Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 390: Độc thủ xuất hiện




“Là ai, là ai nói cho Cốc nhi biết nguyên nhân cái chết của ca ca hắn! Rốt cuộc là ai?”

Đôi mắt Tiết Nhất Nam xuyên qua làn hương khí lượn lờ trong phòng, nhìn gương mặt Tiết Quốc công bởi vì hô hấp dồn dập mà từ đỏ phát tím, nhíu mày nói: “Những người biết chuyện trong phủ cũng đều là tâm phúc của bá phụ ngươi. Đại đường tẩu thương tâm quá độ không thể rời giường, Nhị đường tẩu nghe lời của ngươi đương nhiên cũng sẽ không nói chuyện này ra.” Hắn nhìn thẳng hai mắt Tiết Quốc công, giọng nói từ tốn mà âm trầm: “Nếu không phải người trong Tiết phủ truyền ra, vậy thì chỉ có người biết được chuyện này mới có thể truyền tin cho Nhị đường ca biết.”

Tiết Quốc công sau khi nghe xong lời này của Tiết Nhất Nam, hai tay nắm chặt, hung hăng đập mạnh vào thành giường, giọng nói giống như phát ra từ trong phổi, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng: “Nhất định là Thẩm Vân Khanh, nhất định là nàng! Tất cả những chuyện này đều là nàng cố tình sắp đặt!” Hắn giận dữ, một ngụm máu nóng từ ngực trào lên, phun ra đỏ tươi khóe miệng, trợn mắt hét lớn: “Nàng đây là muốn Tiết gia ta tuyệt hậu hay sao?” 

Vân Khanh ngồi ở trong viện, nhìn đất trời bên ngoài bị bao phủ bởi một tầng dày tuyết trắng, cảnh sắc như vậy giống như một tấm mền bông che phủ khắp thiên địa, phủ lên hết thảy màu xanh cỏ cây, chỉ tản ra ánh sáng trắng lạnh lùng. Đất trời một mảnh trắng thuần, nhìn lâu dễ khiến đôi mắt người ta có cảm giác đau nhức như kim châm.

“Tiểu thư đừng nhìn tuyết quá lâu, hại mắt.” Lưu Thúy mang một chiếc áo vừa mới thêu xong đi tới, thấy Vân Khanh đang dựa vào thành giường ngắm tuyết, vội vã thốt lên.

Vân Khanh thu lại tầm mắt, định lên tiếng lại phát hiện cửa sổ rung rung, thầm giật mình trong lòng. Nàng đứng lên dặn dò nha hoàn trong phòng lui xuống, sau đó liền nghe được một tiếng động rất nhẹ, một thân ảnh trắng bạc tiến vào trong phòng. 

“Bây giờ cũng tứ hôn rồi, chàng còn nhiệt tình mỗi lần đến đều chui cửa sổ tiến vào.”

Ngự Phượng Đàn lơ đễnh phủi phủi tuyết rơi trên áo, từng mảnh tuyết trắng rơi xuống. Hắn hướng ra phía ngoài cửa sổ giũ giũ liên tục vài cái, mới xoay người bước vào, cười nói: “Ta thật ra không muốn lén lén lút lút như vậy, nhưng có người giống như con thỏ vào đông, cả ngày trốn ở trong phòng, muốn nhìn cũng không nhìn thấy bóng.”

Lưu Thúy thấy vậy liền thức thời đi ra ngoài đại sảnh vừa thêu thùa vừa trông chừng, để Vân Khanh và Ngự Phượng Đàn đi vào thư phòng. 

“Ai là thỏ chứ, chính chàng trộm lẻn vào Thẩm phủ, còn nói ta sao?” Vân Khanh vờ giận lườm hắn một cái, cầm que gảy chậu than, muốn lửa cháy to hơn một chút.

Ngự Phượng Đàn là chê cười nàng, từ khi bắt đầu vào đông, không có chuyện gì sẽ không ló mặt ra khỏi cửa. Những lần tụ hội thưởng tuyết thưởng mai phong nhã, nàng một lần cũng không tham dự. Từ sau khi tứ hôn, lại bởi vì kiểu tác phong thần bí này, làm cho người khắp kinh thành đối với Vân Khanh ngày càng hiếu kỳ không dứt. Ai cũng không ngờ tới, vị quận chúa Vận Ninh - Cẩn Vương thế tử phi tương lai này thực ra chỉ bởi vì quá sợ lạnh, mỗi ngày đều cuộn tròn trong phòng, nên mới không xuất hiện bên ngoài mà thôi.

