Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 267: Từng Bước Chiến Thắng (2)




"Hàm hồ! Hôm nay là yến hội sao có thể phát sinh chuyện như vậy! Mang người xuống cho ta!" Tạ thị nhìn Vi Ngưng Tử, trong lời nói mang theo sắc bén, bà đối với đứa cháu gái này vốn còn có chút cảm tình, nhưng sau chuyện Tạ di gây ra vừa rồi, đã chậm rãi tiêu hao, nay nha hoàn trong phủ la to thất lễ, cháu gái không hỗ trợ che dấu, còn ở đây hồ ngôn loạn ngữ(nói xằng nói bậy), trong lòng bà nói không nên lời thất vọng cùng tức giận!

"Dì, người không nên tức giận, cháu gái chỉ là lo lắng mà thôi, dù sao hôm nay đến khách khứa đến nhiều, lỡ như người nha hoàn này nhìn thấy là vị khách nào đó thì sao?" Vi Ngưng Tử vẻ mặt lo lắng, nhất thời làm cho sắc mặt mọi người đều thay đổi, lập tức xem xét người nhà bên cạnh còn hay không.

Có vài vị phu nhân nhớ tới nữ nhi nhà mình vừa rồi nói muốn ra ngoài thưởng mai, không khỏi lo lắng, nhìn Tạ thị nói: "Thẩm phu nhân, nếu không thì để cho nha hoàn này nói xong đi."

Đối mặt với áp lực từ phía mọi người, Tạ thị chỉ đành gật đầu: "Các vị không cần lo lắng, không có việc gì."

"Vẫn nên nghe xem nha hoàn này nói gì, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Vi Ngưng Tử lại xen miệng vào.

Hiển nhiên trong lời nói của Tạ thị có vài phần lo lắng quan tâm đến an nguy của người nhà các khách nhân, vài vị phu nhân vội vàng nhìn Tạ thị, Tạ thị không còn cách nào, bất đắc dĩ quay đầu, phân phó bà tử thả nha hoàn kia ra.

"Nói, ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì?"

"Người chết a, trong hồ sen có một xác người chết!" Cả người ả nha hoàn phát run, hiển nhiên đã bị cảnh tưởng nhìn thấy dọa sợ hoảng hồn, Tạ thị thấy bộ dáng này của nàng ta, cũng không giống như đang nói dối, trong lòng bắt đầu lo lắng.

"Mau, mang bọn ta qua đó xem sao!" Vài vị phu nhân nghe được trong hồ sen có thi thể, lại lo lắng cho nữ nhi nhà mình, hôm nay thời tiết rét lạnh, không ngờ tới lại có người bị rớt xuống ao, nữ nhi nhà bọn họ lại không biết bơi a!

Một đám người cứ như vậy kéo nhau đi về phía hồ sen, có phu nhân vì lo lắng, có người chỉ muốn đi xem náo nhiệt, tóm lại người người đều vô cùng sốt ruột đi nhanh về phía trước.

Vi Ngưng Tử là người tích cực nhất đi ở phía trước dẫn đường, sợ mọi người đi nhầm chỗ.

Mà Vân Khanh đi ở phía sau nhìn bóng dáng vội vàng của nàng ta, thầm cười lạnh, An Tuyết Oánh và Vân Khanh song song đi tới, nghi hoặc hỏi: "Vân Khanh, vị biểu tỷ kia của người giống như sợ hiện tại Thẩm phủ không đủ náo nhiệt hay sao ấy."

"Cũng không hẳn, xem bộ dạng nàng ta như vậy, chắc là đức hạnh giống y như Chương Lạc, chỉ e thiên hạ không loạn." Lâu ngày chưa lộ diện Chương Huỳnh hôm nay cũng theo Toánh Xuyên hầu đến Thẩm gia chúc mừng, nàng đi ở phía sau Vân Khanh, nghĩ hành động vừa rồi của Vi Ngưng Tử, lạnh lùng khinh thường.

Vân Khanh mỉm cười: "Trước đi xem sao rồi lại nói."

