Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 44: Gieo Gió Gặt Bão




Edit: Suu

Beta: Quảng Hằng

Thấy lão phu nhân giận tím mặt,Thẩm Mậu vội vàng bước đến bên cạnh, vừa nhìn thấy, mày nhíu chặt vội hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Tạ thị cũng kinh ngạc,vội chạy đến hướng Đa Bảo các,vừa đến bà liền trông thấy con chim sẻ chết nằm trên mặt đất,sắc mặt bà trắng bệch,ánh mắt không thể tin.Bà vì để mẹ chồng về không thể bới móc gần như từng chút từng tấc trong phòng bà đều tự mình để ý,giám sát,ngay cả vừa rồi ra ngoài cửa đón lão phu nhân,bà đã kiểm tra kĩ một lượt trong viện,thấy không có gì bất thường mới yên tâm.Bây giờ làm sao có thể giữa nhà lại phát hiện chim sẻ chết,phải biết rằng,lão nhân gia rất kiêng kị như vậy,vừa vào đến sân sau lại nhìn thấy vật chết,đây là điềm rủi.

Nhìn ánh mắt oán hận của lão phu nhân,Tạ thị lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu giải thích: “Mẫu thân, mỗi một chỗ trong phòng đều là con dâu sắp xếp, không biết chim sẻ này bay vào lúc nào,cũng không phải con dâu có tình sắp xếp,mong mẫu thân hiểu cho”.

Lão phu nhân lúc này đang thập phần tức giận làm sao có thể suy nghĩ kĩ,bà vừa khen Tạ thị thì gặp ngay cảnh này,đây không phải là đánh vào mặt bà sao. Ánh mắt sắc bén đảo qua Tạ thị,lạnh lùng nói: “Không phải ngươi cố ý sắp xếp thì còn ai vào đây,viện của ta không có sự cho phép thì di nương các nàng không dám vào,các ma ma,nha hoàn đều do mình ngươi an bài,có chuyện gì đều phải qua tay ngươi,chẳng lẽ chính ta mang thứ xui xẻo này vào sao? Ngươi không phải là không muốn ta trở về nên an bài như thế làm ta tức chết sao.

Lão phu nhân nói xong bắt đầu ho, sắc mặt đỏ lên,hiển nhiên là cực kì tức giận. Vương ma ma vội tiến đến giúp bà vuốt ngực,Bích Liên vội chạy tới rút một ly trà thanh thủy bưng tới cho lão phu nhân uống.

Thẩm Mậu biết Tạ thị cùng mẫu thân xưa nay không hợp,nhưng mười năm nay,Tạ thị luôn kính cẩn hầu hạ,luôn giữ khuôn phép không bao giờ quá phận hẳn sẽ không bao giờ cố ý sắp xếp như vậy. Ông ngẩng đầu nhìn Tạ thị,trên mặt bà đều là khó hiểu cùng sợ hãi,nghĩ rằng chắc do đứa nha hoàn nào đó bắt nghịch, kết quả lại để rơi ở phòng lão phu nhân,,ông vội cười nói: “Mẫu thân bớt giận, Văn nương vẫn tận tâm tận lực hầu hạ mẫu thân, sao có thể làm ra chuyện bất hiếu như vậy.”

Nghe vậy,lão phu nhân đang dựa vào người Vương ma ma lại nổi giận,đập tay lên bàn, nói với Thẩm Mậu: “Ngươi chỉ biết bênh vực vợ ngươi nào có đặt mẫu thân ta đây trong mắt, ngươi nói nào tận tâm tận lực hầu hạ ta vật con chim chết này nàng ta giải thích thế nào? Đã không thể sinh được tôn tử thì thôi đến việc nhỏ này cũng không thể làm được…”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh,không ai dám nói chen vào, lão phu nhân vốn vẫn không thích Tạ thị nên mỗi lần có việc đều mang chuyện không sinh được tôn tử ra nói,Tạ thị cũng hiểu nên cũng không nói gì. Thẩm Mậu lại càng không thể nói,một bên là mẫu thân, một bên là thê tử, nếu ông nói thì thành bất hiếu, chỉ có thể lát nữa an ủi Tạ thi.

Mắt thấy Tạ thị bị lão phu nhân quở trách mà sắc mặt trắng xanh, mất hết thể diện, Tạ di trong lòng sung sướng vài phần. Vị tỷ tỷ đích tôn này, thuở còn ở nhà lúc nào cũng tỏ vẻ rộng lượng,cái gì cũng làm cho bà ta,thật ra tâm tư rất khó lường, phụ thân luôn mắng bà ta tranh công tranh thưởng, nay cuối cùng cũng đã có người thu thập được Tạ thị rồi. Bất quá thấy lão phu nhân nói chuyện càng ngày càng xa,liền đi về phía lão phu nhân, đối với lão phu nhân thi lễ mà nói: “Lão phu nhân không cần quá tức giận, tuy nói có vật chết thật sự là điềm xấu, nhưng tỷ tỷ ở trong phủ phải giải quyết nhiều chuyện, ngẫu nhiên có sơ sót là chuyện thường, chỉ cần tỷ tỷ hướng ngài nhận tội là được, đừng nên làm bản thân tức giận”.

