Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 16: Tự Hạ Thân Phận, Ngốc Không Thể Cứu




Edit: Yên Chi

Beta: Quảng Hằng

Mắt thấy Tạ thị đưa tay nhận lấy chén trà, Vân Khanh cúi đầu rên khẽ một tiếng, thân hình hơi chao đảo, Tạ thị lập tức quay đầu lại, đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi:” Làm sao vậy, có phải trong người nhiễm phong hàn chưa khỏi hay không?”

Cùng lúc đó, Tô Mi trợn mắt lên, vốn tưởng Tạ thị cầm lấy chén trà liền thừa dịp buông tay nhưng hiện tại muốn thu lại cũng không còn kịp, “ Phanh “ một tiếng, chén trà rơi xuống, nước trà cùng với những mảnh vỡ bằng sứ trắng văng tứ tung.

Người sáng suốt đều nhìn ra đây là có chuyện gì, ngay cả Trầm Mậu đang cúi đầu uống trà cũng hơi nhíu mày, tức giận nhìn Tô Mi, “Ngươi ngay cả chén trà cũng cầm không chắc sao?” Ngữ khí tuy nhẹ, nhưng không khó nhận ra ông có chút mất hứng rồi.

Nàng ta sau này còn phải dựa vào ông, ngàn lần vạn lần không thể đắc tội với Trầm Mậu, trong đầu Tô Mi suy nghĩ rất nhanh, Trương ma ma cũng nhìn ra có gì không đúng, vội vàng xoay người đỡ lấy nàng rồi hỏi:”Tiểu thư, không phải là bụng của người lại đau nữa chứ?”

Nhìn vào ánh mắt của Trương ma ma, Tô Mi lập tức hiểu ý, mặt lộ ra vẻ đau đớn thống khổ, ôm lấy bụng ngồi xuống sàn,” Đúng vậy, vừa rồi không biết tại sao, cảm giác giống như gân cốt bên trong có chút đau.” Vừa nói vừa không ngừng liếc nhìn Trầm Mậu.

“Nhiễm lạnh, còn không mau chạy nhanh đến đỡ nàng đứng dậy.” Trầm Mậu nói, chỉ cần việc có liên quan đến đứa bé trong bụng, hắn liền rất cẩn thận, về điểm này Tô Mi và Trương ma ma hiểu rất rõ ràng.

Tạ thị thấy nữ nhi không có việc gì, quay đầu nhìn chén trà vỡ trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia oán hận, tiểu tiện nhân này thật đáng khen, vừa vào cửa đã muốn ra oai phủ đầu bà, đến dâng trà cũng muốn âm thầm hại bà, nếu không phải vừa rồi con gái bà choáng váng, không chừng đã đem chén trà hắt lên trên người của mình.

Tô Mi ôm bụng chậm rãi dựa vào Trương ma ma mà đứng lên, ở góc độ Trầm Mậu không nhìn thấy, dùng ánh mắt thị uy nhìn Tạ thị, ngươi là chủ mẫu thì sao, ta không muốn kính trà thì sẽ không làm, ngươi có bản lĩnh thì bắt buộc ta đi.

Thái độ khiêu khích như thế, thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được, Vân Khanh hơi híp mắt, nhưng nàng chỉ cười thản nhiên, đáy mắt xẹt qua một chút trào phúng, đem một chén trà khác trên bàn bưng đến, “ Trà này rất nóng, nữ nhi thổi cho mẫu thân, hiện tại vừa nguội.” cúi người dâng trà cho Tạ thị, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng:” Nương, nàng ta không chịu kính trà có phải là càng tốt hơn không?”

Trong nháy mắt, Tạ thị liền hiểu được, đưa mắt nhìn chén trà, khóe miệng khẽ cười, lửa giận trong mắt nháy mắt khôi phục lại bình thường, quay đầu nói với Trầm Mậu:” Lão gia, nếu thân thể Tô Mi không khỏe, vậy thì đi nghĩ ngơi trước đi, Lan Tâm viện phía tây thiếp vẫn luôn cho người dọn dẹp, phòng khi có người nào vào phủ thì có thể nghĩ tại đó, vậy nay để cho nàng ngụ tại nơi đó đi.”

Hiện tại Lan Tâm viện là viện tốt nhất trong Trầm phủ, Trầm Mậu thấy bà độ lượng như vậy, bất an trong lòng lập tức tiêu tán, mình quả nhiên cưới được một phu nhân tốt, nói:”Được, phu nhân lo lắng cực kỳ chu đáo, vậy sắp xếp nàng ấy ở chỗ đó đi, Tô Mi, ngươi đi đến ở Lan Tâm viện đi, xem thấy thiếu gì, cứ việc đến bẩm với phu nhân là được.”

Tô Mi vội vàng hướng Trầm Mậu phúc thân:”Thật cảm tạ lão gia quan tâm.”

“Đúng rồi, thiếp thân thấy bên người Tô Mi chỉ có một ma ma hầu hạ, không bằng để cho Xuân Xảo đi theo hầu hạ nàng ấy, lão gia, người thấy được không?”

