Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 167: Tâm Ngoan Thủ Lạt (5)




An Sơ Dương đứng bên ngoài, không nói hai lời, đem Vân Khanh bế dậy, Lưu Thúy vừa muốn mở miệng nói chuyện, hắn nhân tiện nói: "Nơi này không có người, đến đằng trước, các ngươi đỡ nàng lên xe ngựa, nói nàng choáng váng đầu là được."

Mắt thấy nơi này cách ngõ nhỏ cũng còn một khoảng cách khá xa, Lưu Thúy cũng không nhiều lời, trời sắp tối rồi, các nàng không có thời gian để kéo dài thêm nữa.

Đợi lúc vừa đến ngõ nhỏ, An Sơ Dương liền đem Vân Khanh giao cho Lưu Thúy và Thải Thanh, còn mình thì gọi một đội tuần bổ bên đường cùng đi về phía ngõ nhỏ hồi nãy.

Bộ khoái thấy công tử Tri Phủ kêu, nào dám không cùng đi, cùng hắn bước vào trong phòng, xem xét một lượt, bộ đầu tiến lên phía trước nói: "Công tử, người ở bên trong có một tên đã chết!"

"Bọn họ nội đấu, tự giết lẫn nhau." Một câu, An Sơ Dương liền đem lão Nhị cùng gã mỏ nhọn đã chết phán định, bộ đầu sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, người bên trong này hẳn là đã đắc tội với công tử Tri Phủ: "Cần tra khảo cho ra, còn có đồng mưu khác hay không!"

Những chuyện như thẩm vẫn, đều có người làm, bộ đầu đem người bắt trở về, quăng vào trong lao, để cho người ta thẩm vấn gãlão Nhị kia, còn có đồng mưu khác không?

Mà Vân Khanh từ sau khi té xỉu, được dìu trở về Nhạn Các vẫn chưa tỉnh lại, Lưu Thúy và Thải Thanh lấy cớ tiểu thư bị cảm nắng, ngược lại cũng không có người hoài nghi, chỉ có Tạ thị sau khi nghe được, hấp tấp chạy tới đây.

Vừa vào cửa liền trách mắng: "Thời tiết như thế này mà còn làm cho tiểu thư bị cảm nắng, cả đám người các ngươi chăm sóc ra sao mà để thành ra như vậy hả?"

Phỉ Thúy dìu Tạ thị, cũng nhíu mày, tiểu thư nói ra ngoài mua đồ, mua thế nào lại thành ra cảm nắng thế này chứ, những người khác có thể không biết, nhưng đại nha hoàn bên người như nàng hiểu được, đại tiểu thư giống như Vân Khanh, món ăn phủ mỗi ở Thẩm ngày đều là căn cứ theo thời tiết mà điều phối, bình thường sẽ không bị cảm nắng, trừ phi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Tạ thị vén màn đi vào, liền nhìn thấy Vân Khanh nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tuyết trắng, nhìn có chút tiều tụy, đau lòng ngồi ở đầu giường, sờ sờ trán nữ nhi, không có phát sốt mới nhẹ nhàng thở ra.

Vân Khanh lúc này cũng từ trong mơ màng mà tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là mạn giường hoa văn màu xanh, chóp mũi thản nhiên ngửi được mùi hương hoa, đầu giường có đặt một lọ huân hương đang tỏa mùi thơm ngát, liền biết hiện tại đã về đến phòng mình rồi.

Nàng chỉ cảm thấy huyệt thái dương vẫn còn đau dữ dội, giơ tay muốn xoa vài cái, lại tê một tiếng kêu lên đau đớn.

Thanh âm này đem Tạ thị đang chất vấn Lưu Thúy ở một bên liền quay lại nhìn nàng hỏi: "Vân Khanh, con đi ra ngoài một chuyến sao bị cảm nắng......"

Tầm mắt lại rơi vào bàn tay được băng bó của Vân Khanh, ánh mắt lóe lên, nắm lấy tay nàng, đem bàn tay bị quấn băng hai ba vòng mở ra.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay nhỏ bé của nàng có hai vết cắt thật sâu, mặt trên còn vươn chút thuốc bột, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ nhạt của da thịt, tâm bà đều đau nhói lên, hỏi: "Đây là có chuyện gì!"

Vân Khanh vừa thấy chỉ biết không ổn rồi, đây nhất định là sau khi trở về do Lưu Thúy các nàng xử lý, nhưng nàng nhất thời vừa tỉnh không chú ý tới, giơ tay lên ngay trước mắt Tạ thị.

Nàng nhanh chóng nghĩ lí do thoái thác, nhưng Vân Khanh là nữ nhi của Tạ thị, Tạ thị tuy rằng không thể hiểu hết về nàng, nhưng lúc này hỏi nàng chắc nàng cũng sẽ không nói thật, quay đầu đối với Lưu Thúy, nghiêm trang cao giọng hỏi: "Vết thương trong lòng bàn tay tiểu thư là chuyện gì xảy ra?"

