Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 153: Thủy Di Nương Bị Hủy Dung, Hoàn Toàn Rơi Đài (2)




Trong viện một trận hỗn loạn, vừa lúc đó, Vân Khanh từ bên cạnh cầm lấy một cái ghế dài, hướng về phía chân Trần mẹ dùng sức ném tới.

Bốp một tiếng, Trần mẹ vấp phải chân ghế, té nhào xuống đất, lúc này, bà ta chỉ cách Tạ thị không tới nửa bước, Tạ thị nhìn Trần mẹ đột nhiên ngã quỵ, trong nháy mắt đứng ngẩn người.

Lão phu nhân cũng bị tình hình hỗn loạn trước mắt dọa hoảng sợ, vừa rồi nếu không phải Vân Khanh cái khó ló cái khôn nhặt lên chiếc ghế làm Trần mẹ vấp ngã, Trần mẹ một khi lao qua được, chỉ sợ trong bụng con dâu sẽ bị bà ta làm hại.

Vương ma ma đứng ra, phân phó mọi người nói: "Còn không mau đem Trần mẹ áp chế đứng lên, một đám ngẩn người cái gì! Mau chuyển ghế đỡ phu nhân ngồi xuống!"

Nghe được lời của bà, mọi người một lần nữa tỉnh táo lại, Vân Khanh vội vàng đi qua dìu Tạ thị, vội hỏi: "Nương, sao nương lại tới đây?"

"Nương có thể không lại đây sao? Vừa nghe được người ta nói, nói là con hạ dược hại chết mẫu tử Tô Mi, các nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Tạ thị đỡ bụng, ngồi vào đệm lót dày thêu hoa được đặt trên ghế hoa hồng, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Vân Khanh lắc đầu, không nói gì, Tạ thị sắc mặt bởi vì kinh sợ trở nên trắng bệch, lúc này đáy mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc: "Nàng ta đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại liên quan đến con?"

Tuy rằng cảm thấy đồng tình với cái chết của Tô Mi, nhưng trong lòng ở Tạ thị, nữ nhi của mình luôn là quan trọng nhất.

"Bởi vì ngay từ đầu thỉnh đại phu đến không kịp, nữ nhi liền đi vào hỗ trợ nhìn xem, kê một đơn thuốc sai người bốc, Tô Mi sau khi uống xong, thì chết, nay tất cả đều nói là nữ nhi kê phương thuốc có vấn đề." Vân Khanh thật bình tĩnh đem sự tình thuật lại.

Tạ thị tắc lập tức lắc đầu nói: "Không có khả năng a, con làm sao có thể làm chuyện như vậy, đây phải có người động tay động chân không?"

Lão phu nhân ở một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện, hừ nói: "Cái gì tay chân, đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng, còn có ai nói oan cho nàng!?"

Tạ thị xoay đầu lại, khuôn mặt nhu hòa lại lộ ra thần sắc kiên định: "Con dâu tin tưởng Vân Khanh không có!" Con gái của bà, bà rõ ràng nhất, tuyệt đối không phải loại người cố ý đi kê đơn hại người khác, huống chi lại là một xác hai mạng, tuyệt đối không có khả năng!

"Ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ là ta oan uổng nàng, có ai làm con dâu như ngươi lại đi nói chuyện với mẹ chồng như vậy không?" Lão phu nhân nhìn Tạ thị, vô cùng bất mãn ý thái độ của bà, cầm đơn thuốc trên tay, nói: "Đây là phương thuốc nàng viết, vừa rồi đại phu nói, trong đó có hai loại tương khắc, sẽ làm cho phụ nữ có thai rong huyết, Thủy di nương cùng ma ma có thể làm chứng, phương thuốc này chính là Vân Khanh viết, ngươi làm mẫu thân không lo dạy dỗ nữ nhi cho tốt, để nàng tùy ý bắt chước học y thuật rồi làm ra loại chuyện âm độc hại người này, nay còn cùng mẹ chồng cãi lại, đây là bất hiếu!"

