Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 252: Liền Công Kích Ngươi (1)




"Ngàn lần không thể!" Vân Khanh nghe được lời nói của phụ thân lập tức hô một tiếng, khiến Thẩm Mậu đem tầm mắt chuyển đến trên mặt mang theo vẻ không đồng ý của Vân Khanh, hỏi: "Sao không thể?"

"Cha, hôm nay bệ hạ gọi người đi tham dự yến hội cũng không phải là do trùng hợp, mà là bởi vì hôm qua Tứ hoàng tử cùng Cẩn Vương thế tử du ngoạn Thẩm phủ, đã phát hiện trong từ đường của Thẩm gia là từ ngân gạch mà xây thành, chính là bởi vì chuyện này, bệ hạ mới có thể cảm thấy, Thẩm phủ có tài phú nhất nhì Giang Nam, vào lúc quốc khố trống không mà phương Bắc lại bị thiên tai, mới nghĩ tới muốn điều dùng ngân lượng của phú thương." Vân Khanh chậm rãi đem sự tình phân tích

"Nhưng cha đã nguyện ý góp bạc a, cho dù việc này khiến gia nghiệp Thẩm phủ dốc hết một nửa, nay bệ hạ nếu nổi lên ý nghĩ này, cha nhất định phải làm đến cùng, thời gian không nhiều lắm, tại sao cha không thể điều bạctừ các châu thị chứ?" Thẩm Mậu nhăn mi nói.

Vân Khanh nhìn vẻ mặt của Thẩm Mậu, phụ thân kỳ thật biết nàng muốn nói cái gì, chẳng qua là về mặt tình cảm, thì khó có thể nhận, bất quá mặc kệ phụ thân có thể nhận hay không, nàng cần phải đem lời này nói ra, mặc dù sẽ làm cho phụ thân không vui: "Cha, nếu như theo lời cha, đem gia nghiệp Thẩm gia ta dốc hết một nửa đi giúp nạn thiên tai lần này, nghĩ như vậy, kỳ thật là không có sai, chỉ cần có thể hoàn thànhnhiệm vụ bệ hạ giao phó là được, nhưng cha chẳng lẽ không nghĩ qua sao? Thẩm phủ ta cũng không phải giàu có đến mức nổi danh cả thiên hạ, chỉ là bởi vì làm việc không thích khoe khoang, vẫn luôn ở tại Dương Châu lập nghiệp, không thích phú đấu phú, nhưng nếu sau khi bị bệ hạ phát hiện từ đường Thẩm phủ làm bằng ngân gạch một khối đều không có đụng đến, Thẩm phủ ta vẫn có thể lấy ra khoản tiền cứu trợ thiên tai này, ngài ấy sẽ nghĩ sao, sẽ cảm thấy thế nào?"

Thấy Thẩm Mậu đang lắng nghe, Vân Khanh dừng một chút, để cho hắn tỉnh táo lại tự hỏi trong chốc lát, rồi tiếp tục nói: "Ngài ấy sẽ cảm thấy, Thẩm gia chúng ta thì ra là giàu có như vậy, bởi vì từ đường của ta vẫn còn đó, một khối ngân gạch cũng chưa đụng đến lại có thể lấy ra một lượng lớn ngân lượng đi cứu trợ thiên tai, thứ cho nữ nhi nói một câu đại nghịch bất đạo, có quân vương nào có thể chịu được việc một thương nhân nho nhỏ lại có thể giàu có hơn hắn, hắn sẽ luôn nhớ từ đường bằng ngân gạch của Thẩm gia, lúc này đây không thể dùng, sau này còn có thể giúp ích cho việc khác, việc này sẽ trở thành một cái cớ có thể khiến Thẩm gia tùy thời rước vào tai họa, chỉ đến khi nhìn thấy sản nghiệp Thẩm gia không còn!"

Câu nói sau cùng, Vân Khanh ngữ khí đột nhiên tăng thêm, trong giọng nói bắt đầu có sự run rẩy, ngữ khí cũng nhất thời gia tăng mấy lần.

Thẩm Mậu ngồi ở sau bàn đọc sách, không trả lời, mí mắt nửa cúi xuống, như đang chăm chú xem sách ở trên bàn, lại như xuất thần.

Nữ nhi nói những việc này, kỳ thật hắn không phải không nghĩ tới, nếu ngay cả điểm này hắn đều nhìn không thấu, cũng uổng phí sống nhiều năm như vậy, ở thương trường liều mạng nhiều năm như vậy rồi.