Ngoài mặt là giúp Tạ thị, trên thực tế là trách cứ cùng nói Tạ thị không có năng lực, làm đương gia chủ mẫu đại trạch mà không thể quản lý được. Tiếp đó là làm cho Tạ thị nhận tội, cũng là trực tiếp khẳng định Tạ thị cố ý vứt chim sẽ sẻ chết đắc tội với lão phu nhân. Nếu hôm nay Tạ thị nhận tội, về sau nếu lão phu nhân muốn an bài ai quản lý thì bà cũng không thể phản đối.

Nhìn Tạ thị sắc mặt khẽ biến nhìn Tạ di ánh mắt mang theo vài phần suy nghĩ, Vân Khanh âm thầm cười, nàng vẫn không mở miệng cũng vì chờ Tạ di nói ra những lời này, làm cho Tạ thị nhận thức được rõ ràng con người thật của muội muội ngoài mặt thân thiện này.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bước đễn trước mặt lão phu nhân,khẽ chỉnh đốn y phục hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu xin bớt giận,theo Vân Khanh vật ấy hôm nay xuất hiện trong phòng là không bình thường”.

Lão phu nhân thấy nàng nói chuyện thong dong, nhẹ nhàng nên cũng hạ giọng, ôn hòa nói: “Con nói thật? Vậy con nói xem như thế nào không bình thường?”

Xem ra thời gian này nàng bỏ tâm tư dỗ tổ mẫu cũng không uổng phí, nếu là trước kia,tổ mẫu đã sớm giận chó đánh mèo sang nàng rồi, làm sao còn cùng nàng nói chuyện. Nàng cười nhẹ, đi đến chỗ con chim sẻ chết mà Thẩm Mậu đã dùng khăn tay bọc lại,nhìn thật kĩ, mở miệng nói: “Tổ mẫu cùng cha thử nhìn xem, trên đầu,gáy, lưng con chim này lông đều ánh lên màu tím, hai chân đều màu đen mà ở cánh lại có điểm trắng, các người có biết là chim gì không?”

Vương ma ma nghe Vân Khanh tả lại liền mở miệng nói: “Đây là chim Hỉ Thước”

“Vương ma ma thật đúng là có kiến thức sâu rộng. Đây đúng là chim Hỉ Thước” Vân Khanh nhìn bà cười nhẹ rồi quay đầu nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, xưa nay chim Hỉ Thước tượng trưng cho vận may cùng phúc khí. Nó xuất hiện ở nhà nào thì nhà nào thì tượng trưng cho nhà đó có chuyện vui,hôm nay Hỉ Thước xuất hiện trong nhà, đúng là tổ mẫu trở về đó là tin tốt”

Nghe như vậy,sắc mặt lão phu nhân thay đổi, ngay cả hô hấp cũng còn dồn dập. Tạ di thấy thế liền cười khan một tiếng, làm bộ như kinh ngạc nói: “Cháu nói lời này nghe có vẻ đúng, nhưng đáng tiếc Hỉ Thước lại chết trong phòng, chắc đó là gặp gì không tốt rồi”

Nói xong,Thẩm Mậu nhíu mi,ánh mắt khi nhìn bà ta có chút kì quái, Tạ thị cũng nhăn mày, nghi ngờ trong mắt càng sâu, ngay cả nha hoàn cũng nhìn bà ta nhiều hơn vài lần. Vị Tạ di này vừa vào cửa là muốn gia đình không yên ổn sao? Mắt thấy đại tiểu thư dỗ lão phu nhân vui vẻ mà bà ta lại há mồm nói lung tung.

Đối với lời nói của Tạ di, Vân Khanh cũng đã dự liệu được, nàng không hề bối rối, quay đầu lại nhìn Tạ di khẽ cười đầy ngọt ngào: “Dì nói đúng, Hỉ Thước bay tới phòng là vì tổ mẫu trở về không khí đầy vui mừng, nhưng lại gục trên mặt đất, nhất định là có người xung khắc với không khí vui mừng mơi có thể như thế”

Nghe xong lời Vân Khanh nói, lão phu nhân thầm nghĩ thời điểm bà trở về có Hỉ Thước vào nhà lại vì gì đó không tốt mà xung khắc làm Hỉ Thước mới chết,vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy mẹ con Tạ di và Vi Ngưng Tử mặc quần áo trắng, gương mặt mộc không trang điểm, nhất thời hiểu ra.

Vi Ngưng Tử thấy Vân Khanh một lời liền đem mọi sự đổ lên mẹ con các nàng liền đứng ra hành lễ nói: “Tổ mẫu, trong sân lúc nào cũng có người, chim Hỉ Thước này bay đến trong phòng rồi chết hay là có người để vào chả nhẽ lại không có người phát hiện sao?”

Nếu hạ nhân không có ai nói thấy thì dù Vân Khanh có xảo biện thế nào cũng vô dụng, Tạ thị hôm nay cũng vẫn sẽ gặp xui xẻo lớn như trước. Con Hỉ Thước này là do nương nàng mang vào, nếu có ai thấy mới lạ.

Nghe vậy, khóe miệng Vân Khanh khẽ cười nhạt, liếc mắt nhìn thật sâu Vi Ngưng Tử, ánh mắt sắc bén của lão phu nhân nhìn quanh các ma ma,nha hoàn trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.