Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 317: Ngự Ban Mỹ Thiếp (2)




Ngự Phượng Đàn mở nắp chung trà, uống một ngụm trà xong, mới híp đôi mắt sáng động lòng người kia, đặt chén trà trở về chỗ cũ còn hơi nhép môi: "Cùng Ngũ hoàng tử hồi kinh, chưa nói tới du sơn ngoạn thủy, chỉ cần vừa nghĩ tới chung trà nơi này của Hoàng hậu, thần càng phải ra roi thúc ngựa, ngày đêm không ngừng gấp gáp trở về."

Hoàng hậu che miệng cười, nếp nhăn thật nhỏ nơi khóe mắt cũng hiển lộ một ít, hiển nhiên nụ cười này chính là thật tâm: "Phượng Đàn, ngươi thật sự là mỗi lần đến chỗ của Bổn cung, đều phải quanh co lòng vòng uống chung trà trở về mới cam tâm."

"Đâu có, đương nhiên là trà nơi Hoàng hậu rất ngon, nên thần mới có thể đến đòi." Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ cười cũng đủ động lòng người, cả người bởi vì nụ cười này, toát lên một loại tuấn mỹ kinh tâm động phách, chỉ là trong một nơi sâu thẳm ở đáy mắt thế nhưng lại không có chút ý cười, dư quang như có như không xẹt qua trên người Tứ hoàng tử cùng Cảnh Hựu Thần: "Xem ra Tứ hoàng tử và Cảnh đại nhân, cũng giống ta tới nơi này uống trà Đỉnh Tiêm Tuyết Nha của Hoàng hậu rồi."

Lời nói của hắn xoay chuyển đến Tứ hoàng tử và Cảnh Hựu Thần, Tứ hoàng tử thật ra thì không sao, Hoàng hậu là mẫu thân của hắn, hắn tới là chuyện rất bình thường, nhưng Cảnh Hựu Thần là một ngoại thần, đến Trữ Tú cung, xác thực rất không thỏa đáng, chính vì cậy nên sau khi Ngự Phượng Đàn nói xong câu đó, sắc mặt Tứ hoàng tử hơi hơi co lại, hơi thở trở nên lạnh hơn, mà trên mặt Cảnh Hựu Thần lại mang theo một tia bối rối, đứng lên nói: "Thế tử nói đùa, vi thần tới đây, là do có việc muốn thương nghị, nội cung hậu viện, vi thần nào có tài cán chỉ vì một ly nước trà mà có thể tùy tiện xuất nhập."

"Cảnh đại nhân quá khẩn trương rồi, bản thế tử bất quá là chỉ đùa một chút, ngươi là trợ thủ đắc lực của Tứ hoàng tử, người nào cũng biết khi ngươi xuất hiện tất là có đại sự, như thế nào chỉ cần tới uống một chén trà chứ." Ngự Phượng Đàn hẹp mâu ngạo nghễ liếc nhìn hắn ta, giọng nói thản nhiên lại mang theo một tia lơ đãng, khiến người khác nhìn vào, chỉ cảm thấy hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng rơi vào trong tai những người khác, lại cảm thấy lời này ý tứ đủ thâm thúy a.

Cảnh Hựu Thần ở trên đại điện công kích Vi Trầm Uyên là vì Tứ hoàng tử ra tay, kết quả lại vô cùng thê thảm, ngược lại liên lụy đến chính mình, cho nên lời của Ngự Phượng Đàn, làm vẻ mặt Cảnh Hựu Thần hơi hơi tức giận, còn có một ít khó chịu, nụ cười cũng mất tự nhiên: "Xin Thế tử chớ giễu cợt vi thần nữa."

Tứ hoàng tử nhìn Ngự Phượng Đàn, đôi mắt lãnh liệt lộ ra một tia hàn ý, gần đây hắn luôn có một loại cảm giác, Ngự Phượng Đàn tựa hồ hữu ý vô ý luôn cùng hắn đối đầu, nhưng tra xét kĩ thì Ngự Phượng Đàn cũng không có làm ra một hành động nào, hắn vốn vẫn tản mạn tùy hứng như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng những hành động vô ý này, vẫn tổn hại nhất định tới lợi ích của hắn.

