Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 5




Đại ca bọn vây lại là một thiếu niên trên mặt có một vệt bầm tím, đang giương đôi mắt hung ác nhìn thẳng vào Hoa Phẩm Tố. Hoa Phẩm Tố nhướng nhướng lông mày, khóe miệng kéo xệ xuống tỏ vẻ khinh thường, thiếu niên cao to này đúng là Đại Đầu, là tên đầu sỏ đã đẩy Hoa Phẩm Tố ngã xuống sông.

“Ẻo lả chết tiệt, ma khóc nhè, đứng ngay giữa con sông nhỏ ấy cũng chỉ tới cổ mà dư phần đầu, vậy mà mày ngã xuống sẽ chết đuối được sao? Tao biết là mày giả vờ! Giả vờ như tắt thở đến nỗi khiến ba tao phải đánh tao một trận, tao khinh! Mày đúng là đứa tiểu nhân âm hiểm!” Chẳng những Đại Đầu kể ra một loạt tội trạng của Hoa Phẩm Tố đến nỗi nước bọt văng tung tóe, còn dùng tay không ngừng xô đẩy cậu.

“Đại Đầu, tôi thấy hình như ba cậu đánh cậu còn nhẹ lắm, suýt chút nữa bản thân đã phạm tội tày trời, vậy mà cậu còn chưa tỉnh lại sao?” Hoa Phẩm Tố hất văng bàn tay đang đẩy đẩy trên người mình ra.

Đại Đầu thấy Hoa Phẩm Tố phản ứng không giống thường ngày, vẻ mặt cực kỳ sửng sốt. Lúc thường chỉ cần bọn hắn vây lấy Hoa Phẩm Tố thì đã bị dọa đến run sợ, đâu có giống như bây giờ, đã bị vây hãm mà còn thốt ra được lời lẽ chỉ trích.

“Tao đã làm sai gì chứ? Không phải mày vẫn đang khỏe mạnh sao? Thế mà ba tao lại đánh tao đến hai ngày vẫn không xuống được giường!” Thật ra hôm nay Đại Đầu cũng không muốn tìm Hoa Phẩm Tố gây chuyện, nhưng mà hắn vừa nhìn thấy cái người gọi là bị hại đấy vẫn khỏe mạnh không tổn hao gì, hoạt bát chơi đùa trên đường, còn bản thân lại bầm tím cả người, lập tức trong lòng trỗi giận, nên muốn dọa nạt cái tên ẻo lả này một chút, đi tìm chút cảm giác thắng lợi cùng với an ủi trên người tên ẻo lả nhát gan sợ phiền phức này.

“Hoa Phẩm Tố giả dối, không những giả làm con trai, lại còn là một đứa con gái nghịch ngợm mít ướt chỉ biết làm nũng với mẹ.” Một thiếu niên đứng ngay sau Đại Đầu lớn mồm chê bai Hoa Phẩm Tố, thiếu niên này đúng là Tiểu Quyền mà Phương Đồng nói đến. Tiểu Quyền thường lừa gạt tiền bạc của Hoa Phẩm Tố một cách hăng say, vốn dĩ Hoa Phẩm Tố lại không muốn tiếp tục tiêu tiền như rác, Tiểu Quyền lập tức bùng nổ tức giận.

“Đánh cái đứa giả ma giả quỷ, để xem sau này nó còn dám giả chết dọa người nữa không.” Đại Đầu gào lên với bốn năm thiếu niên khác phải giáo huấn Hoa Phẩm Tố một trận.

“Này! Các cậu đừng có mà làm bậy, Hoa Phẩm Tố bị đám các cậu đẩy xuống sông suýt nữa thì toi mạng rồi, nếu các cậu là tiếp tục làm bậy thì coi chừng bố mẹ cậu ấy đến nhà các cậu nói cho rõ ràng đấy.” Phương Đồng đứng ngay sau Hoa Phẩm Tố, lúc cậu bị đám thiếu niên này vây lấy thì Phương Đồng lại đứng lẩn quẩn ngay ngoài vòng.

“Cái thằng Phương Đồng bám đuôi này mày cút ngay cho tao, coi chừng tao đánh luôn cả mày!” Đại Đầu uy hiếp Phương Đồng, đồng bọn đi theo hắn cũng ầm ĩ bảo rằng phải dạy dỗ Hoa Phẩm Tố một trận, Đại Đầu cũng quên luôn cả việc ba hắn đã đánh hắn như thế nào.