“Nếu như nàng là thỏ, vậy ta chính là sói. Tha nàng đi rồi cũng sẽ không bao giờ trả nàng về nữa.” Ngự Phượng Đàn đứng bên cạnh Vân Khanh, luồng khí mát lạnh tỏa ra từ áo khoác trên người của hắn. Da thịt ấm áp cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, Vân Khanh không khỏi lui về sau một bước, khoát tay nói: “Sói cái gì mà sói, chàng trước tiên sưởi ấm một chút đi. Cả người lạnh lẽo, còn không ấm bằng lông trên người sói đâu.” 

Không biết có phải bởi vì mới từ bên ngoài đi vào hay không, màu da Ngự Phượng Đàn bỗng nhiên trắng lạ, khuôn mặt tựa như được che bởi một lớp băng mỏng. Vân Khanh nhìn hắn, làn da trắng khiến đôi mắt phượng kia càng trở nên nổi bật, đen trắng rõ ràng. Nàng nhịn không được lấy tay điểm một cái, xem có thể phá đi tầng băng mỏng kia hay không.

Ngự Phượng Đàn giữ lại tay nàng, cười nói: “Được rồi, ta là người thật chứ có phải sói lang gì đâu. Nàng còn muốn chọt da mặt ta nghiệm chứng nữa.”

Tay hắn vừa hơ trên chậu than vô cùng ấm áp. Bàn tay chợt bị nắm lấy, Vân Khanh liền cảm thấy trên mu bàn tay truyền đến một luồng nhiệt như thiêu như đốt, biết người nọ cố ý, nàng cố gắng vùng ra. Ngự Phượng Đàn biết trên người mình còn vương lại chút tuyết mang theo hơi lạnh, cũng không dùng dằng thêm nữa, buông lỏng tay ra. Hắn tủi tỉm cười đứng trước chậu than, thấy gương mặt Vân Khanh hiện lên sắc đỏ, nụ cười càng thêm đắc ý: “Vân Khanh, năm sau phụ vương cùng mẫu phi ta đến kinh thành rồi, hai người họ gặp nàng xong, sẽ mau chóng xin bệ hạ chọn ngày tổ chức hôn sự.” 

Giọng nói của hắn thể hiện rõ sự nóng vội trong lòng. Bệ hạ cũng thật là, đang yên đang lành thì trực tiếp tứ hôn luôn đi, đằng này còn bắt phải đính hôn trước. Không biết hắn còn phải đợi thêm bao lâu nữa mới có thể rước Vân Khanh về, đóng dấu sang tên cho hắn đây.

Vân Khanh khẽ quay mặt đi, chẳng biết là do xấu hổ hay bởi vì đứng trước chậu than mà cảm thấy hai má nóng bừng, nàng cúi đầu: “Phụ vương và mẫu phi chàng sau khi nghe về chuyện tứ hôn, không có phản ứng gì nữa sao?”

Trong mắt Ngự Phượng Đàn lộ ra ý cười thản nhiên, vẻ mặt mang thần sắc khó lường, nhẹ giọng nói: “Tạm thời thì chưa, sau khi đến kinh thành gặp nàng rồi, đoán chừng sẽ có.” 

Thấy Vân Khanh không hiểu, ngẩng đầu nhìn sang, Ngự Phượng Đàn bật cười vô cùng đắc ý: “Phụ vương nhất định sẽ khen ta cưới được cô vợ tốt. Ông ấy thích nhất là nữ tử xinh đẹp mà.”

Hóa ra là như vậy, Vân Khanh tức giận liếc Ngự Phượng Đàn. Cẩn Vương ngoài thiện chiến - thanh danh vang vọng khắp Đại Ung, còn nổi danh vì một lí do khác, chính là ham sắc đẹp. Có người nói rằng, năm đó Cẩn Vương phi cũng là bởi vì trời sinh tú lệ, bị Cẩn Vương liếc mắt nhìn trúng. Sau đó thiếp thất trong nhà mặc dù không nhiều, nhưng mỗi người đều là phong tư trác tuyệt. Không chỉ vậy, Cẩn Vương ở bên ngoài còn có không ít tình nhân, địa vị gì giai cấp gì cũng có, chỉ duy nhất một điểm giống nhau - phải là mỹ nữ.