Ao hồ trong Thẩm gia không ít, nhưng hồ sen thì chỉ có một, đó là hồ nước được thiết kế dựa theo hình dáng của lá sen, bên trong hồ trồng đủ loại sen, rất nhiều phu nhân khi vừa nghe đã biết đó là hồ sen này.

Lúc này trời đang vào đông, những hoa sen úa tàn đã cho được nhổ đi, trong hồ nước chỉ còn nước hồ lạnh như băng, mà trên hồ nổi lên thi thể một nữ nhân, mặt úp sấp xuống dưới hồ sâu lạnh lẽo, tản ra một cơn ớn lạnh rùng người.

Có một phu nhân nhìn thấy nữ thi(thi thể nữ) kia mặt váy áo màu xanh nhạt, đã nhịn không được kêu lên: " Lộc Nhi nhà ta hôm nay cũng mặc xiêm y xanh nhạt..."

Tạ thị vừa nghe, cả người rét run, nếu như trong yến hội có vị tiểu thư nhà nào chết, Thẩm gia thật sự không thể tránh khỏi có liên quan, bên cạnh có ba bà tử biết bơi lập tức nhảy xuống, hợp lực vớt thi thể lên.

Đợi sau khi thi thể được thả xuống, lúc khuôn mặt được lật lên, trên khuôn mặt trắng bệch có một vết thương thật dài, Vân Khanh nhíu mày mặt âm trầm, Vi Ngưng Tử thật sự đủ ác độc.

Chỉ nghe thấy nha hoàn nào đó thất kinh hô to: "Này... Này không phải là Tuyết Lan sao?"

Vi Ngưng Tử đứng ở trước mặt thi thể, hai mắt ngấn lệ, sau đó che miệng kinh hãi lui lại từng bước: "Tuyết Lan, nàng, nàng không phải là nha hoàn của biểu muội hay sao? Làm sao có thể chết đuối dưới hồ chứ?"

Chỉ một câu, đã đem lực chú ý của mọi người dẫn về trên người Vân Khanh, đầu tiên Vân Khanh liếc nhìn khuôn mặt đã không còn sức sống của Tuyết Lan, ánh mắt một chút gợn sóng cũng không có ngẩng đầu nhìn Vi Ngưng Tử, nàng ta tỏ ra vừa lo lắng, sợ hãi, ánh mắt thất vọng, làm cho Vân Khanh cảm thán khả năng diễn trò của nàng ta thật khá, cũng phụ họa gật đầu nói: "Đúng vậy, Tuyết Lan đúng là nha hoàn của ta."

"Vậy tại sao nàng ta lại chết ở trong hồ?" Vi Ngưng Tử vì Tuyết Lan cảm thấy thực bi thương, nhìn Vân Khanh rưng rưng hỏi.

"Ta cũng không biết, tối hôm qua nàng ta vẫn còn tốt, sao hôm nay lại chết ở trong hồ, không biết biểu tỷ có biết hay không?" Vân Khanh nhìn Vi Ngưng Tử, đáy mắt giống như mặt hồ phẳng lặng và lạnh lẽo, từng cơn gió mát thổi tung cuốn theo cánh hoa rơi lả ta trên mặt hồ.

"Ta làm sao biết được kia chứ." Vi Ngưng Tử vội vàng phủ nhận nói: "Ta chỉ là lo lắng sao trong phủ đang tổ chức yến hội mà lại có nha hoàn chết đuối mà thôi."

Tạ thị sau khi nhìn thấy là Tuyết Lan, mày liền nhíu lại, yến hội đang tốt đẹp, thế mà xuất hiện một ả nha hoàn chết đuối, nó lại là nha hoàn trong viện của nữ nhi, nếu để cho người ta biết, thì không biết sẽ bị đồn đãi như thế nào nữa!

Một bà tử bỗng nhiên chú ý tới bàn tay của Tuyết Lan, hô lên: "Mọi người nhìn xem, trong tay nàng ta đang nắm cái gì đó!"

