Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 122: Tô Mi Đau Bụng, Thai Nhi Khó Bảo Toàn (3)




Edit: Khánh Linh

Beta: Ishtar

Thấy Tạ thị bình thường nhúng nhường mặc bà la hét giờ cũng dám dùng ngữ khí đông cứng như vậy nói với mình, lão phu nhân đập tay lên bàn một cái, hô: “Kéo nha đầu Xuân Xảo kia ra cho ta, bắt nàng nói ra đến tột cùng là ai sai bảo nàng!”

Xuân Xảo từ phía sau chạy ùa lên, than thở khóc lóc, dập đầu nói với Tạ thị: “Phu nhân, nô tỳ chưa nói cái gì với người khác, nô tỳ cái gì cũng chưa nói, đây đều do một mình nô tỳ chủ ý, là mình nô tỳ chủ ý!”

Tạ thị vừa nghe Xuân Xảo nói vậy thì trợn to mắt, khí huyết bốc lên trong ngực, đầu óc choáng váng, chỉ ngón trỏ vào nàng lắp bắp: “Ngươi... Ngươi...nói bậy bạ gì đó... Ta cho ngươi làm cái gì khi nào?”

Xuân Xảo cứ như là bị nàng làm cho hoảng sợ, rụt lui bả vai, cúi đầu lắc lia lắc lịa, “Phu nhân nói không có thì chính là không có, đều là do tự nô tỳ làm, phu nhân đừng tức giận, nô tỳ đều gánh vác một mình.”

Lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt hết lên trên Tạ thị, thấy sắc mặt nàng trắng bệch ra và đôi môi run bần bật thì chỉ nghĩ rằng nàng đang khiếp đảm vì bị vạch trần, ai nấy trong bụng đều thầm nghĩ: không ngờ phu nhân bình thường mặt mũi hiền lành hóa ra lại nhẫn tâm như vậy.

Lý ma ma đỡ Tạ thị choáng váng muốn ngã xuống, hai mắt như phun ra lửa, “Xuân Xảo, ngươi nói hươu nói vượn cái gì, cẩn thận kẻo ta kêu người khâu miệng của ngươi bây giờ!”

Thủy di nương bỏ thêm dầu vào lửa: “Lý ma ma thật lớn giọng, lão phu nhân và phu nhân đều ở đây, ngươi định khâu miệng Xuân Xảo để cho Xuân Xảo không cung khai ra được sự thật à? Ngươi cứ nói ra đi, có lão phu nhân ở đây làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cứ việc nói thật!” Câu cuối là nàng ta quay đầu nói với Xuân Xảo.

Xuân Xảo ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, nhìn thoáng qua Thủy di nương rồi lại chuyển sang nhìn lão phu nhân. Lúc này, lão phu nhân đã ngồi xuống trên tháp La Hán, gằn giọng nói: “Ngươi cứ việc nói, nếu khai thật, ta bảo hộ ngươi không chết.”

Được những lời này, Xuân Xảo mới xoa xoa nước mắt, sợ hãi nhìn thoáng qua Tạ thị rồi mở miệng nói: “Đa tạ lão phu nhân bảo hộ. Sự tình là như vầy, mấy ngày trước phu nhân tới thôn trang liền lặng lẽ sai Hổ Phách đến nói chuyện với nô tỳ, nói phu nhân hiện tại không có con trai, cũng không hy vọng thiếp thất thông phòng khác sinh hạ con trai trước nàng mà đoạt mất vị trí trưởng tử, bảo nô tỳ lặng lẽ thay đổi thuốc bột trong gói thuốc dưỡng thai.”

“Ngươi nói bậy!” Hổ Phách lúc này cũng nổi giận. Nàng làm chuyện bực này hồi nào.

Xuân Xảo không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mặt nàng, giọng đầy chân thật: “Ta không có nói bậy. Lúc đó ngươi còn nói dược chưa có chuẩn bị tốt, để tránh người ta phát hiện ngươi đưa thuốc cho ta nên ngày hôm sau cố ý sai một tiểu nha hoàn cầm theo thuốc đi đến phòng bếp lấy siêu sắc thuốc, bảo ta cầm sẵn một bao thuốc giả vờ như đụng phải tiểu nha hoàn kia mà tráo đổi, thay vào bột nhục quế.” Nàng quay đầu khóc lóc kể lể với lão phu nhân: “Lão phu nhân, nô tỳ vốn không chịu, nhưng Hổ Phách nói nếu nô tỳ không nghe theo sẽ khiến cho người ở thôn trang lén giết chết nô tỳ. Dù sao nơi đó hẻo lánh lại không ai biết, chết một hai người làm căn bản sẽ không có ai chú ý tới. Nô tỳ thật sự không có cách nào mới làm như vậy!”

Thủy di nương che miệng, kinh ngạc nói: “Lúc ấy chỉ có hai người các ngươi, không có ai khác biết được chuyện này sao?”