Tự cổ anh hùng yêu mỹ nhân, danh tiếng Cẩn Vương được quan viên khắp kinh thành ca tụng, thế nhưng với phụ nữ mà nói thì… 

Đối với cha chồng tương lai, Vân Khanh cũng không hiểu biết nhiều lắm, có nghe đến thì cũng chỉ là những tin đồn vô thưởng vô phạt như vậy, có lẽ cũng không phải kiểu người khó gần, chí ít biểu hiện bên ngoài cũng là như vậy. Mà mẹ chồng tương lai…

Ngự Phượng Đàn sau khi nói xong, liếc nhìn Vân Khanh, thấy thần sắc nàng vẫn thản nhiên, tuy rằng đôi mắt không bộc lộ quá nhiều tâm tình nhưng vẫn nhìn ra một chút lo lắng. Hắn không khỏi cười nói: “Nàng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, trước mắt chưa phải là lúc nghĩ đến phụ vương và mẫu thân ta đâu, chuyện của bọn họ tới lúc thích hợp ta sẽ nói cho nàng. Nàng biết chuyện đoàn sứ giả Tây Nhung đã trở lại kinh thành rồi sao?”

“Ta biết.” Vân Khanh lấy tay phải vuốt nhẹ mu bàn tay trái. Chuyện sứ giả Tây Nhung hồi kinh ồn ào huyên náo như vậy, nói rằng Quý Thuận quận chúa chết ở trước Ngọc Môn Quan, tử trạng thê thảm, mỗi một tấc thịt trên người trên mặt đều ma sát với mặt đất đến nỗi máu thịt be bét, ngay cả dung mạo cũng không còn hoàn chỉnh. 

“Sau khi Tiết Quốc Công biết chuyện, tức giận thổ huyết rồi.” Ngự Phượng Đàn lơ đễnh cười, giọng nói nhẹ tênh.

“Không thổ huyết mà được sao? Sau khi Tiết Đông Hàm chết đi, hắn cũng chỉ có một đứa con trai là Tiết Đông Cốc. Bây giờ bệ hạ tuyên chỉ yêu cầu Tiết Đông Cốc lập tức hồi kinh, hiển nhiên là muốn mặt đối mặt thẩm vấn hắn chuyện này. Một khi đã thừa nhận, sát hại Đại Ung quận chúa - Tây Nhung thái tử phi, tự ý điều quân, rời khỏi vị trí công tác, những tội danh này gộp lại một chỗ, Tiết Đông Cốc sẽ chỉ còn một con đường chết.” Vân Khanh nghĩ lại người nhà họ Tiết nhiều lần muốn đẩy nàng vào tử địa, mỗi một lần ra tay đều muốn nàng không thể trở mình, nụ cười nơi khóe miệng lạnh lẽo như làn gió bấc lùa qua khe hở cửa sổ thổi tới, mang theo hàn ý thấu xương.

Hai tay Ngự Phượng Đàn sưởi trên chậu than một lúc cũng đã ấm áp trở lại, rất tự nhiên cầm lấy tay của Vân Khanh nắm chặt trong bàn tay mình: “Đừng trực tiếp hơ trên lửa như vậy, sém da bây giờ.” Hắn kéo Vân Khanh ngồi xuống một bên giường, đôi mắt hẹp dài mang theo ánh nhìn dịu dàng: “Được rồi, nàng nói sai người đưa tin cho Tiết Đông Cốc, nhưng người của ta vẫn chưa đưa đến.” 

Vân Khanh ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn vẻ dò hỏi, kinh ngạc nói: “Người của chàng chưa đưa tin đến, Tiết Đông Cốc làm sao biết được chân tướng cái chết của ca ca hắn?”