Lập tức có người tiến lên vặn bung bàn tay đang siết chặt lạnh như băng của Tuyết Lan ra, chỉ thấy trong tay nàng ta nắm là một chiếc khăn lụa màu trắng, được dệt thành từ loại tơ tằm tốt nhất.

Vi Ngưng Tử nhìn thấy chiếc khăn lụa màu trắng kia, chân mày thoáng nhíu lại, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, khăn tay này bị Tuyết Lan lấy được khi nào, nàng ta nhớ rõ khi đó trên tay Tuyết Lan không có bất cứ cái gì mà.

Lại cẩn thận quan sát, chỉ là một chiếc khăn lụa bình thường, phía trên không thêu hoa văn hay ký hiệu đặc biệt nào, không khỏi yên lòng.

"Chiếc khăn lụa này chất liệu rất tốt, không phải là khăn mà nha hoàn có thể sử dụng." An phu nhân đứng một bên, nhìn chiếc khăn lụa kia, nhíu mi nói một câu, làm tri phủ phu nhân đã lâu, bà cũng có một chút năng lực phân tích vụ án, lúc này vừa nghe bà nói như vậy, những phu nhân khác cũng phụ họa nói loại khăn lụa mềm mại như vậy, các bà cũng không mấy ai có.

Vi Ngưng Tử ra vẻ kinh nghi(kinh ngạc và nghi ngờ) nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Biểu muội, ta nhớ rõ chiếc khăn lụa này, hình như muội có hai cái giống nhau như đúc."

Vân Khanh gật gật đầu, rất thoải mái thừa nhận nói: "Đúng vậy, khăn này ta xác thực là có hai cái."

Vi Ngưng Tử tựa hồ vô cùng kinh ngạc, sau đó lại lộ ra bộ dáng không đành lòng: "Tuyết Lan sao có thể cầm khăn tay của biểu muội a, nàng là nha hoàn của muội, lại cầm khăn tay của muội, đây không phải là quá trùng hợp rồi ư?"

Nàng ta chỉ mới nói tới đó, liền có người thích xem náo nhiệt chen miệng vào: "Chẳng lẽ nha hoàn này là có người cố ý đẩy xuống?"

"Nhưng vì sao lại đẩy nàng xuống hồ, chẳng lẽ là bởi vì nàng đã phát hiện ra bí mật gì rồi?" Vi Ngưng Tử liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, ra vẻ nghi ngờ nói: "Biểu muội, nha hoàn này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có phải muội không cẩn thận đẩy nàng ta xuống hay không?"

Tốt lắm, rốt cục đã mắc câu của nàng rồi.

Vân Khanh mỉm cười: "Không phải, biểu tỷ sao chỉ dựa vào một chiếc khăn đơn giản mà suy bụng ta ra bụng người."

Trong lời nói của nàng mang theo mỉa mai và châm chọc, nhưng Vi Ngưng Tử cũng không tức giận, nàng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sắp phát sinh, căn bản là không cần để ý một chút châm chọc như vậy, trên mặt lộ ra một chút tức giận: "Ta cũng không tin là biểu muội đã hạ thủ, nhưng hôm nay nhiều người ở đây chứng kiến như vậy, trong tay nha hoàn này còn cầm kkhanw tay của biểu muội, tuy rằng nha hoàn đã bán mình làm nô tỳ, sinh tử mặc chủ nhân quyết định, nhưng nếu truyền ra ngoài, đối với thanh danh của biểu muội thật không tốt, nay muội đã được hoàng thượng ban cho phong hào quận quân, càng không thể để cho những lời đồn đãi như vậy làm tổn hại thanh danh của muội được."

"Nha, biểu tỷ lo nghĩ cho ta như thế, ta thật không biết nên làm như thế nào, mới có thể không bị những thứ đồn đãi kia gây ảnh hưởng xấu tới thanh danh đây?" Khuôn mặt Vân Khanh vô cùng bình tĩnh, bên trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút lo lắng không cách nào che dấu.

