Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 143: Vân Khanh Quản Gia, Tuyết Lan Tính Kế




Đối với Mạc thị, Vân Khanh cũng có chút hiểu rõ, nàng cong cong khóe miệng, nhìn đám oanh yến phía sau bà ta… trẻ trung xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, thanh tú động lòng người.

Mạc thị tuy rằng không lớn hơn Tạ thị mấy tuổi, nhưng bối phận lại là bề trên, Tạ thị vội vàng đứng lên muốn hành lễ, Mạc thị đã đưa tay ngăn lại: “Cháu chớ có làm như vậy, nay thân mình quý giá, không nên mệt nhọc mới phải.”

Tạ thị cười nói: “Nào có như mợ nói thân mình quý giá, hành lễ sẽ bị thương tổn gì chứ.” Bà nhân tiện ngồi xuống, các vị khách cũng theo đó cũng tự mình ngồi vào vị trí.

Sau một hồi nói chuyện phiếm, tầm mắt Mạc thị liền rơi xuống trên người Phỉ Thúy cùng Hổ Phách bên người Tạ thị, cười nói: “Xem xem nha hoàn hầu hạ bên cạnh cháu, bộ dáng tốt như vậy, tay chân lại linh hoạt, thật khiến ta hâm mộ a.”

Tạ thị không hiểu sao bà ta lại chú ý đến Phỉ Thúy cùng Hổ Phách, liền cười nói: “Mấy nha đầu này theo cháu đã nhiều năm, biết thói quen của cháu, dùng cũng thực thuận tay.” Lời này của Tạ thị ý tứ chính là Phỉ Thúy cùng Hổ Phách là hai trợ thủ đắc lực của bà, muốn cũng không thể cho, Mạc thị không phải đang tính toán muốn cướp người đi.

Thẩm phủ giàu có nên trong tộc cũng có chút địa vị, trong tộc muốn làm chuyện gì tộc trưởng cùng các trưởng lão đều muốn lôi kéo Thẩm phủ tham gia bỏ vốn, Thẩm Mậu vốn hào phóng cũng không để ý nọ kia, chỉ nghĩ mình giàu có chiếu cố người trong tộc là chuyện nên làm. Mạc thị là vợ tộc trưởng, cũng xuất thân từ thương gia nhưng so với Thẩm gia vẫn còn kém xa. Bà ta cũng là người lợi hại, vào cửa liền không chịu thua kém bốn năm sinh ba người con trai, trong nhà hai tiểu thiếp bị bà ta chèn ép cùng nha hoàn không khác gì nhau, các nàng sinh được hai người con gái, chỉ cần là con trai sẽ vô duyên vô cớ chết non. Hai năm trước, thấy Thẩm Mậu vẫn chưa có con trai liền nổi tâm tư đem tiểu nhi tử của mình đến Thẩm gia làm con thừa tự, chưa tới 13 tuổi hắn đã ngủ qua một lượt các nha hoàn trong phòng, ngày ngày ăn chơi đàng điếm, nổi danh là kẻ ăn chơi trác táng ở thành Dương Châu. Không nói đến Tạ thị không cần con thừa tự, có cần cũng không cần cái loại phá gia chi tử đấy.

Cũng vì việc này, bà ta cùng Tạ thị còn mặt nặng mày nhẹ, sau lưng còn nguyền rủa Tạ thị cả đời không sinh được con trai, cô độc sống quãng đời còn lại. Thời điểm Thẩm Mậu dẫn theo Tô Mi trở về, bà ta còn cười trộm nửa ngày, thật không ngờ tới hôm qua lại nhận được tin Tạ thị có thai, trong lòng nhất thời một trận mất mát, mặt khác lại tính toán đi tới Thẩm gia chúc mừng.

Hôm nay, bà ta vui vẻ tới đây, trên mặt nhìn không ra dấu vết gì, nhất định là không có chuyện tốt.