Từ lúc muốn đánh một trận trực diện với người nhà họ Tiết, Vân Khanh đã đặc biệt lưu ý đến người nhà Tiết phủ. Tính cách Tiết Đông Cốc cùng thái độ làm người của hắn Vân Khanh cũng nhờ Ngự Phượng Đàn giúp nàng tra rõ, hiểu biết đối thủ của mình mới có thể cẩn thận phòng bị và tiến công. Lần này, sau khi biết Tiết Đông Hàm đã chết, Vân Khanh liền lập tức sai người đưa chân tướng cái chết của hắn truyền tới Tiết Đông Cốc, dựa theo tính cách của Tiết Đông Cốc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Kết quả chứng minh, Tiết Đông Cốc không làm cho Vân Khanh thất vọng, tính tình hắn thẳng thắn nóng nảy, tuổi trẻ tay nắm binh quyền, lại là con dòng chính thất của gia tộc quyền thế nhất nhì trong triều, tự nhiên là kiêu ngạo tự tung. Lần này sau khi biết được nguyên nhân cái chết của Tiết Đông Hàm lại càng bộc phát đến cực hạn, trực tiếp dẫn binh ngụy trang thành mã tặc, kéo lê Quý Thuận quận chúa đến chết.

Đáng tiếc thời gian quá mức gấp rút, không kịp chuẩn bị kĩ càng. Tuy là tập kích thành công nhưng vẫn là để lại sơ hở, khiến bọn người Tây Nhung bắt được một tên mã tặc trong số đó, hiện đã bị dẫn tới trước mặt Minh đế đối chứng. Đương nhiên, cho dù Tiết Đông Cốc có chuẩn bị đầy đủ hoàn mỹ đến đâu, cũng vẫn là nằm trong dự liệu của Vân Khanh. Nàng đã nắm đầy đủ manh mối trong tay, hoàn toàn có khả năng hướng sự chú ý và hoài nghi của mọi người dồn vào Tiết Đông Cốc. 

Nhưng bây giờ nghe được Ngự Phượng Đàn nói vậy, dường như cùng dự liệu có chút khác biệt…

Trong mắt Ngự Phượng Đàn cũng dấy lên một tia nghi ngờ nhàn nhạt, khắc trong đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy giống như chấm nhỏ điểm xuyết trên bầu trời đêm, dung nhan tuấn mỹ hơi nghiêm lại, thong dong mở miệng: “Thời điểm người của ta muốn đưa tin cho Tiết Đông Cốc, lại phát hiện có người đi trước một bước, đã đưa tin về cái chết của Tiết Đông Hàm cho Tiết Đông Cốc rồi.”

Có người đi trước một bước sao? 

Ánh sáng trong đồng tử Vân Khanh lay động, biết được chuyện này ngoại trừ người nhà họ Tiết và Minh đế ra, còn có người khác sao? Người đó là ai, người nào mà cũng giống nàng, muốn muốn mượn cơ hội diệt trừ Tiết gia?

Vân Khanh thầm suy đoán trong lòng, hiện muốn đối phó với Tiết quốc công, người có khả năng nhất chính là Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, và nàng.

“Thư này là người của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử đưa đến sao?” Nàng nhìn Ngự Phượng Đàn. Hắn lắc đầu phủ định: “Nếu là người của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, muốn tra ra cũng không có bao nhiêu khó khăn. Nhưng hiện nay ta đã phái người đi thăm dò, vẫn chưa có tin tức.” 

Ngay cả mật cục ra tay cũng không thể tra ra, xem ra người này hoặc là quyền thế ngút trời, hoặc là ẩn trốn quá giỏi.

Mặc kệ giỏi hay không giỏi, người này rốt cuộc vẫn phải tìm ra. Vậy nhưng đối phương hiện tại cũng đang muốn nhằm vào Tiết gia, cùng chung mục đích với Vân Khanh, đối với tình thế bây giờ mà nói, nếu như Tiết Đông Cốc còn chưa trở lại kinh thành, người này e là cũng sẽ không chịu hiện thân.

“Tiết Đông Cốc liệu có nghĩ đến chuyện trốn đi hay không?” Làm một tướng lĩnh, Tiết Đông Cốc đương nhiên biết rõ, sau khi bản thân bị tuyên triệu, sẽ phải đối mặt với những chỉ trích thế nào. 