Xem ra, vẫn nên nghĩ cách kéo Ngư Phượng Đàn về phía hắn mới được.

Mấy năm nay, người của hắn vẫn đều muốn mượn sức Ngự Phượng Đàn, mà cách lôi kéo tốt nhất chính là hôn sự, không ít quan gia muốn gả nữ nhi của mình cho Ngự Phượng Đàn, nhưng dù là thiếp hay là phi, Ngự Phượng Đàn đều không có hứng thú, hơn nữa hôn sự của Ngự Phượng Đàn, Hoàng hậu cũng không làm chủ được, Minh Đế thì vẫn chưa mở miệng lên tiếng, cho nên nếu không phải chính hắn mở miệng đi cầu, thì không người nào bức bách được hắn.

Không khí trong điện có chút quái dị, lập tức không ai nói chuyện, đại điện trống trải chỉ có năm người ngồi, mỗi người đều mang tâm sự, thật sự không phải tụ hội để nói chuyện phiếm, không bao lâu, Hoàng hậu liền tìm lý do, để bọn họ rời đi.

Ngũ hoàng tử và Ngự Phượng Đàn vai kề vai tiêu sái bước đi trong cung, trong mi mắt mang ý cười: "Như thế nào, nhìn cách nói vừa rồi của ngươi, hình như rất không thích người tên Cảnh Hựu Thần kia?"

"Nhìn hắn ta có chút không vừa mắt." Ngự Phượng Đàn đi trong cảnh xuân, vẻ mặt thích ý, không cho là đúng nói.

Ngũ hoàng tử nghe được lời của hắn, nghiêng đầu, nhìn một bên khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc đang nghiêng dưới ánh nắng của Ngự Phượng Đàn, trong mắt xẹt qua một luồng hắc ám, kinh ngạc nói: "Ngươi không thể nào không biết hắn là người của Tứ ca chứ, Tứ ca vừa rồi hình như cũng không vui vẻ."

Ngự Phượng Đàn nghe lời của Ngũ hoàng tử, cũng xoay đầu lại, nhìn hắn, hếch mày lên, cười nói: "Như thế nào, ngươi thực để ý Ngự Thần Hiên có vui vẻ hay không à?" Giọng của hắn hơi kéo dài âm điệu, trong lời nói mang theo vẻ đùa cợt.

Ngũ hoàng tử cúi đầu cười thầm một chút, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Tứ ca có vui vẻ hay không, thì hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, ta để ý, hắn cũng sẽ không cười a."

Hai người ngươi một lời ta một câu, kỳ thật cũng chưa nói đến điểm mấu chốt, trong mắt đối phương dưới ánh mặt trời đều là một vực sâu vô hạn, đi tới cửa cung, Ngự Phượng Đàn lại khoát tay áo: "Ta còn có việc, đi trước."

Ngũ hoàng tử hơi nhíu mày: "Ngươi bôn ba vài ngày, không trở về phủ nghỉ ngơi trước, còn muốn đi đâu?"

Ngự Phượng Đàn cười, nhưng không đáp lại, hướng một con đường khác mà đi, Ngũ hoàng tử nhíu mi đứng nhìn bóng lưng của hắn một hồi, mới xoay người đi về phủ của mình.

Ngày kế, An Bá phủ.

Ánh mặt trời mùa xuân không gắt không nóng, nắng chiếu vào người hết sức thoải mái.

Trong viện những đóa hoa nhỏ dần nở rộ, có một hai đóa đã giành nở trước những nụ khác, khoe ra sắc thái kiều diễm của mình, đưa mắt nhìn qua, nhiều điểm đỏ rực trong đám cây xanh mơn mởn như tô thêm sắc thái năng động hoạt bát trong phủ.