Mạc thị che miệng cười khoa trương: “Mợ nhìn liền biết là do dạy dỗ tốt, cháu cũng là tiểu thư khuê các thuộc dòng dõi thư hương, nha hoàn cũng sẽ mang theo phong độ của người trí thức, sao như ta xuất thân thương gia, cả ngày cũng chỉ biết gảy bàn tính với xem sổ sách mà thôi.

Một hồi tâng bốc qua đi, Lý ma ma lên tiếng góp lời, ngay cả Tạ thị cũng biết bà ta nhất định là nói ra suy nghĩ của mình: “Đi đứng tác phong nhanh nhẹn, làm việc lại có năng lực, nô tì thấy các nàng cũng không tệ a.”

Thấy vậy, Mạc thị liền kêu mấy cô nương trang phục tinh tế đi ra: “Còn không ra thỉnh an chị họ.”

Hai đứa con gái riêng của tiếu thiếp liền cùng tiến lên bái kiến Tạ thị, Tạ thị nhìn các nàng, một thân quần áo mới tinh, đến nếp uốn cũng không có, chắc là cố ý chuẩn bị, trên mặt lại trang điểm xinh đẹp đúng là bộ dáng của cô nương mười lăm tuổi.

“Đứng lên đi.” Tạ thị thấy các nàng bộ dáng phục tùng rũ mắt xuống liền biết Mạc thị đã thu thập hai nàng, hôm nay mang theo các nàng đến đây chỉ sợ cũng chẳng có ý tốt gì.

Quả nhiên, câu tiếp theo Mạc thị đã đem mục đích nói ra: “Cháu xem, hai nha đầu này ngày thường gặp ai đầu cũng không dám ngẩng, so với Vân Khanh thật sự kém xa, mợ nghĩ, cháu đang có thai, cũng cần người chiếu cố, tuy có Hổ Phách cùng Phỉ Thúy nhưng sợ trong viện nhiều việc, không bằng để hai đứa đến hầu hạ, tuy ngu dốt nhưng vẫn có thể làm việc, thuận tiện học ít khí chất khuê các trên người cháu, được không?”

Nói thì dễ nghe như vậy, nhưng sau khi nói xong, hai thứ nữ kia mặt liền trắng bệch, Vân Khanh chú ý thấy hai nàng nắm chặt tay, sắc mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt lại mang theo một tia tuyệt vọng.

Không tuyệt vọng sao được, mười năm tuổi là tuổi cập kê, hẳn là chuẩn bị tiến cửa nhà người, lo việc kén chồng, nay lại bị mẹ cả đưa đến bên người Tạ thị, miệng thì nói là học này nọ nhưng thực chất là bị coi như nha hoàn mà sai sử, tìm cơ hội bò lên giường của Thẩm Mậu, sau đó dựa vào thân phận con gái của tộc trưởng đưa các nàng lên làm di nương.

Đây chính là một chút cũng không vòng vo, rõ ràng là muốn đưa người đến bên Tạ thị, Tạ thị vừa mới biết tin có mang ngày hôm qua, hôm nay đã có người sợ Thẩm Mậu một mình trên giường buồn chán, những người này chủ ý cũng thật tốt a? Vân Khanh nhìn sắc mặt mẫu thân trầm xuống, biết bà nhất định rất tức giận, nhưng nàng ngại bối phận mình thấp lên tiếng lúc này thật không hợp lí, liền liếc mắt về phía Lý ma ma bên kia.

Lý ma ma hiểu ý, hướng Mạc thị cười nói: “Xem ngài nói này, nô tì ở một bên nghe mà không nhịn được nói thêm một câu. Chớ nói ngài là mợ của phu nhân, con gái của ngài với phu nhân nhà nô tì chính là tỷ muội, làm gì có chuyện đem muội muội đến bên người tỷ tỷ hầu hạ, người hiểu biết thì khen nữ nhi của ngài thật tốt, nếu không biết chẳng phải lại nói ngài đem nữ nhi đến Thẩm phủ làm nô tì, truyền ra, thanh danh Thẩm phủ thì không sao ngược lại khiến cho tộc trưởng chịu tiếng xấu thì thật không hay.”