Xuân Xảo lắc lắc đầu: “Hổ Phách nói muốn giữ bí mật việc này, không thể làm cho những người khác biết. Bất quá, nô tỳ nhớ rõ tiểu nha hoàn kia là Trụy Nhi trong viện của phu nhân. Lúc ấy chính nàng cầm thuốc đến phòng bếp. Lão phu nhân không tin có thể gọi nàng tới hỏi một chút xem có phải ngày ấy Hổ Phách bảo nàng mang thuốc đến phòng bếp để lấy siêu nấu hay không?”

“Gọi Trụy Nhi kia tới!” Lão phu nhân vung tay lên, lập tức có người đi gọi Trụy Nhi.

Sau một lúc lâu, một tiểu nha hoàn chưa được xếp bậc từ bên ngoài vào, thấy lão phu nhân thì đầu tiên quỳ xuống hành lễ, sau đó lại kể lại chuyện ngày hôm đó, “Ngày ấy Hổ Phách tỷ tỷ nói phải nấu canh an thần cho phu nhân, nhưng siêu mang theo đã bể mất. Nàng lấy ra một bao dược, bảo nô tỳ đi phòng bếp tìm siêu. Trên đường về, nô tỳ không cẩn thận đụng phải Xuân Xảo tỷ tỷ, lúc ấy trong tay nàng đúng là cũng cầm một gói thuốc giống như đúc cái nô tỳ đang cầm. Về phần những cái khác, Hổ Phách tỷ tỷ không nói gì thêm.”

Nàng nói xong, không khí trong phòng càng thêm ngưng trọng. Nàng hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thật sự cầu thị mà kể rõ sự việc ngày hôm đó như thế nào. Nhưng những lời này vào trong tai lão phu nhân và những người khác lại trở thành một ý khác hoàn toàn.

Nghe đến đây, Hổ Phách rốt cuộc đã hiểu được rằng ngay từ đầu đã có người sắp xếp tốt cạm bẫy chờ nàng cùng phu nhân nhảy xuống. Cái siêu sắc thuốc bằng tử sa kia bị hỏng chắc chắn cũng không ngoài ý muốn. Nàng đưa bao thuốc bảo Trụy Nhi đi phòng bếp lấy siêu, nhưng nàng không hề lấy bột nhục quế cái gì để tráo đổi, cũng chưa từng nói đứa bé trong bụng Mi cô nương phải bị xoá sạch.

Tạ thị mặt trắng xanh, tức đến nỗi không thốt ra được câu nào. Nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ván cờ được sắp xếp kỹ càng như vậy. Lý ma ma quát Xuân Xảo: “Xuân Xảo, con người ta làm gì đều có ông Trời chứng kiến, trước giờ phu nhân đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại có thể nói ra những lời trái lương tâm như vậy. Xưa nay phu nhân đã từng làm chuyện hại người bực này bao giờ đâu! Cẩn thận Ông Trời giáng sét, chém ngươi thành hai nửa đó!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Lão phu nhân vỗ kỷ trà bên cạnh, lớn tiếng quát Lý ma ma: “Một nô tài như ngươi dám la hét người khác trước mặt ta à. Ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi, giờ còn dám dọa người, đều do Tạ thị dạy cho lá gan lớn như thế. Một độc phụ dám hại tôn tử của ta, người kề cận chắc chắn cũng không phải người tốt! Người tới, kéo Lý ma ma ra ngoài đánh bốn mươi đại bản cho ta, cho nàng biết ai là chủ ai là nô!”

Lý ma ma là vú nuôi của Tạ thị, ở bên cạnh nàng từ nhỏ, tình nghĩa giữa hai người không giống với người khác. Lúc này, lão phu nhân nói kéo Lý ma ma ra đánh bằng roi thì cũng giống như trực tiếp đánh vào mặt Tạ thị. Tạ thị cắn chặt răng, hít mạnh một hơi, đứng dậy, hai mắt kiên định nhìn lão phu nhân: “Lý ma ma chẳng qua muốn nói lời công bằng cho con dâu mà thôi. Tại sao mẫu thân chỉ bằng lời nói của một nô tỳ như Xuân Xảo đã lập tức định tội cho ta!”

Thủy di nương nhìn thấy như vậy, trong mắt xẹt qua ý cười không dễ phát hiện, mở miệng nói: “Thôi bỏ đi, lão phu nhân, ta thấy phu nhân cũng không phải cố ý. Dù sao nhiều năm như vậy nàng không sinh hạ được con trai trưởng nên nhìn thấy Mi cô nương có thì tự nhiên là nóng vội một chút thôi. Đây là nhân chi thường tình, mong lão phu nhân thứ tội.”

Nói thì hoa mỹ, nhưng cầu tình là giả, định tội là thật, chẳng những không làm giảm cơn tức của lão phu nhân mà ngược lại càng làm cho bà thêm giận dữ.

Vân Khanh đứng một bên, đợi cho vở tuồng này lên đến cao trào, mọi người ai nấy đều đã nhìn thấy nghe thấy tất cả mọi sự việc rồi, lúc này môi nàng mới xẹt qua một tia cười lạnh nhàn nhạt, ánh mắt đảo qua mặt Xuân Xảo cùng Thủy di nương một lượt, rồi mới mở miệng nói: “Tổ mẫu, cháu gái có mấy câu muốn nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.