Vi Ngưng Tử thấy nàng đã mắc câu, lập tức hiên ngang lẫm liệt suy nghĩ một hồi: "Nay phần đông phu nhân đều có mặt, nếu như nha hoàn này là do biểu muội hãm hại, thì khẳng định trong viện còn lưu lại dấu vết, chúng ta sai người lục soát một chút, nếu không phát hiện cái gì liền có thể giải được hiềm nghi của biểu muội, nói không chừng chính là nha hoàn này nhìn thấy khăn tay của muội đẹp, sau đó nảy sinh lòng tham lén trộm đi cũng không chừng."

Tạ thị vừa nghe nói muốn lục soát viện của Vân Khanh, lúc này mở miệng nói: "Sao có thể tùy tiện vào lục soát được chứ?"

Vi Ngưng Tử đã sớm có chuẩn bị, quay đầu thản nhiên nói: "Dì sao lại phản ứng như vậy, bất quá chỉ là lục soát một chút để chứng minh trong sạch của biểu muội, sao dì lại không dám?"

Lời này kỳ thật đã không còn mang theo thái độ cung kính nữa, Tạ thị nhìn ánh mắt Vi Ngưng Tử ngày càng càn rỡ, cả người tức giận phát run, bà nếu như không cho phép, chẳng khác nào thừa nhận là Vân Khanh xuống tay đẩy nha hoàn xuống hồ, nhưng để người ta tùy tiện lục soát viện của nữ nhi, đây chính là một loại vũ nhục.

"Muốn soát thì soát, bất quá, ta cho rằng, nếu đã lục soát, vậy thì phải kiểm tra tất cả, loại khăn tay này, chỉ cần có loại tơ tằm màu trắng này, trong phủ chúng ta nha hoàn trong viện nào mà không có được chứ, vả lại Tuyết Lan rơi vào trong nước, cũng không nhất định là bởi vì ta, phải biết rằng, có lẽ nàng là vì biết được bí mật của người nào đó, nên bị người này đẩy vào trong nước, cũng nói không chừng." Trên mặt Vân Khanh mang theo ý cười nhợt nhạt, nhìn Vi Ngưng Tử: "Viện của biểu tỷ cũng phải lục soát."

Nhìn đôi mắt thâm trầm không thể nhìn thấu kia, Vi Ngưng Tử bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, nàng ta dường như cảm nhận được, cái bẫy hôm nay nàng ta đặt ra, tất cả mọi việc, đều đã được tính toán tỉ mỉ, đầu tiên là dụ Tuyết Lan đi ra, đẩy xuống hồ khiến ả ta chết đuối, sau đó đem cái chết của Tuyết Lan hướng sang người Vân Khanh, từ đó ở trước mặt mọi người tìm được lý do đi lục soát viện của Vân Khanh... An bài như vậy, thiết kế cẩn thận, Thẩm Vân Khanh sao có thể biết được.

Nàng ta nhịn xuống cơn ớn lạnh chạy khắp toàn thân, thầm nghĩ nhất định là bản thân đã từng bị đánh bại nhiều lần trong tay nàng, đã để lại bóng ma, nàng khẳng định không biết, chờ đợi Thẩm phủ sẽ là đại họa ngập trời!

Vì thế trên mặt Vi Ngưng Tử càng biểu hiện ra hòa khí cười nói: "Nếu biểu muội nói như vậy, thì cho người cùng nhau lục soát đi." Lúc này nếu như nàng ta cự tuyệt, như vậy sẽ rơi vào chính câu nói của bản thân vừa nãy ‘Có tật giật mình’.

"Vậy biểu tỷ phái ra hai nha hoàn, ta cũng phái ra hai nha hoàn, cùng nhau lục soát trong viện!" Vân Khanh đề nghị nói, Vi Ngưng Tử cũng hiểu được đây là để cho công bằng, hơn nữa Tạ thị phái Lý mẹ và Hổ Phách cùng đi theo các nàng để làm chứng.