Vân Khanh hôm nay không có việc gì, đang ngồi thêu cùng Tạ thị, hai mẹ con nói chuyện, ngồi phơi nắng trong sân, lão phu nhân vốn cũng có mặt, nhưng sức khỏe không bằng trước kia, nay có vẻ thích ngủ, ngồi được một hồi, liền có chút mệt, Tạ thị bèn sai người đưa bà trở về nghỉ ngơi.

Không có lão phu nhân, những nha hoàn khác trong viện cũng được phép đi nghỉ, trừ Lý ma ma, Phỉ Thúy, Hổ Phách, Lưu Thúy, Thanh Liên ra, không còn những người khác, Tạ thị và Vân Khanh cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều, hai mẹ con vẫn cười nói, hưởng thụ khoảng thời gian ôn nhu đầm ấm này.

Một lát sau, có một nha hoàn vào truyền lời, nói là Cẩn Vương thế tử tới thăm, Tạ thị nghĩ nghĩ, cho người mời Ngự Phượng Đàn tiến vào phòng khách ngồi đợi, bà và Vân Khanh cùng nhau tiếp đãi hắn.

Ngự Phượng Đàn trước kia đã từng quang minh chính đại đến An Bá phủ một lần, trong tối đã đến không biết bao nhiêu lần, đối với địa hình của An Bá phủ chỉ sợ là còn thân thuộc hơn cả phủ đệ của Cẩn Vương Thế tử, nhưng hắn vẫn giả vờ nhờ nha hoàn dẫn đường đến chính sảnh.

"Thẩm phu nhân, ngày đó ở nhờ tại Thẩm phủ, vốn là nên đến cảm tạ, bất đắc dĩ do công việc quấn thân, nên hôm nay mới đến, xin hãy lượng thứ." Ngự Phượng Đàn cử chỉ rất có phong thái, vô cùng lễ phép mà chắp tay chào Tạ thị.

Tạ thị có chút không dám nhận, bà tuy rằng được phong làm tam phẩm phu nhân, nhưng thế tử cũng cùng cấp bậc với quận chúa là nhị phẩm, bà không dám nhận cái lễ này, liền đứng lên, hơi đáp lễ lại, vừa chào hỏi, vừa mời Ngự Phượng Đàn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi theo.

"Thế tử xin đừng hành đại lễ này, ở Dương Châu việc ngài và bệ hạ vào nghỉ ở Lệ viên, đây là vinh quang của Thẩm phủ, nào có thể nói là quấy rầy."

Vân Khanh nhìn Ngự Phượng Đàn giơ lên khóe môi đỏ thẫm kia, trong lòng âm thầm oán giận, cũng không biết đã tới quý phủ mấy lần rồi, hôm nay lại nói là tới cảm tạ, có phải đã quá muộn rồi không, người này cũng không phải là dạng tùy tiện tới bái phỏng, nhất định là có mục đích gì khác.

Trong mắt nàng mang theo một chút đánh giá, rơi vào đáy mắt của Ngự Phượng Đàn, hẹp mâu của hắn mang ý cười, chuyển tầm mắt tới vị trí Vân Khanh đang ngồi ở bên cạnh Tạ thị, thản nhiên nói: "Vận Ninh quận quân cũng là đã lâu không gặp rồi."

"Thế tử thân phận tôn quý, thần nữ có thể gặp được nào có phải là chuyện dễ." Vân Khanh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, đôi phượng mâu nhẹ nhàng chống lại đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn, chậm rãi nói.

Tạ thị ở một bên nhìn Ngự Phượng Đàn, ánh mắt ở trên mặt hắn đánh giá, ấn tượng của bà đối với Ngự Phượng Đàn vô cùng tốt, lần trước gặp mặt liền thấy hắn ôm Mặc nhi, đáy mắt đều là thiện ý, một nam nhân có thể ôn nhu đối với đứa nhỏ như vậy thì đối xử với thê tử hẳn là không tệ.