Nhưng biết là một việc, trên phương diện cảm tình lại là một chuyện khác.

Ngân gạch trong từ đường của Thẩm gia, là do từ thời Tổ phụ xây thành, khi đó, là bước khởi nghiệp của Thẩm gia, cũng là thời điểm huy hoàng nhất của Thẩm phủ, hào phú bậc nhất có thể dùng để hình dung phong thái của Thẩm gia ngày nay, mà tổ phụ trời sanh tính tùy ý, nghĩ tới chủ ý gì liền đi làm ngay, nói dùng bạc dựng nhà thì sẽ may mắn, liền cho người ta đúc ngân gạch, lót thềm một gian phòng ở, lúc trước phòng ở không phải từ đường, là sau này lại đem bài vị tổ tông chuyển qua, căn ngân ốc(căn phòng làm bằng bạc)kia không thích hợp để ở, lại thích hợp bày biện bài vị, vì thế đem ngân ốc sửa chữa xong liền dùng làm từ đường. Coi như là đem phòng ở quý giá nhất dùng để cung phụng tổ tiên, xem như hiếu thuận rồi.

Trải qua sửa chữa cùng nhiều thế hệ tiếp nối, căn phòng kia dần dần cũng bị thảm thực vật cùng cây cối um tùm che lấp, hơn nữa từ đường cực nhỏ sẽ ít có người tiếp cận, trừ người của Thẩm gia, người biết chuyện này không nhiều lắm, cũng dần dần bị lãng quên đi.

Chỉ là lần này Tứ hoàng tử phát hiện ta từ đường bị cây cối bao phủ kia, sinh lòng hiếu kì bèn đi vào, vừa thấymột khối gạch lóe ra ánh bạc, sau đó liền biết chân tướng của từ đường.

"Đây là do tổ tông truyền chúng ta truyền lại, như thế nào đến đời của ta, liền giữ không được, phải hủy đi chứ!" Thẩm Mậu khi nói những lời này, trong tiếng nói có không cam lòng, không muốn.

Vân Khanh bởi vì trải qua một kiếp, rất nhiều thứ đã hiểu rõ, nhưng mà, phụ thân thì khác, ngân ốc kia trong lòng ông như là bảo bối do tổ tông bao đời truyền lại, có ai có thể đem gia truyền chi bảo tùy ý đưa tặng chứ.

Nhưng mà, rối rắm thì rối rắm, vật vô tri vô luận như thế nào cũng không có quan trọng bằng sinh mạng của người một nhà, huống chi trong phủ còn hơn trăm mạng người.

Nàng ý niệm trong đầu vừa chuyển, lại nói: "Phụ thân, tổ tông cũng chưa từng để lại di ngôn rằng căn ngân ốc kia không thể dỡ xuống, lúc trước tổ tiên chẳng phải xây lên để chơi, nay vì đời sau, vậy tổ tiên cũng không thể trách tội!"

Thấy phụ thân vẫn không nói lời nào, Vân Khanh cũng biết trong lòng của ông đang rối rắm, nhưng việc này không có gì để rối rắm, Vân Khanh cần phải khuyên giải an ủi phụ thân, nàng đột nhiên gia tăng âm lượng nói: "Cha, có lẽ cha không biết, nhưng nữ nhi nói thêm một câu, cha ắt hẳn sẽ cảm thấy khó nghe, có lẽ cảm thấy nữ nhi đại nghịch bất đạo, nhưng là lời này, lại nhất định phải nói, Thẩm phủ lúc này đây nếu dốc ra đủ ngân lượng, đã mất hết một nửa gia tài, nếu lần sau bệ hạ lại muốn, lại nhiều lần sau nữa, Thẩm phủ lấy không ra bạc thì làm sao bây giờ, cha chết cũng muốn giữ từ đường kia, cứ như vậy nhìn Thẩm phủ chịutội khi quân, cứ như vậy cửa nát nhà tan, thụ đổ nhánh suy sao!"

Thẩm Mậu nghe vậy, đôi mắt trợn trừng, chống tay vịn liền đứng lên, hướng trên bàn hung hăng vỗ xuống: "Con nói bậy bạ gì đó!" Ngực hắn phập phồng không ngừng, sắc mặt cực kì khó coi, hiển nhiên là đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.