Nghĩ đến Xuân Xảo ngày thường ôn nhu săn sóc chu đáo, Trầm Mậu vừa lòng gật đầu:” Vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo, Xuân Xảo quả thực rất tốt.” để chén trà màu hổ phách trong tay xuống, đứng dậy, đỡ lấy Tô Mi yếu đuối đi tới Lan Tâm viện, trước khi đi còn nói một câu,”Tô Mi theo ta ngược xuôi, trên đường mệt nhọc vất vả, gia yến đêm nay nàng ấy sẽ không tham gia.” Nói xong vừa đi ra khỏi phòng vừa nhỏ giọng nói chuyện cùng Tô Mi

Trong mắt Vân Khanh hiện lên một chút chán ghét, Tô Mi này rõ ràng là đang giở trò, dựa vào việc mang thai dám ở trước mặt mẫu thân thị uy khoe khoang, loại nữ nhân đáng ghét này, ở ngoài mặt thì trông rất yếu đuối nhu thuận, kỳ thật trong lòng rất gian xảo ngoan độc, giống y như Vi Ngưng Tử năm đó, ngoài mặt thì vô hại, tâm thì như rắn độc.

Nhìn thấy bóng lưng của Trầm Mậu đi xa, Tạ thị lập tức ngồi xuống, xoắn chặt chiếc khăn tay, cố nén sự tức giận, thần sắc ảm đạm nhìn vào bụng của mình, đáy mắt ẩn ẩn một tia khổ sở. Nếu bà có thể sinh được con trai, cũng sẽ không lo lắng cái này cái kia, vị trí chủ mẫu ở Trầm gia tuyệt đối không có ai lay động được.

"Nương, đừng lo lắng, người còn có nữ nhi mà." Cầm lấy tay của Tạ thị, Vân Khanh an ủi.

Chỉ đơn giản một câu như vậy, lại làm cho trong lòng của Tạ thị thoải mái rất nhiều, vỗ vỗ vào tay của nữ nhi nói:” Vừa rồi may mắn là con nhắc nhở nương, còn nói mình là tiểu thư xuất thân nhà quan, đến việc kính trà là quy củ cũng không hiểu.”

Quy củ trong hào môn, khi tiểu thiếp mới vào cửa chỉ có kính trà cho chủ mẫu, nhận được hồng bao thì mới được công nhận là di nương, còn không thì cùng lắm chỉ có thể coi là nha hoàn thông phòng mà thôi.

Tô Mi tự cho mình thông minh, không biết nhất thời được đắc ý, đem thân phận của chính mình biếm đến thấp nhất.

Lý ma ma đưa mắt nhìn ra ngoài cửa khinh khi nói,”Phu nhân, không phải nô tỳ nói chứ, khi nàng ta vừa đi vào cửa, hai mắt phát sáng không ngừng láo liên, giống như là chưa từng thấy qua những thứ quý giá, ngay cả nô tỳ cũng không bằng, nói nàng ta là tiểu thư nhà quan, nô tỳ cũng không tin nổi!”

Nghe những lời này Tạ thị càng thêm ý cười, sẵn giọng nói:”Là tiểu thư nhà quan cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua xem những gì nàng ta làm,vài phần chắc chỉ là thứ nữ mà thôi.” Dừng một chút, lại nói tiếp:” Báo với các di nương, lão gia đã trở về, theo thường lệ, đến đại sảnh dùng cơm.”

Lý ma ma lập tức hiểu ý, “ Nô tỳ lập tức cho người đi thông báo, đêm nay có trò hay để xem rồi.”

Vào bữa tối.

Lúc Vân Khanh đi đến đại sảnh, bên trong các ma ma nha hoàn đã đứng bên trong hầu hạ, chỉ trừ Tạ thị, ba vị di nương khác toàn bộ đã đến, nhiều ngày qua Vân Khanh trừ bỏ những chuyện tất yếu ra, đều là xem sách thuốc, gần như chưa nhìn qua các bà.

Sau khi hướng Vân Khanh hành lễ, Trầm Mậu cũng vừa đi đến, nhìn thê thiếp tề tựu chỉnh tề, cảm giác tự hào của nam nhân dâng lên, tâm tình rất tốt, phân phó mọi người ngồi xuống dùng cơm.

“Vừa nghe nương con nói về chuyện của Tề gia, hồi hôn thì hồi hôn, cha cho người tìm nhà còn tốt hơn.” Trầm Mậu sau khi trở về vẫn làm việc, vừa rồi mới được nghe Tạ thị nói chuyện của Tề gia, lúc này liền tỏ vẻ hồi hôn thì hồi hôn, Trầm gia còn khinh thường Tề gia cửa nhỏ nhà nghèo, nữ nhi của Trầm Mậu ông muốn diện mạo có diện mạo, muốn tốt có tốt, còn sợ không có người thích hay sao, “ Đây, món cá chưng này, cha nhớ con rất thích ăn, ăn nhiều một chút.”

“Phụ thân vẫn còn nhớ rõ Vân Khanh thích ăn thứ này nhất nha.” Ăn hết một miếng thịt bò, mắt phượng của Vân Khanh cười đến rạng rỡ, cảnh người một nhà cùng nhau dùng cơm phảng phất giống như đã cách xa hàng trăm năm vậy, làm cho trong lòng nàng tăng thêm một phần chua xót.

"Cha đương nhiên nhớ rõ rồi......"

Bên này cơm chỉ ăn mới đến một nửa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ, Tô Mi từ ngoài cửa chạy vào, quỳ đến trước mặt Trầm mậu: "Lão gia, người phải thay Tô Mi làm chủ......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.