Hoa Phẩm Tố càng nghe đám thiếu niên này uy hiếp thì càng tức giận, cứ làm như Hoa Phẩm Tố là hàng đóng hộp à, muốn ăn thế nào thì ăn, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế nấy sao! Tuy rằng dáng vẻ kiếp trước của Trương Kiên Tuấn không cao lớn lực lưỡng, nhưng cũng có thể đánh người đến chết đi sống lại, những người quen biết Trương Kiên Tuấn trong vòng vài dặm cũng không trêu chọc trên đầu cậu, cho dù Đại Đầu có cao to như vậy nhưng khi nhìn thấy tên liều mạng này cũng sẽ tìm đường vòng mà đi. Hiện tại giờ đây Đại Đầu lại làm cái trò châm ngòi khiêu khích không muốn sống ngay trước mặt, Trương Kiên Tuấn dù có đội lốt Hoa Phẩm Tố làm sao có thể dễ dàng nuốc được cục tức này?

Mấy thiếu niên này chính là đám đã đẩy Hoa Phẩm Tố ngã xuống sông vào mấy hôm trước, gây ra chuyện tày đình, cho nên bây giờ miệng thì la hét đòi giáo huấn Hoa Phẩm Tố nhưng dưới tay lại không dám dùng nhiều lực, chỉ thay nhau không ngừng xô đẩy Hoa Phẩm Tố, chỉ cần khiến cậu khóc lóc cầu xin tha thứ thì bọn họ cũng được xem như thắng lợi trở về.

Hoa Phẩm Tố bị đám thiếu niên đấy tới đẩy lui, khóe mắt trông thấy Phương Đồng sắp sửa cất bước chạy mất, trong lòng đành phải chuẩn bị tinh thần một mất một còn với đám thiếu niên này, Trương Kiên Tuấn cậu cũng không phải là tên ẻo lả kia, bị bắt nạt chỉ biết chảy nước mắt, Trương Kiên Tuấn dù trong thân xác Hoa Phẩm Tố cũng chỉ biết đổ máu và mồ hôi, sẽ không bao giờ phải khóc lóc nữa!

Người xưa có câu, “bắn người trước hết phải bắn ngựa, bắt giặc phải ưu tiên bắt vua”. Hoa Phẩm Tố bước đến gần Đại Đầu, chính la người là chủ chốt của đám thiếu niên này, thừa dịp lúc tên kia đẩy cậu một cái, vờ như lảo đảo ngã về phía Đại Đầu, lao đến trước mặt Đại Đầu thì cậu bèn nhanh chóng cúi đầu xuống, đụng một phát thật mạnh vào bụng của đối phương. Lúc đầu Đại Đầu còn tưởng rằng Hoa Phẩm Tố chỉ là chân đứng không vững mà ngã ra phía trước, không phòng bị chút nào đã bị Hoa Phẩm Tố đánh lén, bị Hoa Phẩm Tố đánh một cú mạnh như vậy, hự một tiếng rồi ngã lăn quay ra đất. Hoa Phẩm Tố không bỏ qua cơ hội đánh gục Đại Đầu, vụt một tiếng ngồi xuống nhào vào trên người Đại Đầu, đặt mông ngồi ngay trên bụng Đại Đầu, hai tay Đại Đầu còn chưa kịp phản ứng đã điên cuồng chắp lại. Vì sao không phải là đánh mà lại là chắp ư, bởi vì sức lực thân thể Hoa Phẩm Tố quá nhỏ, không thể so sánh với Trương Kiên Tuấn, sức lực đánh đấm cũng không đủ để làm người khác phải đau, dùng móng tay mà cào lại có tác dụng hơn.

Đám thiếu niên bên cạnh thấy Hoa Phẩm Tố ngồi trên người Đại Đầu cào ra từng vệt từng vệt chảy máu, vội vàng ba chân bốn cẳng kéo cậu ra, không ngờ hôm nay Hoa Phẩm Tố như uống lộn thuốc, nhất định không chịu buông tay, chỉ cố gắng dùng sức cào cấu trên mặt Đại Đầu, dù tay có bị mấy thiếu niên kia tóm lấy được, cậu cũng dùng răng nanh, dùng chân đá vào “nơi nguy hiểm” của đám thiếu niên, đũng quần Tiểu Quyền bị dính một đá chỉ còn nước buông tay ngồi xuống bên cạnh thở gấp.

