Cầm Trong Tay Diễn Đàn Giao Dịch Xuyên Thời Gian, Tôi Trở Thành Phú Bà Sau 8 Ngày

Chương 72: Mèo nhỏ đáng thương




“Ra đây, bọn mày ra đây đi, ha ha ha.”

“Bọn mày mà không ra, tao sẽ làm cho bọn mày chết đuối.” Đứa trẻ vừa nói vừa cầm lấy khẩu súng nước đồ chơi bên cạnh, nhắm thẳng vào khe đá mà phun nước. Cuối cùng, cảm thấy chút  nước này chưa đủ “vui”, nó tháo cả đầu vòi phun ra, cố đổ cả bình nước vào trong khe.

Từ khe đá vang lên tiếng “meo meo” yếu ớt và thảm thiết, đầy sự hoảng loạn và sợ hãi.

Khương Nhược Sơ bước tới, nắm cổ áo sau của đứa trẻ, nhấc bổng nó lên rồi thả ngay xuống bãi cỏ.

Đứa trẻ ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn Khương Nhược Sơ, dường như không thể tin rằng người lớn lại dám động tay với mình. Nhưng do chênh lệch về tuổi tác, nó chỉ biết ngồi bệt xuống đất, giả vờ khóc lóc, la hét inh ỏi, mong đợi người lớn sẽ đến dỗ dành.

Nhưng cách này hiển nhiên không hiệu quả với Khương Nhược Sơ. Cô nhìn đứa trẻ đang khóc lóc ầm ĩ với ánh mắt chán ghét: “Im mồm!”

Đứa trẻ bị ánh mắt hung hãn của Khương Nhược Sơ làm cho sợ hãi, co rúm lại, không dám phát ra tiếng nào nữa.

“Về nhà đi.” Khương Nhược Sơ nói với giọng tức giận rồi ngồi xổm xuống xem xét tình hình trong khe đá.

Khe đá tối om, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo chiếu vào cô mới thấy được hai chú mèo nhỏ xù lông, xám xịt.

Chúng ướt đẫm, co ro bên nhau, run rẩy nhìn Khương Nhược Sơ.

Khương Nhược Sơ không thể xác định được tuổi của chúng, chỉ dựa vào kích thước để đoán rằng chúng còn rất nhỏ.

Đứa trẻ thấy Khương Nhược Sơ quay lưng về phía mình, liền nảy sinh ý định xấu, nó nhanh chóng lắp lại súng nước và nhắm thẳng vào Khương Nhược Sơ.

Nhưng khi dòng nước gần chạm tới Khương Nhược Sơ, bỗng nhiên nó lệch sang một bên, không trúng đích.

Khương Nhược Sơ liếc mắt thấy dòng nước bắn ra lệch hướng, quay lại và nhìn thấy đứa trẻ đang giơ súng nước về phía mình, mặt đầy vẻ tức giận.

Khương Nhược Sơ nghĩ đến hành động của đứa trẻ với mấy chú mèo con, và giờ đây lại thấy thái độ không hối cải của nó, giọng cô trở nên nghiêm nghị hơn.

“Còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như vậy!”

Đứa trẻ tưởng rằng nước không trúng Khương Nhược Sơ là do bắn chưa đủ lực, nên nó nhanh chóng kéo cò súng, rồi bực tức nói: “Liên quan gì đến chị! Mẹ tôi nói, mấy con này chỉ là súc sinh, chết cũng đáng.”

“Có giỏi thì đánh tôi đi, đồ nhát gan!” Đứa trẻ ỷ vào việc mình nhỏ tuổi, cảm thấy Khương Nhược Sơ không dám làm gì mình, nên liền làm mặt quỷ.

Đáng tiếc cho nó là hôm nay đã gặp phải một người không hề nương tay.

Khương Nhược Sơ có thể hiểu việc một số người không thích động vật, nhưng cô không thể chấp nhận được quan niệm coi thường và giẫm đạp lên sự sống như vậy.

“Chị thấy nhóc mới là súc sinh.” Khương Nhược Sơ thẳng tay giật lấy khẩu súng nước từ tay đứa trẻ và nhắm thẳng vào mặt nó mà xịt nước. Cô bắn rất chính xác, hầu như toàn bộ nước đều trúng vào mặt nó.

Lực vừa đủ để làm đứa trẻ hoảng hốt mà không gây thương tích.

Đứa trẻ vừa trốn vừa hét lên, mắt nó trợn trừng, sợ hãi nhìn Khương Nhược Sơ.

Bây giờ, trong mắt đứa trẻ, Khương Nhược Sơ là một người khổng lồ đáng sợ.

“Mẹ! Ba, mẹ!!” Đứa trẻ đánh không lại, chỉ biết khóc lóc chạy đi, gọi ba mẹ ra để “giải quyết” giúp mình.

Khương Nhược Sơ ném khẩu súng đồ chơi xuống đất, chẳng mảy may sợ hãi. Nếu ba mẹ của đứa trẻ dám ra mặt, cô sẵn sàng đối phó với cả hai.

Rốt cuộc, những người nuôi dạy đứa trẻ thô bạo, xem thường sự sống này cũng chẳng phải loại người tử tế gì.

Từ khe hở của tảng đá lại truyền đến tiếng kêu của mèo con, dường như yếu ớt hơn lúc trước.

Khương Nhược Sơ xác định rằng đứa trẻ đã không còn trong tầm mắt của mình, lúc này mới ngồi xổm xuống để tiếp tục kiểm tra tình trạng của mèo con.

Hai chú mèo con hoàn toàn không có tinh thần, nép sát vào nhau, nhịp thở còn yếu hơn cả lúc trước.

