Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 34: Trên Đường Đi Gặp Mỹ Nam Tử (3)




Mặt trời gần xuống, anh sáng mờ chiếu vào cổng chính, cổng lớn sơn đỏ bất chợt lóe sáng, trên bậc đá điêu khắc hình vẽ hoa điểu mang điềm lành, hai bên tường cao là mái ngói lưu ly bao bọc xung quanh.

Vân Khanh xuống xe ngựa đứng trước cửa, ngẳng đầu nhìn hai chữ to nhũ vàng Trầm phủ trên nền sơn đen, đây là ông cố tốn ngàn vàng cầu thư pháp danh gia viết cho, ý thái phong lưu, khí thế tràn đầy, chỉ nhìn môn bài có thể nhìn ra chủ nhân gia môn vinh hoa phú quý.

Đây từng là Trầm phủ ở Dương Châu không ai không biết, nhưng liệu ai có ngờ vài năm sau nơi này là nhà cũ hoang vu, dán giấy niêm phong của triều đình, hoang tàn vắng vẻ. Nghĩ đến chuyện của kiếp trước, Vân Khanh chỉ cảm thấy hai mắt vi sáp, thu hồi ánh nhìn, nàng bước vào trong phủ.

Về Quy Nhạn các, Vân Khanh tắm gội, thay y phục xong mới dẫn theo Lưu Thúy, cầm đơn thuốc và gói thuốc kia đi về viện của Tạ thị.

Lúc này đang là bữa tối, nha hoàn bà tử trong viện đang bận rộn, nhìn Vân Khanh đi đến liền hành lễ, “Tiểu thư đã đến.”

Nghe tiếng, Phỉ Thúy vội vàng đi ra, hành lễ nói: “Nô tỳ gặp qua tiểu thư.”

Vân Khanh ngửi thấy trong phòng có mùi thuốc, biết Tạ thị ngày hôm qua chắc chắn bị bệnh, nhìn thoáng qua hỏi: “Phu nhân thế nào?”

“Phu nhân không sao ạ, người đang uống thuốc.” Phỉ Thúy nhẹ nhàng nói, lại thấp giọng nói thêm một câu: “Lão gia cũng vừa đây, người đang ở bên trong, nghe nói người vừa nổi giân ở tiền viện.”

Vân Khanh nhíu mày nhìn sang, Phỉ Thúy nhẹ nhàng gật đầu, điều này nghĩa là Trầm Mậu đã khám qua đại phu, kết quả hẳn là không tốt.

Việc này Vân Khanh không lo lắng, nàng có phương thuốc mà Vấn lão thái gia kê cho, nếu lão thái gia nói có thể thì nhất định sẽ tin tưởng được, chỉ là tâm tình không tốt, lúc này cha tìm đến mẫu thân chỉ sợ là có hiềm nghi, dù sao nhiều năm như vậy chỉ có Tạ thị sinh con, nhưng người khác nửa điểm động tĩnh cũng không có, cái này tất sẽ làm cho người ta nghi ngờ.

Lúc này, Trầm Mầu đúng như Vân Khanh lo lắng, u ám ngồi nhìn Tạ thị trước mặt, sáng sớm nay ông đã liên tục đến chẩn bệnh ở hai đại phu nổi tiếng Dương Châu, kết quả cùng đại phu ở Hồi Xuân quán là giống nhau. Nghĩ đến việc từ nay về sau ông mất đi khả năng dưỡng dục, đường đường là nam nhân đại lão gia, tâm trạng này đúng là phức tạp, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, nổi giận một trận rồi lại nghĩ đến người đã hạ dược.

Trong phủ không có con nối dòng, chỉ có Tạ thị sinh hạ Vân Khanh, di nương thông phòng đều không có động tĩnh. Lúc Tạ thị sinh Vân Khanh, thân mình bị tổn thương, đại phu nói qua sau này rất khó có thai, nếu như bà vì vị trí chủ mẫu mà hạ thuốc ông, làm cho người khác không có khả năng sinh dục, điều này cũng không phải không đúng.

Ông càng nghĩ càng thấy có thể, dù sao những người khác làm chuyện như vậy đều không thể nào nói nổi, sinh hạ tử nữ mới là chỗ dựa lớn nhất của thiếp thất.

Nhiều lần suy nghĩ, ông bưng chén trà lên, uống một ngụm, đang muốn mở miệng thì Vân Khanh vén rèm lên đi vào, nhìn qua tình cảnh trong sương phòng, Tạ thị đang dựa vào đếm gấm nhồi hoa cúc, Hổ Phách nhận lấy chén thuốc vừa mới uống xong, Lý ma ma đang rót trà đề bà uống sạch miệng. Trầm Mậu ngồi ở ghế hoàng mộc, trong mắt có vài phần lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt tâm sự nặng nề.

Trong lòng nàng hiểu rõ, mỉm cười yếu ớt, hành lễ với hai người: “Vân Khanh gặp qua cha, nương.”

Tạ thị gật đầu, “Vân Khanh đến rồi.”

“Vâng ạ.” Vân Khanh mỉm cười đi đến bên cạnh Trầm Mậu, mềm mại nói: “Con nghe nói nương bị bệnh liền đến đây, hóa ra cha đã ở đây rồi, con với cha đúng là giống nhau, đều muốn đến thăm nương.”

Vốn đang chìm trong suy nghĩ, Trầm Mậu lúc này mới hồi phục tinh thần, lại nhìn Tạ thị đang tái nhợt trên giường nhớ đến ngày hôm qua bà nghe được bệnh trạng của mình mới ngã bệnh.

Nhìn sắc mặt của ông thay đổi, Vân Khanh liếc nhìn Lý ma ma để bà cùng Hổ Phách lấy cớ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.