Ngự Phượng Đàn lắc đầu: “Nếu như hắn muốn trốn, vậy thì càng tốt, trực tiếp ngồi trên tội danh chạy án, cũng không cần phải đến kinh thành thẩm tra liền trực tiếp chứng thực tội danh. Minh đế vì bình ổn lửa giận Tây Nhung và tôn nghiêm của một đế vương, tất nhiên sẽ phát lệnh truy nã hắn. Cứ như vậy, hắn cũng chỉ có thể một đời sống chui sống lủi. Mà nếu hồi kinh, may chăng còn có cơ hội rửa sạch tội danh. Cho dù Tiết Đông Cốc muốn chạy trốn thật, Tiết Quốc Công khẳng định cũng sẽ phái người đi thông báo, nhắc nhở Tiết Đông Cốc không nên manh động, ngoan ngoãn thàn thật trở về kinh thành.”

Vân Khanh gật đầu: “Bên trong kinh thành, Tiết Quốc Công cũng sẽ tìm cho được biện pháp xóa sổ chứng cứ và giải cứu nhân chứng, vậy nên phải hết sức cẩn thận. Tên binh sĩ bị bắt kia là do Tây Nhung canh giữ đi?”

“Phải.” Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh cúi đầu trầm tư, trầm giọng đáp. “Bệ hạ vốn là muốn Đại Ung trông giữ, nhưng Hách Liên An Tố nói rằng không yên tâm. Vì vậy hai nước cùng nhau trông giữ, Tây Nhung phái lượng lớn quân lính đến, phòng trường hợp nhân chứng bị giết.” 

Hách Liên An Tố? Vân Khanh nhớ tới Hách Liên An Tố trong yến hội lần nọ, gương mặt thoạt nhìn vô cùng ôn hòa điềm tĩnh, nhớ lại những lời hắn nói lúc đó.  Trong số những người ở đoàn sứ giả Tây Nhung, người nên đề phòng nhất hẳn không phải là Hách Liên An Nguyên, mà là vị hoàng tử nhìn qua không có gì bắt mắt này.

“Tiết Quốc Công bây giờ chỉ còn một đứa con trai là Tiết Đông Cốc, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp chứng minh bản thân trong sạch.”

“Ta sẽ cố gắng để mắt tới phía Tây Nhung và Tiết Quốc Công.” Khuôn mặt như ngọc của Ngự Phượng Đàn lộ ra một tia khát máu không rõ, lướt nhẹ qua đuôi mắt, như ẩn như hiện trong tích tắc, chớp mắt liền không nhìn thấy nữa. 

Vân Khanh cũng không muốn nhiều lời, nàng biết Ngự Phượng Đàn đã hiểu ý mình, thậm chí so với những gì nàng nghĩ còn thấu triệt hơn. Nếu như nói Tiết Quốc Công vì bảo vệ con trai, tìm ra biện pháp sát hại nhân chứng, ngược lại có vẻ quá mức rõ ràng. Mà phương pháp sáng suốt nhất để xử lý vụ này phải là làm cho phía Tây Nhung tự động sửa miệng, làm cho nhân chứng khai ra một người khác, như vậy mới có thể bảo vệ Tiết Đông Cốc êm đẹp không chút dấu vết. Lại nói, một khi Tiết gia và phía bên Tây Nhung hình thành giao dịch gì, không có gì đảm bảo sẽ không liên lụy đến Vân Khanh. Phải biết rằng Ngự Phượng Đàn điều tra không ra là người nào đưa tin, như vậy Tiết Quốc Công e rằng cũng khó có khả năng điều tra ra được, mà dựa theo tình trạng tử vong của Tiết Đông Hàm lúc đó, mười phần nắm chắc món nợ này sẽ đổ lên đầu Vân Khanh.

Tiết Quốc Công nhất định sẽ có động tác, thế nhưng hắn làm gì, dùng cách nào tính toán món nợ này với Vân Khanh? Dựa vào tình thế hiện tại, không có chút đầu mối nào. Vân Khanh cũng chỉ có thể yên lặng phỏng đoán trong lòng.