Hắn biết, hắn đều biết, nhưng là người có đôi khi lý trí cùng cảm tình sẽ mâu thuẫn với nhau, làm cho người ta khó có thể lựa chọn.

Mà Vân Khanh nói ra như vậy, trực tiếp không lưu tình chút nào chỉ ra kết quả xấu nhất, làm cho Thẩm Mậu nội tâm phức tạp rối rắm, loạn làm một đoàn.

Mắt thấy Thẩm Mậu sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng cảm xúc trong mắt cũng đang dao động, Vân Khanh cắn chặt răng, đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn đọc sách, quỳ xuống trước Thẩm Mậu: "Cha, mặc kệ cha cảm thấy nữ nhi to gan lớn mật, không hiểu quy củ, đại nghịch bất đạo hoặc là như thế nào cũng được, nữ nhi hôm nay cũng muốn đem những lời này nói ra, đương kim bệ hạ cũng không phải một người khoan dung độ lượng, sau khi biết bí mật của từ đường ta thì ngày thứ hai liền tuyên cha đi tham dự yến hội, ý đồ của người, cách làm của người, tin tưởng cha nhất định cũng có thể hiểu được, Thẩm phủ ta mặc dù ở Dương Châu cũng có danh vọng bậc nhất, nhưng ở trong mắt bệ hạ, bất quá chỉ là một con kiến trong ngàn vạn con, người một câu đều có thể để cho ta cúi đầu, chỉ có thể nghe người, nếu như người muốn, mà chúng ta thật muốn nghịch người mà đi, kết quả sẽ chỉ là lấy sức một mảnh lá cây, đi đấu với một ngọn núi cao, đến lúc đó Thẩm phủ là phồn hoa đượcgiữ, hay là xương khô không còn, những kết quả này cũng đều khiến ta không khỏi hối hận. Cha kỳ thật đáy lòng đều hiểu được, đều biết được, lời của nữ nhi, trong đáy lòng người cũng sớm đã nghĩ đến. Tổ tông lưu lại mặc dù quan trọng, nhưng nếu như người không còn, mạng khó bảo toàn, cuối cùng những thứ đó, còn không phải là về công dã tràng, rơi vào tay người đang mong muốn nó hay sao?"

Nhìn khuôn mặt giống mình đến ba phần kia, cặp mắt ngân ngấn lệ nóng như hàng vạn tinh quang sáng rực đang kìm nén rơi ra kia, Thẩm Mậu ngừng lại trong chốc lát, cúi người đem Vân Khanh nâng dậy, thở dài: "Vân Khanh, con muốn cha nói như thế nào mới tốt, con thật sự là...... làm cho cha không quan tâm không được!"

Làm cho cha không quan tâm không được?

Đây là câu cảm thán gì a?

Vân Khanh bỗng nhiên liền nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mậu, thấy ông thần sắc ảm đạm tản đi không ít, biết rằng ông tiếp theo khẳng định còn có lời muốn nói, quả nhiên Thẩm Mậu kéo tay Vân Khanh, lại nói tiếp: "Cha thật có nghĩ tới, cũng như lời con nói, cảm giác, cảm thấythực có lỗi với tổ tông, nghĩ sẽ có tình huống may mắn phát sinh, nhưng là ngày ấy ở trên yến hội, bệ hạ cơ hồ là lời khách sáo đều không có cùng cha nói qua, hiển nhiên ở đáy lòng của người, cùng loại thương nhân như chúng ta, cũng không cần phải có nhiều lời nói xuông, người là quân, ta là dân, chỉ cần người muốn, ta liền phải làm. Nếu không phải con nói như vậy, cha sẽ không nhìn thấu hành động của bệ hạ ngày ấy. Một khi đã như vậy, liền đem từ đường hủy đi, đem ngân gạch dỡ xuống, cũng không cần triệu tập ngân lượng từ các châu thị, từ cửa tiệm ở Dương Châu lại lấy ra một ít, cũng có thể gom đủ con số."

Nghe nói như thế, Vân Khanh nụ cười càng thêm sáng rỡ, nói thêm một câu: "Cha, không thể."

Thẩm Mậu lần nữa lại cau mày, bóp nhẹ gương mặt nàng: "Con lại phủ nhận lời nói của cha, kêu ‘không thể’ kêu đến nghiện rồi, lần này lại là như thế nào?"