Vân Khanh từng bước tiến lên, đứng bên cạnh Trầm Mậu, từ từ mở miệng: “Cha, chuyện ngày hôm qua làm nương ngã xuống, thiếu chút nữa là ngất đi, đây là chuyện của cha mẹ, Vân Khanh không tiện xen vào, nhưng đây là chuyện lớn của Trầm phủ, là con gái của Trầm gia, con không thể bỏ qua được.”

Trầm Mậu bắt đầu cảm thấy khó xử, dù thế nào, nữ nhi còn chưa cập kê, ở trước mặt con gái nói những chuyện này đúng là không ổn, nhưng xem thái độ kiên quyết của nàng, lời nói chắc chắn liền không tự chủ được mà nghe theo.

“Mấy năm nay, nương luôn hy vọng chính mình và các di nương trong phủ có thể sinh cho cha đệ đệ nối dõi tông đường, bái phật, làm việc thiện không có việc gì không làm chỉ tiếc là không có kết quả, may là ông trời có mắt, cơ duyên xảo hợp mới phát hiện ra có người ở trong thuốc bỏ hạ dược hại người, người này dụng tâm ác độc, không đơn giản là làm cho Trầm gia ta tuyệt hậu, mà còn muốn Trầm gia mất sạch tài sản. Nói không tốt, nếu ngày nào đó cha mất đi, nương và Vân Khanh cũng không còn chỗ dựa.” Vân Khanh nói xong, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt trào ra, tiếng khóc nức nở mang theo vài phần chua xót.

Trầm Mậu nghe xong trong lòng mềm nhũn, nữ nhi nói đúng thật là có lý, ví trí đương gia chủ mẫu của Tạ thị ông vẫn luôn thừa nhận, không có ý đổi người khác, cho dù là di nương thông phòng sinh hạ nhi tử, ông cũng lấy danh nghĩa Tạ thị nuôi dưỡng làm con trai trưởng, dù nói thế nào, Tạ thị đều là mẹ cả, nhi tử sau khi trưởng thành cũng hiếu thuận nàng, còn nếu ngày nào đó ông chết, dưới gối không có con trai, trong tộc cũng đem tài sản thu về hơn một nửa, Tạ thị cũng không chiếm được cái gì, bà nếu làm vậy thì chỉ có hại mà không có lợi.

Nghĩ đến đây, ý định muốn chất vấn Tạ thị của ông không còn, đau lòng đem khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nữ nhi lau khô, nhìn Tạ thị nói: “Phu nhân không cần nghĩ nhiều như vậy, mọi việc đã xảy ra, cũng không còn biện pháp.”

Cũng không thể trách Trầm Mậu u ám, Trầm gia cả đời dốc sức làm ăn, vất vả tích lũy để có được tài phú to lơn, nếu là người khác, có mấy người có thể cam lòng.

Vân Khanh nói những lời kia là để đánh tan nghi ngờ của Trầm Mậu với Tạ thị, thấy đạt hiệu quả như mong đợi, vừa vặn cơ hội đến, liền lau khô nước mắt cười nói: “Điều này cũng chưa chắc.”

Chợt thấy nữ nhi nín khóc thành cười, Trầm Mậu có phần nghi hoặc, Tạ thị cũng biết hôm nay nàng đi đến phủ Vấn lão thái gia, đuôi lông mày nhăn lại, vội vàng nói: “Là Vấn lão thái gia có cách sao?”

Vừa nghe đến Vấn lão thái gia, hai mắt Trầm Mậu tỏa sáng, ông mới trở về không lâu, mơ hồ nghe thấy, liền mong đợi nhìn Vân Khanh.

Thấy ánh mắt cha mẹ tha thiết, trong lòng Vân Khanh nổi lên một chút tự hào, nàng cũng có thể vì phụ mẫu trừ bỏ sầu lo, từ trong hà bao lấy ra đơn thuốc đưa cho Trầm Mậu: “Đây là đơn thuốc Vấn lão thái gia khai, dựa theo đơn thuốc này để điều dưỡng, hai tháng sau sẽ có kết quả tốt.”

“Thật sư?” Tạ thị vui mừng từ trên giường ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng rực, Trầm Mậu cũng mừng rỡ, mây đen trong phòng coi như tan đi, thấy Tạ thị nhìn sang, ông bước đến ngồi ở đầu giường, đưa đơn thuốc cho Tạ thị xem.

“Tốt rồi, cuối cùng thì thiếp cũng yên tâm.” Tạ thị cầm đơn thuốc, nước mắt chảy ra, “Lão gia, người nhanh sai người theo đơn thuốc đi bốc dược, nhất định phải sai người có thể tin cậy.”

“Cha khỏe mạnh là phúc của cả nhà.” Vân Khanh cười nói, Trầm mậu lại thêm vui vẻ, nói vài câu rồi vội vàng ra ngoài bốc thuốc.

Đợi Trầm Mậu ra ngoài, sắc mặt Tạ thị cũng trầm xuống, bà chưởng quản trong phủ nhiều năm như vậy, thế mà lại để người ta ngay dưới mắt mình hạ dược lão gia, làm đương gia chủ mẫu sao có thể nhịn được, lúc trước giấu diếm là vì tạm thời không thể đem sự tình làm náo động, nay biết Trầm Mậu có thể chữa khỏi liền không hề sợ hãi, giận dữ nói: “Đúng là tiểu nhân đê tiện, có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, dù ta lật tung Trầm phủ cũng phải bắt được hắn.”

Vân Khanh nghe vậy, dời bước đến bên giường, nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của Tạ thị, cầm lấy tay bà nói: “Nương, không thể nóng vội làm to chuyện được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.