Tạ thị rất vừa lòng với sự nhanh nhẹn của Lý ma ma, bèn nói tiếp: “Đúng vậy, nay thân mình cháu nặng nề, cả ngày đều mệt mỏi, nếu để cho hai em ở bên chăm sóc thì chẳng phải cháu là một đường tỷ xấu sao, trước mặt các nàng cháu thật sự không muốn đánh mất mặt mũi a.”

Lý ma ma chỉ thiếu nói thẳng: “Ngươi đưa con riêng nhà mình lại đây làm di nương, đừng cho là chúng ta không biết, nếu để mọi người trong tộc biết ta xem mặt mũi tộc trưởng để đâu?”

Mạc thị thấy Tạ thị cự tuyệt “chuyện tốt” của mình mặt liền biến sắc, trong lòng không khỏi có chút căm giận, lại cười gượng nói vài câu: “Bên cạnh cháu không có người hầu hạ thực bất tiện….”

“Vậy thì có làm sao, phu quân cháu nói, nếu không đủ người thì gọi người môi giới tìm vài người, dạng người gì cũng có, đa tạ mợ quan tâm.” Mạc thị còn chưa kịp nói xong đã bị Tạ thị ngăn lại, đành đem lời định nói nuốt xuống.

Hai tháng nay, bà cùng Thẩm Mậu đang hưởng thụ cuộc sống vợ chồng ngọt ngào, nay vẫn còn chút nhớ nhung, vậy mà bà ta lại định đem con riêng nhà mình đến, trong lòng Tạ thị không khỏi có chút chán ghét.

Mạc thị cũng nghe ra ý tứ của Tạ thị, nếu Tạ thị mang thai thực sự muốn Thẩm Mậu tìm nha hoàn dạng gì cũng không thiếu, tội gì phải tìm người sau lưng có chỗ dựa lớn như vậy.

Tạ thị cũng không ngốc, trong phủ có một Thủy di nương đã đủ phiền rồi, nay lại thêm hai cái di nương là con gái tộc trưởng, bà mới nghĩ tới đã thấy bực bội rồi.

Thấy mấy tính toán của mình đều không thực hiện được, hai đứa con riêng cũng không nói câu gì, trên mặt Tạ thị lại lộ thần sắc mệt mỏi, Mạc thị hiểu ý bèn đứng lên cáo từ.

Tạ thị đã sớm muốn như vậy, khách sáo nói vài câu giữ các nàng, rồi kêu Vân Khanh: “Con giúp nương tiễn các vị trưởng bối hồi phủ đi.”

Vân Khanh vội vàng nói vâng, liền đứng dậy đưa các nàng đi thẳng ra sân, xuyên qua hành lang gấp khúc, qua hoa viên, nhìn bọn họ đi thật xa mới quay lại sân của Tạ thị.

Lúc này trong viện đang có mấy ma ma đứng báo cáo với Tạ thị công việc phải làm trong ngày, một ma ma thưa chuyện đặt may quần áo mới cho lão gia, ma ma khác lại hỏi chuyện tháng sau sinh thần Liễu lão thái thái thì nên chuẩn bị lễ vật gì, Vân Khanh lẳng lặng ngồi ở một bên nghe mẫu thân sắp xếp công việc, sau khi xử lí xong trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

Lý ma ma sai người bưng tới một bát cháo, nói Tạ thị uống, bà chỉ ăn được có hai thìa lúc sau đã thấy nôn khan, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Phỉ Thúy bưng nước tới cho bà xúc miệng, tiểu nha hoàn đem đồ bẩn đi rửa sạch, Lý ma ma nhìn bộ dáng chật vật của bà liền đau lòng: “Phu nhân, lần này hoài thai còn vất vả hơn so với hồi mang thai tiểu thư, nay người ăn không ngon, ba tháng đầu lại là thời kì quan trọng, người phải chịu khó nghỉ ngơi, tẩm bổ mới phải, công việc trong phủ cũng nên san sẻ bớt nếu không thân mình làm sao chịu nổi.”