Hơn nữa gia thế của Ngự Phượng Đàn cực kỳ hiển hách, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn về sau nhất định sẽ kế thừa tước vị của Cẩn Vương, điểm này, cũng là lợi mà cũng là hại.

Làm một vị mẫu thân mà nói, Tạ thị hi vọng nữ nhi có thể gả cho một nam nhân tốt, thật lòng yêu thương nữ nhi, đem nữ nhi coi như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, Ngự Phượng Đàn bề ngoài xuất chúng, gia thế hiển hách, tính cách xem ra cũng không tệ lắm, nhưng mà......

Địa vị của Cẩn vương phủ nay ở trong triều có chút khó xử, Tạ thị dù là một phụ nhân, nhưng cũng là đích nữ của đế sư của tiên đế, đối với chính trị vẫn có chút nhạy bén, năm đó tình hình đoạt ngôi bà cũng biết một ít, thực rõ ràng, bệ hạ đối với Cẩn Vương vẫn vô cùng phòng bị, là chuyện thời thời khắc khắc luôn đề phòng, có lẽ có một ngày, bệ hạ còn có thể vì loại bỏ mối nghi ngại này mà hành động.

Nghĩ đến đây, Tạ thị thở dài trong lòng, cảm thấy thế sự lưỡng nan, cũng may nữ nhi năm nay mới cập kê, còn có thời gian chậm rãi xem xét chọn lựa con rể thích hợp.

Đúng lúc này, ngoài cửa có một ma ma vào truyền lời: "Phu nhân, tiền viện có người trong cung đang chờ, nói muốn gặp phu nhân."

"Là ai vậy?" Trong lòng Tạ thị cảm thấy kỳ quái, không biết lúc này sao có thể có người tìm đến bà, chẳng lẽ là lão gia xảy ra chuyện, liền khẩn trương hỏi.

Ma ma trả lời: "Lão nô không biết, nàng ta nói là Hoàng hậu có khẩu dụ muốn cho truyền phu nhân."

Thì ra là hoàng hậu, vậy thì hẳn là không có liên quan tới lão gia rồi, Tạ thị cảm thấy an tâm một chút, quay đầu nói với Ngự Phượng Đàn: "Thế tử, ngài trước ở nơi này ngồi một lát, ta đến Tiền viện xem sao."

"Thẩm phu nhân không cần phải khách khí, phu nhân đi Tiền viện trước đi, hoàng hậu truyền khẩu dụ, tất nhiên là có chuyện quan trọng." Ngự Phượng Đàn cười nói.

Tạ thị gật đầu, đối với thái độ lễ phép của hắn càng có hảo cảm, quay đầu nhìn Vân Khanh nói: "Không được làm phiền thế tử."

"Nữ nhi biết rõ." Vân Khanh gật đầu đáp lời, Tạ thị mới yên tâm, mang theo Lý ma ma đi ra Tiền viện, trong lòng luôn suy nghĩ đến tột cùng là chuyện gì khiến Hoàng hậu phái người tới truyền khẩu dụ.

Đợi Tạ thị đi ra ngoài, Vân Khanh liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn, thấy hắn ngồi trên vị trí rất quy củ, cũng không thư thái tùy hứng như thường ngày khi ở trong khuê phòng của nàng, rốt cuộc vẫn là con cháu hoàng gia, nếu bày ra tư thái theo tiêu chuẩn, lễ nghi phong độ nửa điểm cũng không kém, nhưng mà, so với điểm ấy, Vân Khanh càng chú ý tới việc khi nghe Hoàng hậu phái người đến Thẩm phủ truyền khẩu dụ, khóe môi đỏ như son của Ngự Phượng Đàn hơi nhếch lên, tạo ra một độ cong tuấn mỹ nhưng ý nghĩa thâm trường, hiển nhiên trong lòng hắn cũng không cảm thấy tò mò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.