Chương 21: Trong lòng biết rõ (2)
Nơi An Yến sống, là một sân hẻo lánh nhất của tướng phủ. Nếu nói là sân cũng không đúng, chẳng qua chỉ là một túp lều để ở, bên ngoài là cổng viện. Ngoài ra, trong cửa viện còn có hai dải đất phân cách.
Đây là một nơi không tương xứng nhất khi nhìn bao quát toàn bộ tướng phủ.
Trong viện, có một cây thường xanh, trổ lá xanh mơn mởn quanh năm. Nó đã mang tới cho nơi hẻo lánh này một chút sức sống. Trên đỉnh cây thường xanh cao cao, một nam tử đang dựa nghiêng người trên đó. Trên người nam tử mặc trường bào màu xám bạc, nơi cổ tay áo dường như có chút hoa văn phiền phức, bay tán loạn ở dưới bông tuyết, trong rét lạnh thấu xương mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Hắn dựa nghiêng người ở trên nhánh cây, cũng không sợ bị đông lạnh, gió bất động, hắn bất động, gió thổi qua, nhánh cây trên chỗ hắn dựa cũng lung lay sắp đổ, nhưng rồi lại vững chãi giống như bàn thạch.
"Thật là một nữ tử nhàm chán."
Hắn liếc xéo mắt nhìn cửa phòng đóng chặt kia một cái, ngáp một cái. Lá cây, bông tuyết, chắn đi hơn một nửa dung nhan của hắn, khiến người nhìn không thể thấy rõ, đến tột tướng mạo của hắn trông như thế nào.
Hắn thít thở một hơi khí lạnh, nhón chân, chuẩn bị bay đi.
Nhưng đúng vào lúc này, An Yến vốn đã đóng chặt cửa phòng, bỗng nhiên kéo cửa ra thật mạnh. Nàng có vẻ giống như nữ tử hoàn toàn khác trong bộ váy dài màu xám. Nàng lắc mình đi ra bên ngoài. Đầy trời bông tuyết, có chút đơn bạc.
Nam tử sửng sốt. Hắn đang vừa muốn rơi xuống thì đột nhiên dừng lại, trong chốc lại bay lên.
Tất cả mọi động tác đều chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, cây thường xanh cũng không có rung động lớn. Những bông tuyết vẫn bay bay trên hai nhánh cây, đung đưa trong gió lạnh, sau đó lại khôi phục lại an tĩnh.
Hôm nay là ngày sinh thần của hai tỷ tỷ ruột thịt của nàng. Nàng vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay nha đầu và gã sai vặt ở các nơi sẽ vắng hơn thường lệ, vì vậy nàng sớm đã tính toán, hôm nay muốn ra khỏi phủ một lần. Nhưng không ngờ, một chuyến ra khỏi phủ hôm nay sẽ xảy ra những điều không như nàng mong đợi.
Trước đây, nàng từng có suy nghĩ có nên ra ngoài phủ hay không, nhưng hiện tại, nàng không thể không đi.
Trong lồng ngực của An Yến, mang theo một bọc đồ. Ánh mắt của nàng, chưa bao giờ kiên nghị giống như hôm nay, bóng dáng không cao lớn nhưng có vẻ gầy yếu của nàng, ở trên nền tuyết trắng, vẫn luôn thẳng tắp.
Nàng xoay người và đóng chắc cửa phòng, sau đó đi ra phía bên ngoài.
Người trên cây, vẫn luôn rất có hứng thú nhìn nàng rời đi ở trước mặt mình.
Đợi sau khi An Yến rời đi, hắn ngửa mặt lên nhìn trời, hất những bông tuyết bay bay và đậu xuống ở trên má, sau đó hắn thở dài một hơi, chỉ một cái nhún chân, trên nhánh cây thường xanh không lưu lại cái gì. Thậm chí, dấu vết nhánh cây bị ép cong xuống, cũng đều không có, phảng phất như chưa từng có người tới đây.
*
An Yến rời khỏi chủ viện của tướng phủ, buổi sinh thần vẫn được tiếp tục. Dù sao cũng là sinh thần của hai thiên kim tiểu thư tướng phủ, hôm nay lại tới rất nhiều khách quý, đặc biệt là những khách quý do Phong Duyệt Vy mời tới. Các công tử Vương gia, đệ tử hầu gia, đều tới không ít.
An Cẩn và An Thanh theo An tướng đi vào bên trong. Hai tỷ muội nghĩ biện pháp chọc cười tướng gia, các nàng cũng không muốn sinh thần của mình cứ như vậy bị người náo loạn trôi qua. Hôm nay vốn nên là ngày vô cùng vui vẻ, sao có thể bị hủy bởi vì một người đen đủi?
"Cha, cha đừng tức giận nữa. Yến muội muội đã rời đi rồi, cha cũng không cần phiền lòng. Cha hãy đi cùng Cẩn Nhi và Thanh muội muội dự xong buổi sinh thần lần này được không?!" An Cẩn vừa dính lấy An tướng, vừa đưa mắt ra hiệu với An Thanh phía bên kia, ý bảo An Thanh hãy làm nũng giống như mình.