Tạ thị mang thai lần thứ hai, cũng biết thời điểm này rất nguy hiểm, nhưng trong phủ, lão phu nhân thân thể không tốt, các di nương khác không ai thích hợp làm đương gia, cũng không dễ dàng gì chia sẻ công việc cho người ngoài, bà suy nghĩ mới nói: “Tối hôm qua, ta cũng đã nghĩ đến việc này, nhưng trong phủ cũng không có ai thích hợp làm quản gia, di nương thì rất nhiều nhưng không có ai gánh vác nổi, thật ra ta thấy, Tố Linh là người thích hợp nhất, nàng đã từng làm đương gia chủ mẫu, ta thấy rất tốt, nàng làm hẳn là không có vẫn đề gì.”

Vân Khanh nghe vậy kinh ngạc, vừa mới tiễn được ôn thần đi, nay mẫu thân lại muốn gọi bà ta trở về, Lý ma ma cũng nghĩ như vậy, nhớ tới em gái của Tạ thị trước kia liền khuyên: “Phu nhân, với thân phận của nàng ấy cũng rất hợp lí, nhưng nàng ấy đang phải để tang, nô tì cảm thấy cái thai này đến không dễ vẫn nên kiêng kị một số thứ mới tốt.”

Nghe vậy, Tạ thị cũng thấy có lí, sau 13 năm mới lại mang thai, cần phải chú ý nhiều hơn: “Nhưng trong thời gian này, ta cũng không tìm được ai thích hợp làm đương gia.”

“Nương, con lớn như vậy rồi mà nương không nghĩ tới a.” Vân Khanh luôn ngồi im bên cạnh Tạ thị, bây giờ mới mở miệng nói.

Tạ thị ngạc nhiên, quay đầu nhìn con gái, trên mặt lại hiện lên nét cười: “Vân Khanh, ý con là muốn quản chuyện bếp núc?”

Thấy khuôn mặt mẫu thân hiện lên vẻ kinh ngạc, nội tâm Vân Khanh không khỏi thở dài, nàng nhớ rằng trước kia một chút cũng không hứng thú với những việc này, tuy sống lại đã nửa năm nhưng nàng cũng chưa từng tiếp nhận việc gì trong nhà, mẫu thân kinh ngạc cũng là bình thường.

“Nương không cần kinh ngạc, nay con gái cũng đã 13 tuổi, hai năm nữa sẽ đến tuổi cập kê, cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nay lại xem nương xử lí công việc, cũng không quá khó. Nếu có chỗ nào không hiểu con sẽ đến hỏi qua nương, lần này người xuất môn, con cũng học được không ít từ Lý ma ma nha.”

Hai tháng nay, Lý ma ma giải quyết công việc trong phủ, Vân Khanh đều theo bên cạnh, có đôi khi còn đưa ra ý kiến riêng, bà cũng nghĩ tiểu thư nay đã 13 tuổi, học tập quản lí công việc trong nhà sớm cũng có điểm tốt liền đồng ý nói: “Phu nhân, tiểu thư nói cũng đúng, tiểu thư tuổi tác không phải quá nhỏ, tiếp qua vài năm nữa sẽ lấy chồng, nay học quản lí phòng bếp ngày sau gả đi có thể làm tốt hết thảy, cũng là việc nên làm.”

Tạ thị vốn có chút do dự, dù sao quản lí sự vụ cũng không phải chuyện nhỏ, lại thấy lời Lý ma ma nói có lí bà nghĩ xong liền hỏi: “Ban ngày con còn phải đến trường, xử lí công việc như thế nào?”