Đại Đầu không có cách nào lật Hoa Phẩm Tố xuống, chỉ có thể dùng hai tay bảo vệ khuôn mặt không cho móng tay Hoa Phẩm Tố cào trúng, đâu có rảnh mà nghĩ kế phản kích Hoa Phẩm Tố.

“Cái đám lưu manh này, lại đi bắt nạt thằng bé!” Một tiếng rống to từ trong chợ truyền đến, đó là tiếng của bố Phương Đồng, là do Phương Đồng thấy tình huống trước mắt không ổn, vội vàng chạy đi tìm cứu binh.

Một đám thiếu niên vừa rồi còn chạy đến lôi lôi kéo kéo Hoa Phẩm Tố, giờ lại thấy có người lớn đến mà lập tức bỏ tay ra, chạy toán loạn tứ phía, bỏ lại Hoa Phẩm Tố đang đè trên người Đại Đầu.

Bố Phương ôm lấy cái người nhất quyết cứng đầu không tha cho Đại Đầu là Hoa Phẩm Tố lên, phát hiện trên cổ Hoa Phẩm Tố có hai vệt dấu đỏ, khóe miệng sưng tấy, trên môi còn có vết máu, cũng không biết là do Hoa Phẩm Tố cắn phải hay do ai đánh.

Hoa Phẩm Tố bị bố Phương ôm lên còn cố gắng đá một phát vào bụng Đại Đầu. Còn Đại Đầu thì đang nằm trên đất ôm bụng lầm bầm, bố Phương nhìn sơ qua, vốn dĩ những lời mắng nhiếc định xả ra lại bị kìm lại, nhịn không được mà cười to một tiếng.

Mấy vết sưng tấy do bố của Đại Đầu đánh hắn một trận vẫn còn trên mặt hắn, giờ đây bản mặt vốn không đối xứng lại bị Hoa Phẩm Tố cào cho nở hoa, khóe mắt đau đến nỗi còn đọng lại nước mắt, một thằng con trai to con ngồi dưới đất lầm bầm tương phản với Hoa Phẩm Tố ốm yếu, làm cho người ta nhìn sơ qua lại có cảm giác khí khái anh dũng, rất giống với mèo hoa anh dũng xông pha chiến đấu với chó vàng to con cậy mạnh.

“Đại Đầu! Mau đi về nhà cho bác, đừng có đứng đây gây mất mặt nữa, to con lớn xác như thế mà còn đánh không lại thằng bé này, còn có mặt mũi đứng đó lầm bầm sao!” Lời nói bố Phương nói ra lại khiến Hoa Phẩm Tố khó chịu, chẵng lẽ Đại Đầu đánh thắng cậu mới được xem là có mặt mũi hả?

Đại Đầu mạo hiểm nghểnh thẳng cố nhìn vào hai mắt lòe sáng hung ác của Hoa Phẩm Tố, cảm thấy được tên ẻo lả này thay đổi rồi, Đại Đầu càng nhìn Hoa Phẩm Tố càng cảm thấy mấy vết cào trên mặt mình đau đớn, hơn nữa bố Phương đứng châm chọc ngay bên cạnh, thật là không còn mặt mũi nào mà ở lại chỗ này, cố chịu đau đứng dậy, tập tà tập tễnh bước đi, khi hắn bị Hoa Phẩm Tố đè xuống thì có một chân dùng lực quá mạnh cho nên bị xoắn dây chằng.

“Thằng bé này! Không tệ! Bây giờ mới giống trưởng thành! So với thằng mập nhà bác thì còn mạnh hơn nhiều.” Bố Phương chờ Đại Đầu đi khuất rồi quay sang Hoa Phẩm Tố dựng thẳng ngón cái.

Nghe được lời khen của Bố Phương, cảm thấy lời nói khiến cậu không thoải mái ban nãy hình như bị xóa sạch, bố của Phương mập nói rất không sai, dùng kế sách mưu lược của Trương Kiên Tuấn kiếp trước, Trương Kiên Tuấn dù trong thân xác Hoa Phẩm Tố cũng cảm thấy mình đánh thắng trận này, lại được bố Phương tán dương, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến Phương Đồng đứng ngay bên cạnh hoảng hồn, trên hàm răng của cậu đều là máu nổi bật trên làn da tái nhợt, như thế nào lại trông giống yêu tinh hút máu người vậy?