Khương Nhược Sơ nhẹ nhàng dỗ dành: “Các em ra đây được không? Chị sẽ đưa các em đến bệnh viện.”

Hai chú mèo con mở to đôi mắt tròn xoe, yếu ớt nhìn Khương Nhược Sơ.

Khương Nhược Sơ cảm thấy có chút khó khăn, trước hết là khe hở của tảng đá rất nhỏ, cô đưa tay vào cũng không thể bắt được mèo con, chưa kể có thể làm chúng sợ mà chui sâu vào trong hơn.

Nhưng nếu bây giờ rời đi mà không làm gì, không cần biết đứa trẻ kia có quay lại bắt nạt mèo con nữa hay không, chỉ nhìn tình trạng hiện tại của hai chú mèo thôi cũng đủ thấy chúng không ổn.

“Chị sẽ không làm hại các em đâu.” Khương Nhược Sơ đưa điện thoại lên, lắc nhẹ, ý đồ dụ mèo con ra, “Mèo con, ngoan ngoãn ra đây nhé?”

Hai chú mèo vẫn không nhúc nhích.

Khi Khương Nhược Sơ đang cân nhắc xem có nên đi mua một cây xúc xích để dụ chúng ra không, thì bất ngờ, hai chú mèo con lại cử động. Chúng dán sát vào nhau, do dự nhưng cuối cùng cũng chậm rãi chui ra.

Hai chú mèo rất ngoan, sau khi ra ngoài cũng không chạy đi, hoặc có thể là vì chúng không còn sức để chạy.

Hai chú mèo vẫn nép sát vào nhau, giống như hai cục bột nhỏ, nhìn Khương Nhược Sơ bằng ánh mắt vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Khương Nhược Sơ không đành lòng nhìn hai chú mèo nhỏ lông xù, người đầy bùn đất. Điều khiến cô khó chịu nhất là trên người mèo con còn bị vấy màu, rõ ràng là do bọn trẻ nghịch ngợm bôi lên.

Khương Nhược Sơ cẩn thận kiểm tra và phát hiện ra rằng hai chú mèo không phải tự nhiên nép sát vào nhau, mà là do bị ai đó dùng băng keo hai mặt dán lại với nhau.

Mèo con sức lực nhỏ, không thể thoát khỏi băng keo hai mặt, chỉ có thể bị trói buộc và cùng nhau tiến thoái.

Lòng Khương Nhược Sơ dâng lên một cơn giận vô danh, cô cố gắng kiềm chế, nhưng khi mở miệng, giọng nói vẫn đầy dịu dàng.

“Không sao đâu, chị sẽ đưa các em đến bệnh viện.”

Khương Nhược Sơ đặt hai chú mèo con dơ bẩn vào trong túi xách, sau đó dùng điện thoại tìm kiếm bệnh viện thú y gần nhất.

Khi cô rời đi, từ sau tảng đá, trong bụi cây, một đôi mắt màu cam sáng lấp lánh dõi theo Khương Nhược Sơ.

Cho đến khi bóng dáng Khương Nhược Sơ biến mất ở cổng khu nhà, đứa trẻ kia mới kéo theo một người lớn chạy đến chỗ đó. Chủ nhân của đôi mắt kia cảnh giác lắng tai nghe, sau đó nhanh nhẹn chui vào bụi cây, vài cái nhảy đã biến mất không thấy bóng dáng.

Khương Nhược Sơ đưa hai chú mèo con đến bệnh viện thú y gần đó.

Trên đường đi, hai chú mèo rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng thò đầu ra khỏi túi xách, ngơ ngác nhìn thế giới bên ngoài.

Khương Nhược Sơ đẩy cửa bệnh viện thú y, cẩn thận đưa hai chú mèo con ra ngoài.

“Tôi nhặt được hai chú mèo này, nhờ anh kiểm tra giúp.”

“Trên người chúng nó có dính gì đó.”

Hai chú mèo con vừa được lấy ra khỏi túi xách, liền kêu “meo meo” hoảng loạn như mất đi sự che chở của mẹ.

Nhân viên bệnh viện nhìn thấy tình trạng của hai chú mèo, đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt tràn ngập sự thương xót.

“Không sao đâu, không sao đâu, hai chú mèo nhỏ đáng thương.” Nhân viên vừa dỗ dành vừa lấy kéo ra, cẩn thận cắt bỏ phần lông bị dính keo.

Một nhân viên khác đang chuẩn bị bông tăm và khăn ướt, nói chuyện với Khương Nhược Sơ: “Không ngờ cô lại nhặt được hai chú mèo này, chúng khó bắt lắm đấy.”

Khương Nhược Sơ nhìn về phía nhân viên bệnh viện: “Anh biết hai chú mèo này à?”

“Đúng vậy.” Nhân viên bệnh viện thở dài: “Mẹ của chúng vốn được một gia đình nuôi trong khu này, sau đó họ chuyển nhà nhưng không muốn mang theo mèo, nên đã bỏ lại chúng.”

“Trong khu có vài người tốt bụng thương chúng nên đã làm cho nó một cái ổ và thường xuyên mang đồ ăn đến.”

“Chủ nhân của chúng không làm phẫu thuật triệt sản cho mèo, khi bỏ nó lại, con mèo mẹ đã mang thai. Mọi người trong khu cũng bàn bạc với nhau, chờ nó sinh xong sẽ làm phẫu thuật triệt sản.”

Nghe đến đây, Khương Nhược Sơ cảm thấy không yên lòng, cô có dự cảm không tốt.

“Vậy sau đó thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.