Tình hình hiện tại so với ban đầu ở Dương Châu lúc đối phó với Vi Ngưng Tử, độ khó đã lớn hơn rất nhiều. Khi đó mọi chuyện đều có thể dự đoán được trước, lần lượt xảy ra giống như trong dự tính, mà sau đó sự tình theo nàng thay đổi ngày một lớn, liên quan đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện phát sinh theo thời gian. Bây giờ lại đối đầu trực tiếp với Tiết phủ Quốc công cùng Tứ Hoàng Tử, càng là chuyện trước nay chưa từng xảy ra. Nàng nhất định phải lên dây cót tinh thần, tránh việc đi sai một nước mà hỏng cả ván cờ. 

Hai ngày sau là lễ cập kê của An Tuyết Oánh, hai người họ sinh cùng năm nhưng không cùng ngày. Thời điểm An Tuyết Oánh sinh ra chính là mùa đông ngập trời tuyết lớn, cho nên trong tên nàng cũng có một chữ Tuyết.

Vân Khanh đương nhiên là được mời tới làm quân sư, nàng đã trải qua lễ cập kê, vô cùng có kinh nghiệm lưu ý cho Tuyết Oánh những lễ nghi cần thiết.

Ở lễ cập kê, Vân Khanh đã nhìn thấy mẹ chồng tương lai của An Tuyết Oánh, Trì Quận vương phi. 

Phụ thân Trì Quận vương là vương gia hộ quốc xưa được tiên đế vô cùng ưu ái. Sau một trận chiến nọ mà bỏ mạng mới được phong hiệu Hộ quốc vương gia. Thế nhưng Hộ quốc vương gia không có con trai dòng chính thất, duy chỉ có một người con trai là Trì Quận vương, là con vợ kế, tiên đế liền phong cho làm Quận vương. Trì Quận vương cũng là nối nghiệp cha, đảm nhiệm chức vụ quan võ trong triều.

Hai người con trai của hắn, con cả là Trì Ưu, con thứ là Trì Mặc. Người cùng An Tuyết Oánh đính hôn chính là người con thứ Trì Mặc này.

Từ chuyện đính hôn có thể nhìn ra, An phu nhân đối với An Tuyết Oánh quả thực là bao bọc có thừa, dựa theo thân phận của An Thượng thư bây giờ, An Tuyết Oánh lại là con một, thừa sức gả làm chính thê cho con trai trưởng một danh gia vọng tộc nào đó. Nhưng An Tuyết Oánh tính tình ôn hòa, thân thể lại có chút gầy yếu, làm vợ của một người con cả, tất sẽ phải săn sóc các loại sự vụ trong nhà, dàn xếp các mối quan hệ. Loại chuyện này quả thực hoàn toàn không phù hợp với An Tuyết Oánh. Ngược lại nếu gả cho một người con thứ, mặc dù không rạng danh như làm thê một người con cả, thế nhưng thê tử của Trì Ưu cũng nổi danh là người hiền thục, giỏi giang nức tiếng trong kinh thành, quan hệ với Trì Ưu cũng rất hòa thuận. Mà Trì Mặc và Trì Ưu lại là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, An Tuyết Oánh tới lúc đó cũng không cần quan tâm đến những chuyện này, chờ sau khi Trì Ưu kế nhiệm chức vụ cha hắn rồi, cũng sẽ hậu đãi với Trì Mặc như vậy. Nàng lúc đó chỉ cần yên tâm làm một cô vợ nhỏ nhàn nhã mà thôi. 

Vân Khanh vừa xem lễ vừa đánh giá Trì Quận vương phi ngồi phía bên kia. Thấy nàng tuổi tác chừng bốn mươi, ăn vận phẩm phục của một Quận vương phi, mặc dù không phải kiểu phụ nữ cực kỳ chăm chút đến nhan sắc, nhưng dung nhan kia vẫn đẹp như trăng, vầng trán thật đầy. Đôi mắt nàng thoạt nhìn rất từ ái, khóe miệng mang theo nụ cười đúng mực, ánh mắt nhìn về phía An Tuyết Oánh cũng có một vẻ vui mừng nhàn nhạt, hiển nhiên đối với nàng dâu nhỏ này vô cùng hài lòng.

Đương nhiên, Vân Khanh cũng cho rằng, dựa vào tính cách dịu dàng săn sóc cùng tài mạo vô song của An Tuyết Oánh, nàng lại có gia thế hiển hách như vậy, chỉ cần không phải người mẹ chồng nào vô cùng kén chọn khắt khe, hẳn sẽ không có gì khiến bà không vừa ý.

