Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 179: Bắt Được Độc Thủ (3)




Từ khi chuyện của Liễu gia chấm dứt, Vân Khanh vẫn không có nửa điểm buông lỏng, nàng rõ ràng nhớ được ngày hôm ấy vì đuổi theo thân ảnh mơ hồ của Bạch di nương mà rơi vào tay kẻ xấu, người ẩn giấu trong Thẩm phủ, nàng nhất định phải nhanh chóng điều tra ra.

“Chắc chắn là nàng ta sao?”

“Chắc chắn, nô tỳ đã sai người đi thăm dò, ngõ nhỏ kia gọi là ngõ Hòe Hoa, bên trong có tám hộ, trong tám hộ này có một nhà họ Đường, là biểu ca của Bạch di nương. Mà ngày đấy nô tỳ cũng hỏi qua bà tử canh cửa, Bạch di nương đúng thật là có báo với phu nhân, thân thích nhà nàng ta có việc, cần phải trở về thăm hỏi một chuyến.” Lưu Thúy chắc chắn nói.

Bạch di nương đến thăm bà con của nàng ta? Vân Khanh nằm nghiêng trong xe ngựa, trong đầu tự hỏi, “Bạch di nương không phải là nha hoàn hồi môn của phu nhân à? Sao có thể có bà con ở Dương Châu?” Có thể đến thăm họ hàng thân thích, chứng tỏ bình thường quan hệ rất tốt.

Tạ thị cũng không phải là người Dương Châu, mà là ở vùng phụ cận Dương Châu, người Từ Châu. Bạch di nương trước đây là nha hoàn hồi môn của bà, tên là Đại Mạo, theo lý mà nói thì không có thân thích ở Dương Châu.

“Nô tỳ cũng thấy kỳ lạ, lúc ấy dò hỏi mới biết, người nhà này trước kia cũng ở Từ Châu, bất quá đến Dương Châu cũng được mấy năm, người họ Đường kia lần trước tham gia thi cử đỗ Cử nhân, đáng tiếc không có tiền, cũng không có chỗ dựa, vẫn nhàn rỗi ở nhà, không đảm nhận chức vụ gì.”

Một người sau khi đậu Tiến sĩ có thể trực tiếp được phong quan, thế nhưng thực tế là cho dù có chức quan để trống, nhưng cũng có rất ít Tiến sĩ được nhận, hơn nữa chức quan mà Tiến sĩ có thể nhận rất nhiều, nhưng Cử nhân lại không giống vậy, bởi con đường xuất sĩ làm quan rất nhỏ, chức quan để trống không nhiều, hơn nữa số lượng chức quan thấp ko nhiều lắm này cũng có rất nhiều người xuất thân khác nhau cạnh tranh, cho nên sau khi tuyển chức quan, số lượng cử nhân thiếu hụt nhiều không đếm xuể, nếu có thể đợi được hơn ba năm mà cử nhân nhận được chức quan thì đều có vận khí vô cùng tốt, đa số cử nhân đợi cả đời cũng không nhận được một chức quan nào.

Đường biểu ca này, Vân Khanh cảm thấy nội tình bên trong hẳn là tương đối nhiều.

Bạch di nương và Đường biểu ca kia quan hệ rốt cuộc là như thế nào? Vân Khanh tiếp tục cho người đi điều tra rõ ràng, nàng tin chắc mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Mà đối với Bạch di nương đơn thuần ngày thường không nói một câu này, Vân Khanh bắt đầu cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của nàng ta mỗi ngày, càng nhìn trong lòng nàng càng thêm phát sinh nhiều nghi vấn.

Vừa lúc đó, nha hoàn trước đây vân Khanh sai cẩn thận quan sát Bạch di nương đến Quy Nhạn các, muốn gặp Vân Khanh.

“Tiểu thư, đêm qua lão gia nghỉ ở chỗ Bạch di nương, sáng nay nô tỳ nhìn thấy Bạch di nương nấu thuốc, bởi vì tỷ tỷ của nô tỳ làm việc trong phủ khác, thường xuyên ngửi thấy trên người tỷ ấy có mùi thuốc, cùng với mùi thuốc Đông y mà Bạch di nương nấu giống nhau, trong lòng nghi ngờ nên lấy đến đây.”