Xem ra mẫu thân sẽ đồng ý, Vân Khanh lập tức nói: “Công việc đều xử lí vào lúc sáng sớm, xử lí xong con đi học cũng không muộn, mỗi năm ngày lại được nghỉ hai ngày, thêm Lý ma ma bên người hỗ trợ, cũng không tính là quá bận.”

Thấy vậy, Tạ thị cũng không phản đối, gật đầu đồng ý, đến buổi tối, bà liền đem chuyện này nói với Thẩm Mậu, Thẩm Mậu lúc này liền giãn mày nói: "Con gái đã trưởng thành, trước kia còn nói những thứ này là việc vặt vãnh thô tục, nửa năm nay lại thay đổi không ít, khiến ta cảm thấy có chút trở tay không kịp."

Tạ thị trong lòng cũng có chút cảm thán, xem ra sau khi trải qua chuyện của Tề gia, tâm tính con gái mình có chút thay đổi: "Nữ nhi nguyện ý học, thiếp thân tự nhiên là thành toàn, nếu nói cách khác, sau này gả đi cũng sẽ đỡ phải chịu khổ.”

"Đúng vậy, con gái chúng ta thông tuệ như vậy, nàng không biết a, chuyện mở lớp dạy học còn có thể nghĩ tới, là sinh ý của cả phủ, sự vụ trong nhà nó nhất định làm tốt, nàng cứ cho con thử đi, chỉ điểm thêm một chút là được". Thẩm Mậu rất đắc ý, đuôi lông mày hiện đầy gió xuân, giấu không được tâm tình vui vẻ. Nếu như phòng học cũng chọn tốt rồi, hắn cũng nên thỉnh phu tử, chọn canh giờ tốt chính thức khai trương trường học. Đối với hắn mà nói, gần nhất trong nhà có thật nhiều chuyện vui.

Lại nói tới Mạc thị từ Thẩm phủ trở về, đem hai đứa con riêng tới viện của mình, bắt hai đứa quỳ xuống mắng chửi: "Các ngươi đúng là hai cái cọc gỗ, mang theo các ngươi đi ra ngoài giao hảo, một câu cũng không biết nói, đưa các ngươi đến cửa cho mang vàng mặc bạc, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm chắc, mệt ta ở đấy nói đến miệng đều mỏi, các ngươi cũng không biết kêu một tiếng."

Hai thứ nữ nào dám nói gì, liền cúi thấp đầu, đờ đẫn nghe bà ta mắng chửi.

Mạc thị trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, Tạ thị mang thai, Thẩm Mậu chẳng lẽ không tìm người bồi ngủ, vài năm nay Thẩm phủ cũng ít di nương, Tô Mi lại đang có thai, bà tốt đụng đem con gái mình đưa qua, lại không nhận, chẳng lẽ bên đấy hiểu rõ tính toán của mình? Lại nhìn thấy hai đứa con riêng vẻ mặt đau khổ khóc lóc, tức giận mắng: “Các ngươi khóc tang cái gì, ta còn chưa chết đâu!"

Một lát sau, Thẩm Bình trở lại, nhìn hai thứ nữ đứng ở trong phòng, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Còn có thể là chuyện gì, Thẩm Mậu con của đường huynh, ỷ vào trong nhà giàu có, hôm nay thiếp mang theo hai nữ nhi tới cửa bái phỏng, làm sao biết được Tạ thị căn bản là không để thiếp vào mắt, đuổi thiếp về! Cũng không nghĩ, nay hắn giàu có là nhờ có trong tộc phù hộ, một chút cũng không để ý tới những người trong tộc, thật sự là làm người trơ trẽn a!" Mạc thị chỉ trích bài bản thứ tự, một bụng phẫn nộ.

Thẩm Bình nghe xong, vẻ mặt âm trầm, con ngươi hiện lên một tia sắc bén, một lát sau, mới nói: "Phong thủy luân chuyển, còn chưa biết người cuối cùng cười là ai đâu."