Đơn thuốc bị lão phu nhân hung hăng quăng tới, ném thẳng vào người Tạ thị đang ngồi bên cạnh, Vân Khanh vươn tay tiếp được đơn thuốc, nhìn Tạ thị tuy rằng đau tiếc nhưng ánh mắt không chút nào hoài nghi nhìn nàng, trong lòng ấm áp, trên đời này không bao giờ có một người giống như nương vậy, vô luận làm cái gì, đều tin tưởng nàng là tốt, nàng đúng, cho dù là Thẩm Mậu, cũng sẽ không ở lúc người khác lấy ra chứng cứ, còn có thể một chút cũng không do dự tin tưởng nàng, chỉ có Tạ thị.

Nàng đem nội tâm cảm động nuốt vào, trên mặt mang tươi cười theo lạnh lùng, đem đơn thuốc lại cầm trên tay, phân biệt đối với ma ma cùng Thủy di nương hỏi: "Các ngươi xác nhận, đây chính là ta viết à?"

Thủy di nương cùng ma ma hai người trao đổi ánh mắt một chút, ma ma thực khẳng định bà ta đã đem đơn thuốc Vân Khanh viết tiêu hủy, trên đời này không còn chứng cớ có thể chứng minh Vân Khanh viết đến tột cùng là cái gì, nay dược có, phương thuốc có, nhân chứng có, mẫu tử Tô Mi cũng đã chết, hết thảy đều bất lợi với Vân Khanh, các nàng còn có cái gì mà do dự!

Vì thế phi thường xác định gật đầu nói: "Đúng vậy, đơn thuốc này chính là cái mà đại tiểu thư đã viết trước đó."

"Hảo." Vân Khanh gật gật đầu, sau đó đem phương thuốc đưa tới trên tay Vương ma ma, đối với lão phu nhân nói: "Xin chờ một chút, ta đi vào lấy phương thuốc ta đã viết ra cho mọi người nhìn xem, xem đấy có phải là ta viết hay không."

Thủy di nương mở to hai mắt: "Người đi vào lấy cái gì, chẳng lẽ người lúc ấy viết là hai tờ phương thuốc?"

Lão ma ma vội vàng phủ định nói: "Không có khả năng, đại tiểu thư lúc ấy chỉ viết một phương thuốc, viết xong liền đưa cho nô tỳ, bên cạnh còn có những ma ma và vú già khác đều có thể làm chứng."

Trong đó vài có vài nha hoàn ở trong phòng sinh hầu hạ gật đầu nói: "Lúc ấy đại tiểu thư thật sự viết xong liền đưa cho bà ta, cũng không có viết lại tờ khác."

Thủy di nương có chút không yên lòng rốt cục buông xuống, lúc này chắc chắn nói: "Đại tiểu thư làm vậy không phải là vì kéo dài thời gian đi, người hại chết mẫu tử Tô Mi, kỳ thật cũng không tính cái gì, chỉ cần người nhận sai, lão phu nhân khẳng định sẽ tha thứ cho người."

Vân Khanh mỉm cười, sắc mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng giống như sương mù lượn lờ, nhìn vẻ mặt Thủy di nương mang chút đắc ý, nói khẽ với Lưu Thúy phân phó vài câu, Lưu Thúy lập tức chạy vào trong phòng, ôm một chồng giấy đi ra.

Lão phu nhân lúc này trong lòng có chút sinh nghi, xem bộ dáng cháu gái bình thản ung dung, từ đầu tới cuối đều không bối rối, chẳng lẽ phương thuốc này thật không phải là nàng viết?

Vân Khanh từ trong chồng giấy rút ra một tờ, mặt trên trống không, Thủy di nương cười lạnh nói: "Đại tiểu thư, người không phải là muốn diễn ảo thuật làm cho chữ xuất hiện trên tờ giấy trống không kia đó chứ." Ma ma nói đã đem đơn thuốc nàng viết thiêu hủy rồi, nàng sao có khả năng lấy ra đơn thuốc chân chính chứ.

Vân Khanh không thèm nghe nàng ta nói, mà là đem trang giấy giơ lên, đối với lão phu nhân nói: "Tờ giấy này tên là giấy hoa đào, trang giấy mỏng mà uẩn mực, là chuyên dụng dùng để luyện tập thư pháp, ý đồ muốn cho người luyện tập khống chế lực bút và thời gian thẩm thấu của mực, chỉ cần ngừng bút thời gian dài, mực thấm quá nhiều, nó lập tức sẽ thấm đến tầng dưới, là loại giấy người viết thư pháp ưa dùng."

