, hàm chứa ý thong dong, lại mang theo tà khí không kềm chế được cùng với đạm mạc lãnh ý do tọa ở vị trí cao lâu dài, trong thoáng chốc đem toàn bộ ánh mắt của mọi người hấp dẫn đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.