Lưu Thúy khó xử liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, Vân Khanh nghĩ chuyện hôm nay, nếu Tạ thị đã có lòng nghi ngờ, dù sao cũng lừa không được, không bằng nói ra, để nương nhìn xem người Liễu gia tốt cỡ nào, liền nhẹ gật đầu.

Phỉ Thúy biết việc này khẳng định không phải chuyện tốt, nếu không tay của tiểu thư cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, kêu Thải Thanh đuổi hết mọi người ra ngoài, đem cửa phòng đóng kỹ, không cho người tiến vào.

Lưu Thúy thế này mới đem việc hôm nói ra, không đề cập đến chuyện của Lệ bà đỡ, chỉ nói Vân Khanh đi đến đầu một ngõ nhỏ thì bị người xấu bắt đi, sau lại được Tri Phủ An công tử cứu được.

Tạ thị nghe xong liền cả kinh, sắc mặt tái nhợt, Phỉ Thúy lại kinh ngạc nói: "Này, đây cũng thật quá mất nhân tính rồi! Tuy rằng nàng ta đoạt vị hôn phu của tiểu thư nhà ta, tiểu thư cũng không trách nàng ta cái gì, nay chính nàng ta cuộc sống không thoải mái, ngược lại đổ trách nhiệm lên trên người tiểu thư, loại người như thế, quả thực là vong ân phụ nghĩa!"

Lưu Thúy kỳ thật trong lòng càng tức giận hơn, lúc nãy trên đường về nàng cùng Thải Thanh tự trách không ít, nhưng hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Cũng may An công tử xuất hiện kịp thời, nếu tiểu thư bị thương tổn gì, nô tỳ muôn lần chết cũng không hết tội!"

Tạ thị tức giận môi đều run run, sau một lúc lâu nói không ra lời, bà đối với người của Liễu gia đã bắt đầu thất vọng, nhưng sự việc hôm nay, đã khiến bà thật sự thất vọng tới cực điểm, lúc trước liễu Dịch Thanh ở trong vườn có thể đối với Vân Khanh ăn nói lớn tiếng ngỗ nghịch như vậy, kỳ thật bà chỉ biết Liễu gia căn bản không đem Thẩm gia đặt ở đáy mắt, thực chất là xem thường!

Lần này, Liễu Dịch Thanh mặt dày mày dạn đoạt đi vị hôn phu của biểu muội, bị người ghét bỏ, lại kêu bọn côn đồ ngoài phố đến hãm hãi Vân Khanh của bà! Nếu Vân Khanh mất tích, bị bán vào thanh lâu, bà quả thực là không dám tưởng tượng cuộc sống của mình về sau sẽ phải qua như thế nào a!

Nhớ tới nửa tháng trước, phụ thân của Liễu Dịch Thanh là Liểu Khải Đông còn đến Thẩm phủ mượn một ít bạc nói muốn tham gia hoạt động đánh giá cuối năm, Tạ thị nội tâm liền không thể bình tĩnh!

Cũng may trải qua nhiều chuyện như vậy, bà cũng không phải người dễ bị hạ gục, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, an ủi: "Đừng sợ, bây giờ đã về đến nhà rồi, không có chuyện gì nữa, con nghỉ ngơi đi, có nương ở bên cạnh, cái gì cũng không cần sợ."

Tạ thị có thai, Vân Khanh cũng không muốn để bà phải lo lắng, liền muốn bà đi về trước, sau khi Tạ thị gật đầu đi trở về, kêu Hổ Phách mang qua lọ dược, cẩn thận dặn Lưu Thúy dùng như thế nào, trăm ngàn đừng để trên tay tiểu thư để lại sẹo.

Bóng đêm dần buông xuống, Vân Khanh nằm nghỉ ở trên giường, hôm nay những việc nàng làm với gã mỏ nhọn nam kia, nàng cũng không hối hận, tình huống lúc đó không cho phép nàng có nửa phần do dự cùng mềm lòng, mặc dù nàng không mấy thoải máu khi trên tay dính máu tươi, nhưng không có gì so với tánh mạng quan trọng hơn. Nay trong đầu nàng lại luôn vang lên đoạn đối thoại giữa Lão Nhị và gã mỏ nhọn, căn cứ theo lời bọn họ, còn có một người gọi là lão Tam cùng đồng lõa với bọn họ.

Nhưng Lưu Thúy và Thải Thanh nói, lúc các nàng trở về, cũng không nhìn thấy có ai khác xuất hiện, vậy lão Tam kia là chưa đến? Hay là đã có trở về rồi lại đi mất?

Nàng mơ hồ cảm thấy, người này sẽ là một mầm mống nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.