Thuận theo lời ông nói, Vân Khanh bắt lấy tay Thẩm Mậu, dùng hai tay nàng phủ lên, lư đồng nạm vàng chạm khắc tỳ hưu tỏa ra mùi thơm thanh thuần, tràn ngập khắp căn phòng, nàng nhìn vào mắt Thẩm Mậu, nói từng chữ một: "Cha, chúng ta đem toàn bộ Dương Châu phú thương, toàn bộ triệu tập kêu gọi, phát động cùng giúp nạn thiên tai."

Thẩm Mậu bị lời nàng nói làm cho ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đặ thù của Thẩm gia kia, trong ánh mắt mang theo hơi hơi khó hiểu: "Vì sao?"

"Vẫn là đạo lý cũ, cha, cha xem chuyện từ đường nhà chúng ta là bằng ngân gạch này, Minh Đế ở trên yến hộicũng không có nói ra, cái này đại biểu ngài ấy cũng không muốn người khác biết, khoản tiền Thẩm gia quyên góp cứu trợ thiên tai, là hủy đi từ đường mà có, cho dù ngài ấy là Đế Vương, lời nói và hành động cũng phải cố kỵ dân chúng, cho nên ngài ấy chỉ là nói hi vọng thương nhân tài cán vì quốc quá quyên tiền. Như vậy chúng ta Thẩm phủ không thể tuyên bố khắp nơi mình hủy đi từ đường để đem ngân gạch quyên góp, những thứ này cần phải có một lý do thích hợp, mới có thể đem từ đường hủy đi."

Vân Khanh lắc lắc Thẩm Mậu đích tay, Thẩm Mậu nhéo nhéo lòng bàn tay non mềm của nữ nhi, nói: "Ý của con là, không thể để cho người ta biết bạc nay của ta là do hủy đi từ đường mà có, nếu Thẩm phủ đột ngột có nhiều bạc như vậy, khẳng định sẽ điều động nguồn tiền trong các cửa hàng, đến lúc đó số tiền không khớp, sẽ có người hoài nghi, nếu một khi biết bệ hạ là do dỡ từ đường mà có được, như vậy bệ hạ có thể sẽ chịu lời đồn đãi không hay, cho nên từ đường nhà chúng ta phải âm thầm dỡ xuống, ở một phương diện khác, dùng danh nghĩa giúp bệ hạ gom góp khoản tiền giúp nạn thiên tai, liên hợp với các phú thương khác của Dương Châu, như vậy chúng ta cho dù không động đến ngân lượng của cửa hàng, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi."

Nhìn thấy phụ thân có thể phân tích ra nhanh như vậy, Vân Khanh cười nói: "Đúng vậy, nữ nhi chính là có ý này."

"Nếu chúng ta dùng danh nghĩa gom góp giúp nạn thiên, bệ hạ có thể nổi giận hay không?" Thẩm Mậu chính là đối với điểm này có chút lo lắng.

Vân Khanh giảo hoạt cười, dựng thẳng lên một ngón trỏ trắng nộn lắc lắc, cười khẽnói: "Cha, nếu là phú thương Dương Châu liên hợp lại, khoản ngân lượng này, cho dù nhiều hơn so với khoản chi cứu trợ thiên tai trước đó, cũng có thể thông qua a."

"Con cái quỷ nha đầu!" Thẩm Mậu lại nắm mũi nàng, sủng nịch nói, ý nghĩ cũng đang không ngừng chuyển động. Vân Khanh nói rất đúng, xem ý tứ của Minh Đế, quốc khố hiện đang thiếu thốn, nếu hắn một mình ra mặt, dùng hết toàn lực cũng không dám vượt quá số lượng trước kia trong quốc khố, nhưng nếu phần đông phú thương cùng nhau góp vào, mỗi người ra số lượng không lớn, nhưng hợp lại với nhau, số lượng ắt hẳn sẽ vượt qua, khoản chênh lệch này chỉ có một ít, cũng sẽ không khiến bệ hạnảy sinh lòng ham muốn tới tài sản Thẩm gia, dù sao cũng là lực lượngsố đông.

Người, là càng nhiều càng tốt, mặc kệ ra bao nhiêu, coi như là một phần lực lượng, nhưng mỗi người đóng góp nên ở dưới một nửa khả năng của mình, cứ như vậy là vì phòng ngừa lần sau Minh Đế còn dùng loại danh nghĩa này tiếp tục đến đòi tiền, như vậy cũng sẽ không quá mức khó khăn, thứ hai, còn phòng ngừa Minh Đế cho rằng phú thương rất giàu có, mà lòng cảm thấy không vui.