Chỉ là không biết vì sao, Vân Khanh nghĩ tới chuyện chỉ mới gặp Trì Mặc hai lần, mà lần nào nàng cũng bắt gặp ánh mắt hắn nhìn về phía An Tuyết Oánh cũng luôn mang một loại chán ghét không rõ, giống như đối với hôn sự này vô cùng phản cảm, cực kỳ không muốn. 

Nhưng lúc ban đầu An Tuyết Oánh cũng nói, hôn sự này là Trì Quận vương phi chủ động dàn xếp với An phu nhân. An phu nhân cũng đã đặc biệt điều tra nhân phẩm của Trì Mặc, trong nhà hắn không có tiểu thiếp, thái độ làm người ở kinh thành cũng coi như có danh tiếng không tồi. Bề ngoài cũng xem như là ôn hòa lễ độ, có một loại nhanh nhẹn phóng khoáng ở những người có học thức. Chỉ là không biết vì sao luôn nhìn Tuyết Oánh với ánh mắt như vậy?

Khoảng thời gian này bận rộn về việc của Tiết gia cũng như hoàng hậu, rồi còn chuyện của Oánh phi, Vân Khanh lại vẫn muốn thăm dò một chút  sự tình phía Trì Mặc. Hôm nay vô tình nhớ tới chuyện này, nàng cũng liền yên lặng nhớ kỹ trong lòng. Chuyện hôn nhân đại sự của Tuyết Oánh, mặc dù nàng không thể trực tiếp đến hỏi cho ra ngô ra khoai, thế nhưng ngầm tìm hiểu thay Tuyết Oánh vẫn là điều cần thiết. Không thể đợi đến lúc gả đi rồi mới thấy hối hận, tự trách cũng đã muộn mất rồi.

Đợi sau khi lễ cập kê kết thúc, Vân Khanh mang Tiết Đào Tiên tự tay nàng làm tặng cho An Tuyết Oánh. An Tuyết Oánh sau khi nhận lấy, ngửi thấy mùi thơm tản ra từ Tiết Đào Tiên, trên mặt lộ ra một niềm vui mừng tự đáy lòng: “Cái này ta chẳng cần hỏi, vừa ngửi cũng biết là do ngươi làm. Tiết Đào Tiên này mang hương thơm nhàn nhạt từ hoa mơ, chỉ có ngươi mới biết được ta thích như vậy.” 

“Ta vốn là muốn tặng ngươi thứ gì đó khác, nhưng thấy ngươi hiện tại mấy đồ đạc này cũng chẳng thiếu thứ gì. Nhớ lại lúc đó ở Dương Châu, ngươi nhìn thấy ta làm thứ này thì mắt sáng long lanh, ta liền nhân dịp mùa này hàn mai đang sinh trưởng mạnh nhất, làm cho ngươi một hộp. Đây chính là trân bảo đấy, sau này ta cũng không làm lại lần thứ hai đâu.”

“Ngươi nói như vậy thì hộp Tiết Đào Tiên này giá trị cũng không nhỏ rồi, phiên bản giới hạn số lượng đây.” An Tuyết Oánh cẩn thận đóng cái hộp lại, đưa cho Đại Hàn.

“Nghe ngươi nói vậy, ta ngược lại cũng cảm thấy đúng đúng.” Vân Khanh cười tươi đáp, một đôi mắt phượng nhìn An Tuyết Oánh, sóng mắt dập dềnh, diễm lệ đến mức khiến những người chung quanh đều cảm thấy có chút chói mắt. 

An Tuyết Oánh mặc dù đã nhìn Vân Khanh cả ngày hôm nay, bây giờ sau lễ cập kê nhìn lại nàng vẫn cảm thấy dung mạo kia quả thực đẹp vào hàng nhất đẳng, Tuyết Oánh có chút ngây ngốc, than thở: “May mà Cẩn Vương thế tử tại lễ cập kê đã được hoàng thượng hạ chỉ rồi, nếu không, chỉ sợ bậc cửa nhà ngươi lại sớm ngày phải đổi.”

Lưu Thúy vừa nghe liền hỏi lại: “Hoàng thượng hạ chỉ và việc đổi bậc cửa có liên quan gì đâu tiểu thư?”