Lưu Thúy từ trên tay nha hoàn kia nhận lấy bao thuốc, Vân Khanh vừa ngửi, sắc mặt liền trầm xuống, thuốc này là Tị Tử thang (Thuốc tránh thai)

Phải biết rằng ở trong các gia đình giàu có, thường xuyên chuẩn bị Tị Tử thang cho thông phòng uống, chính là không cho phép các nàng sinh hạ con nối dòng, nhưng Thẩm phủ con cái đơn bạc, hơn nữa Tạ thị nhiều năm không sinh con, Tị tử canh này căn bản là không cần dùng đến, lại càng không cần sử dụng với di nương.

Làm một di nương, chỗ dựa trong phủ không phải là phu nhân, không phải lão gia mà là bụng của mình, nếu không trước đây Tô Mi sẽ không vì trong bụng hoài thai mà trở thành người quan trọng trong phủ.

Bạch di nương thế mà lại lén lút uống Tị tử thanh, đến tột cùng nàng ta có ý gì, là đối với Tạ thị trung thành? Hay vẫn còn nguyên nhân khác?

Vân Khanh rất nhanh biết được, trong tin tức thu được sau khi điều tra, vị Đường biểu ca này trước đây là thanh mai trúc mã với Bạch di nương, hai nhà lúc ở Từ Châu sát vách nhau, tuy rằng chưa định ra hôn ước nhưng vả hai bên đều có ý chờ hai người trưởng thành sẽ định hôn sự.

Nhưng Bạch di nương được tuyển làm nha hoàn hồi môn cho Tạ thị, cùng Tạ thị đến Dương Châu, tự nhiên cùng Đường biểu cả kia dần dần phai nhạt, cho đến khi được nâng lên làm di nương thì quan hệ hai người hoàn toàn cắt đứt.

Vị Đường biểu ca đến từ Từ Châu này, sau khi đến Dương Châu cưới một tiểu cô nương, định cư hẳn ở đây, hắn cũng xem như người có tài đọc sách, sau khi đỗ thi Hương lại tham gia thi Hội, bây giờ là Cử nhân, nhưng là thê tử mà hắn cưới về kia, thân thể không được khỏe, hai ba ngày lại sinh bệnh, lần trước Bạch di nương đến Đường gia là vì biểu tẩu sinh bệnh, Bạch di nương đến thăm nàng ta.

Nghe qua chuyện này, quả thật là một đoạn chuyện xưa tốt đẹp, thanh mai trúc mã sau khi xa cách, trúc mã cưới vợ mới, thanh mai gả cho người, lại cùng vợ mới của trúc mã quan hệ rất tốt.

Ngược lại cũng giống tính tình ôn hòa của bạch di nương, bất quá, Vân Khanh lại cảm thấy có chút kỳ quái, không nói đến trong lòng thanh mai kia thoải mái hay không, người vợ mới kia cũng thực hiểu biết được thứ tự, trái lại rất rộng rãi.

Nàng cảm thấy đây là cánh cửa để đột phá mọi chuyện, trải qua chuyện tình của kiếp trước, sau khi cẩn thận suy xét rất nhiều chuyện, Vân Khanh vẫn cảm thấy có âm mưu ẩn giấu phía sau, nàng nhận thấy Đường gia là một nơi có thể thông suốt mọi chuyện, sai người tiếp tục điều tra.

Lông mày như trăng, dáng người như liễu.

“Nhiều ngày rồi luôn có người tìm hiểu tin tức của ta, chỉ sợ rất nhanh sẽ phát hiện chuyện của ta với nàng.”

“Bây giờ trong phủ canh phong nghiêm cẩn, bọn họ đã sớm nghi ngờ, một khi ra tay, thiếp sẽ bị lộ mất.”

“Nhưng dù cho bọn họ có điều tra ra, như vậy kế hoạch của chúng ta phải thực hiện ra sao? Chẳng lẽ nàng nghĩ sống cả đời như thế?”

“…”

Im lặng một lúc, giọng nói kia vang lên: “Được, thiếp sẽ tìm cách.”

Thẩm Mậu gần đây tâm tình rất tốt, tuy rằng cảm thấy Liễu gia kết thúc như vây, lãng phí tâm huyết và tiền bạc, nhưng còn tốt hơn so với việc lưu lại một tai họa ngầm, cho nên ông thấy lợi còn lớn hơn hại, hơn nữa mỗi ngày nhìn bụng Tạ thị một lớn hơn, đại phu cũng nói thai nhi thực khỏe mạnh, tám chín phần là con trai, vì thế càng thêm vui vẻ.

Mà Tạ thị tuy trong lòng có chút buồn bực, cuối cùng được Vân Khanh mỗi ngay làm bạn, dỗ dành tâm tình khiến bà vui vẻ lên nhiều.