Thẩm Mậu cảm thấy ý kiến của Vân Khanh rất tốt, nghĩ nghĩ: "Cứ như vậy, nơi đặt tông miếu mà trước đó chúng ta bàn bạc đã chọn xong, lần này liền nói với mọi người là chúng ta xây dựng tông miếu, đồng thời cũng tu sửa lại từ đường một phen, kể từ đó, vin vào lý đó ấy, chúng ta có thể nhờ xe chuyển gạch, đem số ngân gạch chuyển đi ra ngoài, cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi."

Hắn vừa nói vừa gật đầu, cảm thấy trong lòng đột nhiên nhẹ không ít: "Nếu con không phải là nữ nhi của cha, cha cũng thật không thể tin được, con là một cô nương mới chỉ 14 tuổi a!"

Vân Khanh hì hì cười: "Chính là bởi vì con là nữ nhi của cha, mới thông minh hơn người nha!"

Thẩm Mậu nhìn dáng vẻ nàng đắc ý, sủng nịch vừa buồn cười lắc đầu, lại cùng Vân Khanh thương lượng một chút vềvấn đề gom góp ngân lượng cứu trợ thiên tai một cách chi tiết, muốn bàn kĩ một chút ngày mai sẽ đi gặp Minh Đế lần nữa, đem ý nghĩ này chính thức trình bày trước mặt quân vương.

Vân Khanh cũng không quấy rầy hắn nữa, trong lòng mang theo cảm giác vô cùng may mắn, may mắn chính mình có một phụ thân hiểu lí lẽ, có một người cha yêu thương mình, nếu không thay bằng một người khư khư cố chấp, ý tưởng của nàng sẽ rất khó để cho người ta tiếp nhận được.

Ngày kế, Thẩm Mậu thỉnh cầu gặp Minh Đế, sau khi đi vào một canh giờ, vẻ mặt không xiết vui mừng đi ra, Vân Khanh biết được, kế hoạch Thẩm Mậu đưa ra muốn phú thương ở Giang Nam cùng nhau vì giúp nạn thiên tai mà quyên tiền đã được Minh Đế đồng ý. Tiếp theo, Thẩm Mậu liền ra cửa, cho người phát thiếp, mời toàn bộ phú thương nổi danh Giang Nam đến Túy Tiên lâu tốt nhất ở Dương Châu, đem việc này cùng ý nghĩ của Minh Đế thông báo ra.

Mặc kệ bọn họ là lo ngại trước ý chỉ của Minh Đế, hay là muốn chân chính quyên tiền, tóm lại mọi người đều cảm thấy việc này có thể làm, cũng sẽ tìm thêm những phú thương có danh vọng và tiền tài khác tuyên truyền đề nghị đóng góp.

Minh Đế ở Dương Châu ngày thứ năm, được an bài cùng vạn dân ởDương Châu cùng nhau lên thuyền ngắm đèn.

Đại khái làđề nghị Thẩm Mậu đưa ra giúp nạn thiên tai làm cho thánh nhan vui mừng, ngày ấy Minh Đế mở miệng, cho nữ quyến Thẩm phủ cùng lên lầu ngắm đèn.

Vân Khanh sau khi nghe được tin tức, mỉm cười, ngẩng đầu hỏi: "Em đi thông tri biểu tiểu thư, đêm nay bệ hạ cùng hoàng hậu mời nữ quyến Thẩm phủ lên lầu ngắm đèn."

Lưu Thúy đầu tiên là sửng sốt, vị biểu tiểu thư này từ sau lần trước tham gia yến tiệc của hoàng hậu, vẫn luôn ở tại Cúc Khách viện, nghe nói là vô cùng dụng tâm hầu hạ Tạ di, nếu Vân Khanh không nói, Lưu Thúy cũng chẳng nhớ tới Vi Ngưng Tử.

Tuy rằng Vân Khanh chưa từng nói rõ ra là không thích Vi Ngưng Tử, nhưng Lưu Thúy là nha hoàn hầu hạ bên người, một chút tinh ý vẫn phải có, hơn nữa trước đó Vân Khanh vài lần ba bận bảo nàng lén chuẩn bị một vài chuyện, đều là để đối phó với vị biểu tiểu thư này, cũng hiểu được Vi Ngưng Tử khẳng định không phải người tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.