Nàng chỉ chỉ đơn thuốc trong tay Vương ma ma: "Tờ giấy đơn thuốc kia cũng là giấy hoa đào, Vương ma ma có thể mang lên đối chiếu một chút."

Nói xong, sai người cầm giấy hoa đào đưa cho Vương ma ma, sau đó nàng lại từ trong xấp giấy lấy ra một tờ khác, mặt trên mơ hồ có vết mực: "Lúc ấy ta đã dùng loại giấy này viết phương thuốc, bởi vì thấm mực quá nhiều, cho nên nét mực toàn bộ thấm đến phía dưới, trên tờ giấy này, đồng dạng cũng có lưu lại dấu vết mực thấm."

Bên kia Vương ma ma đã sớm tiến lên nhận lấy tờ giấy trong tay Vân Khanh, sau đó trình lên cho lão phu nhân xem.

Tuy rằng Vân Khanh lấy ra tờ giấy kia mỗi nét bút không phải đều rõ ràng dễ nhìn, nhưng có thể thấy rõ nội dung cần biết trên đó, mà hai tờ phương thuốc mặc dù giấy chất giống nhau, bút tích giống nhau, nhưng là thực hiển nhiên, tên thuốc trên đấy lại hoàn toàn bất đồng, trong đó có mấy vị thuốc cũng không giống, lão phu nhân nhíu mày quét qua vài lần, hỏi: "Vậy ngươi vì sao ngay từ đầu nói đó là chữ của ngươi?"

"Cháu gái không nói là chữ cháu viết, mà nói đó là chữ của cháu, trên thế giới này có một loại người chuyên kiếm sống nhờ vào việc bắt chước chữ viết người khác, mà chữ viết trên tờ giấy kia, chính là người ta bắt chước lại chữ của ta." Vân Khanh phi thường khẳng định nói, nàng sở dĩ lúc ấy nói như vậy, là muốn làm cho Thủy di nương đắc ý, con người một khi chỉ cần đắc ý, sẽ để lộ sơ hở, đặc biệt là loại người như Thủy di nương, trong con mắt nàng ta, nàng ta luôn tự coi mình là người thông minh.

Lão phu nhân vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại một lần, sai Vương ma ma đem hai tờ giấy ghi phương thuốc đưa cho đại phu: "Ngươi xem có cái gì bất đồng".

Đại phu tiếp nhận hai tờ đơn thuốc, trái phải đối chiếu nghiên cứu cẩn thận, đáp: "Lão phu nhân, tờ giấy ghi đơn thuốc này vết mực thấm khá nhiều, dựa theo tên thuốc trong đó xem xét, đây chính là thang thuốc ôn hòa điều chỉnh khí tiết, thời điểm phụ nữ mang thai, đại phu đều kê một thang thuốc ôn hòa, chủ yếu dùng để tăng cường thể lực của sản phụ, đối với sản phụ chỉ có lợi không có hại. Mà bên trái này, như lúc đầu lão phu đã nói, bởi vì trong đó vài loại dược bất đồng, trở thành tương khắc làm cho sản phụ rong huyết, là một loại độc dược!"

Nghe được đại phu nói như vậy, lão phu nhân chống tay vịn đứng lên, hai tròng mắt trừng thật lớn, đối với ma ma đang quỳ gối phía dưới một cước đá đi xuống, sắc mặt từ hồng biến xanh, quát: "Ngươi không phải nói phương thuốc này chính là đại tiểu thư viết ra sao? Vậy hai tờ không giống là như thế nào hử! Giỏi cho ngươi một kẻ nô tài, thế nhưng dám cả gan vu cáo đại tiểu thư!"

"Già nô không có, này rõ ràng chính là phương thuốc đại tiểu thư viết đưa cho già nô a!" Ma ma kia thấy sự tình bại lộ, vẫn không chịu cung khai, ôm đầu phủ nhận nói: "Thủy di nương không phải cũng đã nhìn qua sao? Nàng ấy cũng nói đơn thuốc kia là do đại tiểu thư viết!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.