Mạc thị hừ một tiếng: "Thế thì tốt, thiếp liền chờ xem khi nào thì trong nhà hắn có chuyện!" Tạ thị mới mang thai một tháng liền ra oai, có cái gì tốt mà ra oai, sinh con trai đi rồi nói!

Mạc thị có ý xấu với Thẩm phủ, mà em gái của Tạ thị nghe được Tạ thị mang thai, cũng động một phen tâm tư, nghĩ nay Thẩm phủ cần hỗ trợ xử lý việc bếp núc trong phủ, cũng không có ai so với bà ta thích hợp hơn. Ở trong mắt của bà ta, Thẩm phủ chính là một thỏi vàng sáng óng ánh, bà ta chỉ cần vơ vét, xử lí vài chuyện lặt vặt một hồi là phát tài.

Trước kia, bà vào Thẩm phủ, thân cận với Tạ thị, lão phu nhân cũng thích bà, nàng nhận được không ít quyền lợi của quản gia, lợi dụng chức quyền tiện tay vơ vét của cải, chèn ép hạ nhân, đem thanh danh Thẩm phủ biến thành nơi người người đều oán. Bà ta tưởng kiếp này đã hết cơ hội, nay nghe được tin Tạ thị mang thai, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Ngay ngày hôm sau liền tới cửa, vấn an Tạ thị, tùy tiện hỏi vài câu, cũng không che đậy mở miệng nói: "Tỷ tỷ, tỷ mới mang thai một tháng, đã tiều tụy như vậy, muội cũng đã từng mang thai Tử nhi, đúng là làm phụ nữ có thai thật không dễ dàng gì, ngày ăn không vô, đêm ngủ không ngon."

Tạ thị đồng cảm nói: "Muội muội nói rất đúng, không biết có phải tại ta lớn tuổi rồi, lần này mang thai cảm thấy không an ổn."

"Đúng vậy a, chúng ta tuổi không nhỏ, mang thai thật không dễ dàng, nếu không chú ý thì rất nguy hiểm, tỷ bây giờ mới được một tháng, sau này thân mình càng ngày càng nặng, chuyện trong phủ xử lý như thế nào được, thấy tỷ vất vả như thế, muội muội thật sự là không yên lòng, nếu không tỷ đem một chút công việc giao cho muội xử lí, tuy nói Thẩm phủ so với Vi gia nhiều người hơn một chút, chung quy xử lý cũng đều giống nhau."

Nếu đến sớm một chút, có lẽ Tạ thị còn phải suy nghĩ, hiện tại bà tự nhiên là nhớ tới lời Lý ma ma nói, liền cười: "Ý tốt của muội muội ta xin nhận, chính là muội tới chậm rồi."

Vi thị vừa nghe thấy Tạ thị cự tuyệt, nụ cười trên mặt cũng nhạt vài phần: "Chẳng lẽ có người so với muội thích hợp hơn sao?"

"Hôm qua anh rể muội có nói, Vân Khanh tuổi cũng không còn nhỏ, nên học cách trông coi việc bếp núc sự vụ, vừa vặn có cơ hội, liền quyết định để cho con bé xử lý công việc." Tạ thị mỉm cười nói.

"Nàng? Một cái nha đầu, hiểu được làm cái gì sao! Trong phủ công việc từ trên xuống dưới hết thảy, nàng có hiểu không? Nàng trông nom được sao? Tỷ nói cho nàng, nếu nàng muốn học, liền đi theo bên người muội học hỏi là được rồi." Vi thị không cho là đúng nói.

Nghe xong Lý ma ma không khỏi chán ghét, ở một bên mở miệng nói: "Đại tiểu thư tuổi cũng không còn nhỏ, 13 tuổi hoàn toàn có thể học mấy thứ này, còn nữa trong phủ nàng là chính thất tiểu thư, là người thích hợp nhất, nếu không trông nom được, nô tỳ thật đúng là không biết ai có thể làm a."