Khuôn mặt nàng tròn tròn, đôi mắt cũng vì ngạc nhiên mà mở to, làm ra loại biểu cảm vô cùng khả ái, chọc An Tuyết Oánh che miệng cười khẽ: “Bởi vì người đến phủ An Bá cầu hôn quá nhiều, đông người như vậy chưa biết chừng sẽ đạp lún bậc cửa xuống vài ba tấc thì sao.” 

Nán lại thêm một lúc nữa, thấy phủ Ninh Quốc công còn bận rộn nhiều việc, Vân Khanh liền cáo từ. Từ trong phủ đi ra, Lưu Thúy sau khi đỡ nàng lên xe ngựa mới tự mình đi lên, vừa định mở miệng dặn xa phu đánh xe đi thẳng về phủ, chợt nghe thấy Vân Khanh lên tiếng: “Đến Vinh Hoa Uyển.”

Lưu thúy trợn tròn mắt, vẻ mặt khó hiểu: “Tiểu thư, bên ngoài còn có tuyết rơi, người không trực tiếp hồi phủ, sao lại đổi ý đến Vinh Hoa Uyển rồi?”

Vân Khanh ôm lò sưởi nhỏ trong tay, cười nói: “Vừa rồi lúc ở phủ Ninh Quốc công, Mai Dư nói với ta, bên trong Vinh Hoa Uyển tuyết mai đã nở rồi. Ta muốn đến ngắt mấy cành đem về, cắm vào bình hoa vẽ hình mỹ nhân áo xanh đang múa mà cha ta mới mua.” 

“Thì ra là vậy, tiểu thư thích nhất là tuyết mai rồi, xem ra gió Bắc có lạnh nữa cũng thổi không được tấm lòng yêu mai của tiểu thư nha.” Lưu Thúy cười hì hì nói.

“Ngươi lại huyên thuyên rồi, cái gì mà tấm lòng yêu mai chứ.” Vân Khanh vờ giận liếc nàng một cái, tuy là trong giọng nói có trách cứ, nhưng mắt phượng lại tràn ngập ý cười. Ngồi trong xe có đốt lò than nhỏ, dưới thân lại là đệm nhung thật dầy, trong tay lại ôm lò sưởi cùng Lưu Thúy cười cười nói nói, trên người nàng cũng không cảm thấy có gì lạnh lẽo nữa.

“Lưu Thúy, ngươi năm nay cũng không nhỏ nữa rồi!” Nghĩ đến chuyện của An Tuyết Oánh, Vân Khanh hỏi Lưu Thúy một câu. 

Lưu Thúy gật đầu: “Nô tỳ năm ngoái cập kê, tiểu thư còn tặng nô tỳ lễ vật mà.”

“Ta nhớ rồi.” Lại nói Lưu Thúy cũng đã mười sáu tuổi rồi, Vân Khanh nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, vừa định hỏi một chút Lưu Thúy đã có đối tượng hay chưa, lại nghe được sau xe truyền đến một hồi tiếng móng ngựa dồn dập. Nháy mắt, âm thanh ấy đã dừng lại ở trước thùng xe.

Xa phu kéo ngựa dừng lại, nhìn vào mấy kẻ cưỡi ngựa cao lớn xuất hiện như gió lốc trước mặt, nghiêm giọng quát: “Kẻ nào? Ngang nhiên ngăn trước mã xa của An Bá phủ?” Trong thành Thiên Việt, loại hành vi tùy tiện ngăn lại mã xa có phân biệt mộc bài này quả thật không nhiều lắm, cho nên xa phu đầu tiên báo ra danh tính của quý phủ An Bá, nhằm nhắc nhở kẻ thực hiện hành vi khác người này trước tiên nên cân nhắc bối cảnh của gia chủ xe ngựa. 

Ai ngờ người cưỡi ngựa lớn trước mặt hắn này một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn, thẳng tắp nhìn về phía màn xe thật dầy, trong ánh mắt mang theo lợi hại và ham muốn cướp đoạt. Tiếng nói trầm mạnh của nam tử đang trong tư thế ngẩng cao đầu xuyên qua vách gỗ cứng rắn truyền vào trong xe: “Bên trong có phải là Vận Ninh quận chúa nước Đại Ung?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.