Trong khi đó Vân Khanh mỗi ngày đều chờ căn cứ chính xác, có thể bắt được người đứng sau Bạch di nương, cho đến một ngày.

Tháng mười một gió lạnh thổi về, hiếm khi có ngày mặt trời lên cao, Lý ma ma đỡ Tạ thị ra sau hoa viên tản bộ, bụng Tạ thị nay đã được sáu tháng, mặc quần áo nhiều lớp cũng khó có thể che được.

Vân Khanh đặc biệt dặn dò, lúc bà rãnh rỗi đi lại nhiều một chút, vận động một lúc cũng có ích cho đứa nhỏ trong bụng, lúc sinh sản cũng thuận lợi.

Hậu viện lúc này cũng không còn nhiều loại hoa xinh đẹp diễm lệ, chỉ có lá cây xanh mướt và lá phong đỏ rực, còn có một hai cành mai nở sớm tĩnh lặng mà toát ra phong thái khác biệt.

Tạ thị liếc mắt một cái thấy hoa mai kia, tâm tình thanh nhã đọc một câu: “"Sổ chi hàn mai trường tương thủ, nhất triêu xuân tẫn hồng nhan lão."

Lý ma ma tuy rằng không hiểu thi từ, nhưng “hồng nhan lão” vẫn hiểu được, vội vàng nói: “Phu nhân, gì mà ‘hồng nhan lão’, người còn rất trẻ mà.”

Thật ra Tạ thị cũng chỉ là thuận miệng đọc mà thôi, biết Lý ma ma kiêng kị này nọ, liền gật đầu: “Chúng ta đến bên kia nhìn xem.” Lý ma ma nhìn qua, thấy một vùng hoa mai nở sớm, Tạ thị xưa nay yêu thích hoa cỏ, nhưng thấy bên cạnh chỗ kia là hồ nước, liền khuyên nhủ: “Phu nhân, bên kia gần hồ nước, bây giờ nước lạnh lắm, người dính phải khí lạnh không tốt.”

“Ma ma, ngươi quá lo lắng rồi, ta qua đó nhìn một chút, hoa mai nở sớm mà không ngắm chẳng phải là rất đáng tiếc sao.” Tạ thị vốn là nữ nhi của Tạ Thư Thịnh, tất nhiên là có tính cách của văn nhân mắt khách thanh cao, bất quả sau khi gả cho Thẩm Mậu, Thẩm Mậu không phải là người để ngắm trăng ngâm thơ, bà cũng kiềm chế tính cách này, bây giờ cảnh đẹp ở ngay trước mắt, bà tất nhiên là muốn ngắm nhìn.

Lý ma ma nhìn xuống, thấy địa thế bên kia cũng không quá cao, mới gật đầu, đỡ Tạ thị đến dưới tán mai nở sớm.

Đứng dưới hoa mai mới nở, Tạ thị hơi ngước đầu lên nhìn vài bông hoa mai đỏ au, từng đóa nở rộ ở đầu cành, hít một hơi thật sâu, nhưng không ngửi thấy mùi hoa mai.

Đứng gần như vậy sao không thể ngửi thấy mùi hoa mai thơm mát, bà nảy ra ý nghĩ, vươn tay muốn hái một bông xuống.

Lý ma ma thấy bà nhón chân hái hóa, chỉ cười Tạ thị từ sau khi mang thai lại càng giống một cô nương chưa lấy chồng, đa sầu đa cảm, quả nhiên nữ nhân mang thai đều như vậy, bà gọi với đến; ‘Phu nhân, bảo nha hoàn đến hái cho người, cẩn thận bụng của người.”

Bà vừa quay đầu định gọi nha hoàn phía sau đến, lại nghe thấy tiểu nha hoàn bên cạnh thét chói tai, “A… rết, nhiều rết quá…”

Lý ma ma cúi đầu xuống, chỉ thấy trên mặt đất đều là rết dài hơn một tấc, dày đặp tập trung ở nơi này, toàn thân không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ lấy Tạ thị: “Phu nhân, chúng ta đi nhanh!”

Nhưng trước mặt thật sự rất nhiều rết, tầng tầng lớp lớp, Tạ thị vừ nhìn thấy, cả người đã mềm nhũn, bà từ nhỏ đã sợ nhất là rết, chỉ cần nhìn thấy cả người đã phát run, bây giờ thấy nhiều như thế, trong lòng run sợ.

“Làm thế nào… làm thế nào… con rết…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.