Vi thị bị lời nói của Lý ma ma làm cho ngượng ngùng, biết Tạ thị không muốn bà hỗ trợ, nội tâm liền không cam lòng, hừ nói: "Tỷ chính là không nỡ, đem ta đuổi ra ngoài, nay lại sợ ta chiếm tiện nghi nhà tỷ, tỷ liền xem đi, xem nàng không xử lí được, đến lúc đó gây ra hậu quả, cẩn thận tức giận mà đau bụng!"

Bỏ lại mấy câu như vậy, Vi thị liền bỏ đi ra ngoài, trong lòng lại nguyền rủa Tạ thị nhanh sảy thai.

Tạ thị nhìn bóng lưng của bà ta, thở dài, lắc đầu.

Vân Khanh biết được chuyện này, phân phó Vi thị có đến, nếu không có gì chuyện quan trọng thì ngăn không cho bà ta vào trong viện, người này miệng lưỡi thật quá chua ngoa. Nàng càng thêm hạ quyết tâm, muốn quản lí tốt gia sự, để cho Tạ thị thanh nhàn, an tĩnh dưỡng thai.

Trước kia nàng hoàn toàn không hiểu, cho đến trước ngày nàng xuất giá hai tháng, Tạ thị vội vội vàng vàng dạy nàng vài thứ, sau đó đến Vĩnh Nghị Hầu phủ, người ở bên trong quan hệ phức tạp, gia nhân rất đông, nàng luôn lực bất tòng tâm, khi đó cũng là Vi Ngưng Tử luôn ở bên cạnh chỉ đạo giúp nàng xử lý công việc, tuy rằng mỗi lần đều có thể xử lí xong công việc, nhưng hồi tưởng lại, khi đó hầu như hạ nhân trong phủ đều tin phục sườn phu nhân Vi Ngưng Tử chứ không phải phu nhân chính thất như nàng.

Cho nên thực ra nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm, tổng cộng quản gia cũng chưa tới một năm, nhưng khi đó nàng căn bản là không muốn quản lý việc bếp núc, nay nàng muốn học, đương nhiên là dụng tâm học thật tốt, sau khi học lại phát hiện thì ra quản lí công việc trong một phủ lại cần nhiều kiến thức như vậy.

Tháng đầu tiên nàng cũng chưa thực sự quản lí, Tạ thị cùng Lý ma ma vẫn ở bên cạnh hướng dẫn, đến khi nàng thuần thục thì vừa vặn tới yến tiệc chúc thọ của Liễu lão thái thái.

Nàng vừa xử lý một số công việc, trở lại trong viện, thấy vẻ mặt Lưu Thúy xanh mét cầm một kiện xiêm y tới bày ra trước mặt nàng.

Vân Khanh vừa nhìn, đúng là bộ y phục nàng mặc hôm sống lại, màu đỏ thêu tơ vàng hình hoa mẫu đơn, thắt lưng tinh tế, giữa nhụy của bông hoa mẫu đơn đang nở rộ hiện ra một lỗ hổng, mặt không khỏi liền trầm xuống: "Đây là có chuyện gì?"

"Sáng nay, nô tỳ phân phó mấy tiểu nha hoàn đem váy của tiểu thư đi giặt sạch, không biết tại sao trên sàn lại có vật nhọn, sau khi tiểu nha hoàn kia giặt xong chiếc váy đã bị rách như vậy." Lưu Thúy trong lòng thầm mắng tiểu nha hoàn kia thật sự là vụng về, chiếc váy này là phu nhân tự mình may cho tiểu thư, từ trước đến nay tiểu thư đều coi như bảo bối, nay bị rách như vậy, nên làm cái gì mới tốt bây giờ a.