Mắt thấy yến hội không thành, nhưng thời tiết rét lạnh, cũng không thể để khách khứa đứng vây xung quang hồ sen ngoài này được, Tạ thị nhịn xuống bất an cùng phẫn nộ trong lòng, tiếp đón các phu nhân tiểu thư đi vào đại sảnh yến hội ngồi nghỉ.

Mà mới vừa rồi ba vị tiểu thư không thấy đâu, nguyên lai là đi đến bên kia hồ hẻo lánh ngắm hoa mai, vừa trở lại đại sảnh yến hội, còn đang cảm thấy kỳ quái sao lại không thấy mọi người đâu cả.

Lúc này cũng không còn ai có tâm tình trò chuyện nữa, một yên hội chúc mừng đang yên lành tốt đẹp, lại biến thành như vậy, mỗi người đều ngồi yên trên vị trí, chỉ thỉnh thoảng thấp giọng nói với nhau mấy câu.

Vi Ngưng Tử dường như đã dự đoán trước, ngồi ngay ngắn ở vị trí đối diện Vân Khanh, đợi lát nữa thưởng thức biểu tình của Vân Khanh, mà Vân Khanh căn bản là không thèm nhìn nàng ta.

Ngồi bên trái và bên phải nàng là An Tuyết Oánh và Chương Huỳnh, ba người đang trò chuyện với nhau, An Tuyết Oánh bất an nói: "Vân Khanh, các nàng sẽ không lục soát ra được cái gì chứ?"

An Tuyết Oánh vẫn luôn được che chở bảo vệ rất tốt, so sánh với người khác, lúc trước được che chở bảo vệ tốt, mà một năm nay bị rất nhiều chuyện đả kích đã tôi luyện ra một Chương Huỳnh nhạy bén biết quan sát sắc mặt mọi người, nàng nhìn Vân Khanh ngồi ở chỗ kia, khí định thần nhàn, trong đôi mắt phẳng lặng một chút gợn sóng cũng không có, cười nói: "An Tuyết Oánh, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, chắc chắn lục soát không được cái gì."

Người khác không nói lời nào, ba người các nàng cũng không tiện nói thêm nữa, đành phải cùng nhau chờ đợi, nhưng rất kỳ quái, thế nhưng không ai nghĩ muốn rời đi, không biết trong lòng các nàng đang suy nghĩ gì, tóm lại không ai đứng lên cáo từ, ngồi với chủ nhân cùng nhau chờ đợi kết quả.

Đại khái qua nửa canh giờ, nha hoàn bên cạnh Vi Ngưng Tử là Tử Hà, Tử Vi, nha hoàn của Vân Khanh là Thanh Liên, Vấn nhi, người của Tạ thị là Hổ Phách và Lý ma ma cầm theo cái gì đó tiến vào đại sảnh.

Tất cả mọi người phát hiện, trên tay Lý ma ma cầm một gói to, gói to hơi hé ra, bên trong là một thứ gì đó.

Đáy mắt Vi Ngưng Tử mang theo ý cười, thân thiết nhìn Lý ma ma đứng lên: "Lý ma ma, các ngươi lục soát ra cái gì sao?"

Lý ma ma nhìn chằm chằm Vi Ngưng Tử, ánh mắt phóng qua, hận không thể hóa thành thiên lôi, tươi sống đánh chết nàng ta ngay tại chỗ: "Có, đương nhiên là lục soát ra được không ít thứ."

Vi Ngưng Tử không nhìn Lý ma ma, ánh mắt vẫn đặt trên cái gói to trong tay bà, lúc nãy ánh mắt Lý ma ma nhìn nàng ta, đó là ánh mắt phẫn nộ khi phát hiện ra thứ gì đó không được sạch sẽ.

Tạ thị nhìn cái gói to kia, sắc mặt lạnh lùng, hỏi: "Lục soát được ở đâu, bên trong là cái gì?"

Lý ma ma thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Vi Ngưng Tử, cung kính trả lời: "Bẩm phu nhân, đã lục soát trong viện của đại tiểu thư, không có cái gì bất thường, nhưng thật ra lúc kiểm tra Cúc khách viện, phát hiện được từ trên cây rớt xuống một số thứ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.