“Giặt quần áo trên sàn có vật nhọn lại không biết?” Vân Khanh cầm váy lên xem xét, cơ hồ toàn bộ vạt váy dùng chỉ thêu thành, riêng mặt trên thêu hoa mẫu đơn, các tú nương cũng phải thêu mất nửa năm, không nói đến các cành lá khác, họa tiết tinh tế nhất chính là bông hoa mẫu đơn này, nay hỏng rồi, liền hỏng cả chiếc áo. Không những có giá trị cao, chiếc váy chính là quà tặng của mẫu thân năm nàng tròn mười hai tuổi.

Lưu Thúy kéo chiếc váy ra nhìn, cau mày nói:"Tiểu thư, lần trước người từ chỗ phu nhân xin điều Tuyết Lan qua đây, không phải nàng ấy biết thêu sao? Hay tiểu thư để cho nàng ấy thử."

Thật khéo, Vân Khanh cầm chiếc váy, khóe miệng hơi cong lên, dựa theo quy củ, trong viện của nàng, có hai đại nha hoàn Lưu Thúy cùng Thải Thanh, bốn nha hoàn bậc hai nhưng chỉ có Thanh Liên cùng Vấn Nhi, còn thiếu hai người, đấy chính là ý muốn của Vân Khanh, khiến tiểu nha hoàn phía dưới muốn thăng tiến làm việc càng thêm chăm chỉ,

Xảy ra chuyện như vậy, Tuyết Lan cũng không cần phải ra sức trước mặt nàng, trong viện, tay nghề thêu thùa của Tuyết Lan tốt nhất, váy này bị rách, tự nhiên sẽ nghĩ đến nàng ta. Đến lúc đó, nàng ta có cơ hội tốt thể hiện với Vân Khanh, sửa lại váy, nói không chừng Vân Khanh liền thăng nàng ta làm nha hoàn bậc hai.

Nàng vừa vặn nghĩ Tuyết Lan là một trong những tiểu nha hoàn, nàng cũng không quá để ý, nay có một cơ hội, đem Tuyết Lan để vào mắt, thật ra cũng là cơ hội tốt để quan sát.

Lấy tay nhẹ xoa chỗ váy bị rách, đáy mắt nàng hiện lên tia lãnh khí, thủ đoạn này cũng rất lợi hại, bất quá vẫn là tâm tư âm độc. Nếu không phải nàng đã trải qua một đời, nhìn rõ nguyên do trong đó, nghĩ rằng tiểu nha hoàn làm hỏng váy cũng không phải việc gì to lớn, xem ra tâm tư Tuyết Lan cũng không khác trước kia, một lòng muốn trèo cao không từ thủ đoạn, bất chấp tình người.

Nàng đưa váy cho Lưu Thúy, xoay người ngồi xuống giường La Hán, hỏi: "Tiểu nha hoàn giặt hỏng váy là ai?"

Lưu Thúy dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh nói: "Thưa tiểu thư là Phi Đan."

Có ý tứ, giống với suy nghĩ của nàng, Phi Đan khi xưa, lúc nàng còn theo lão phu nhân đã là nha hoàn hầu hạ bên cạnh, người nào cũng biết, Phi Đan chỉ cần biểu hiện tốt, sớm muộn cũng được thăng lên nha hoàn bậc hai, Tuyết Lan chính là tính một mũi tên trúng hai con chim, đem Phi Đan có tính uy hiếp cao nhất trừ bỏ?

Nếu nàng ta đã tốn không ít tâm tư, Vân Khanh sẽ giúp nàng ta một phen, trong nội viện, người có thủ đoạn cũng không chỉ có mình nàng ta, chớ coi người khác đều là đồ ngốc.

Mỉm cười, nói: "Ngươi đem chiếc váy này qua chỗ Tuyết Lan, bảo nàng sửa lại cho tốt, sau khi làm xong liền thăng nàng ta làm nha hoàn bậc hai, sau đó nói cho Phi Đan, vật nhọn trên sàn giặt quần áo, không phải tự nhiên mà có."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.