Hoa Phẩm Tố về đến nhà, mẹ Hoa cùng chị gái ngạc nhiên cùng cực, làm một lượt kiểm tra toàn cơ thể cho Hoa Phẩm Tố (tất nhiên là trừ “người anh em” của cậu ra, đó cũng là vì Hoa Phẩm Tố liều chết giữ lại chiếc quần đùi mới may mắn thoát khỏi đợt tập kích), trừ bị thương ngoài da ra cũng không phát hiện tổn hại gì lớn đến cơ thể, mãi lúc này bọn họ mới dám thả lỏng tinh thần. Đợi trời tối đen khi mà bố Hoa trở về từ cửa hàng thủy sản, lại ôm Hoa Phẩm Tố mà sờ soạng một lượt (lần này, chiếc quần nhỏ của Hoa Phẩm Tố bị bố Hoa kéo xuống, “người anh em” rốt cuộc thất thủ trên tiền tuyến), bố Hoa vừa xem xét con trai vừa lớn giọng mắng đám thiếu niên kia, cơm chiều còn chưa kịp ăn, bố Hoa đã vọt tới nhà mấy thiếu niên kia làm cho ra nhẽ, dựa theo như Phương Đồng dò la mà biết được, ngày hôm sau nói cho Hoa Phẩm Tố nghe rằng mấy thiếu niên đã bắt nạt cậu, dù chỉ là một đứa cũng không thoát khỏi sự trừng trị của người lớn, Đại Đầu còn thảm thương hơn khi bị bố mẹ cấm túc luôn trong nhà.

Vốn nhà họ Hoa định chuyển nhà ngày 30 tháng 8, nhưng vì Hoa Phẩm Tố bị đám thiếu niên kia bắt nạt (nói cho cùng thì còn chưa biết là ai ức hiếp ai), cả nhà quyết định chuyển nhà sớm ba ngày so với dự định

Tới ngày chuyển nhà, bố Hoa cho gọi xe tải đến, kêu thêm hai nhân viên ở cửa hàng đến hỗ trợ, những đồ dùng cần thiết đều được chất lên xe, vì mấy món đồ cũ to nặng đều không cần trong nhà mới nên xe tải cũng không chất đầy, chỉ mới chứa một phân nửa thì đã sẵn sàng lên đường. Bốn miệng trong nhà ngồi trên xe của bố Hoa, chuẩn bị chuyển đến nhà mới.

Hoa Phẩm Tố nhìn qua kính xe thấy Phương Đồng đứng lặng lẽ một mình ở một góc xa, trong lòng không khỏi nảy sinh chút yếu đuối.

“Phương Đồng!” Hoa Phẩm Tố nhoài đâu ra khỏi xe gọi lớn một tiếng.

Phương Đồng nghe thấy Hoa Phẩm Tố gọi tên mình, hai mắt sáng rỡ, lạch bạch chạy tới bên cạnh xe.

“Sau này, vào cuối tuần lại đến nhà tôi chơi đi!” Hoa Phẩm Tố lên tiếng mời.

“Tốt! Ngày mai tôi sang chơi ngay, phải đi tìm đường đã chứ.” Phương Đồng cười đến híp cả đôi mắt, người bạn thân bỗng nhiên lạnh nhạt với nó suốt mấy ngày nay khiến tâm trạng của thằng mập này bị tổn thương, bây giờ lại được bạn thân mời sang chơi, tâm trạng u tối lập tức được chữa khỏi.

“Ngày mai cậu đi ngay sao?” Hoa Phẩm Tố chỉ là muốn an ủi Phương Đồng, tưởng rằng bọn họ một người ở phía Đông, người kia ở phía Tây thì sau này cũng không còn liên lạc gì, không ngờ cái tên Phương Đồng này da mặt dày đến thế, cậu định túm cái cán phang xuống, Phương Đồng đã né ra bên ngoài rồi chuồn mất.

“Tối đã hỏi chị cậu địa chỉ nhà rồi, ngày mai khi tôi ăn sáng xong sẽ lên đường ngay ấy mà.” Phương Đồng có tính toán trước cả.

“... ” Hoa Phẩm Tố không nói nên lời.

Đi theo đuôi chiếc xe tải lớn, Hoa Phẩm Tố nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi đi trong chớp mắt, cậu cũng không biết sau này còn có dịp để dạo lang thang ở nơi này không, sau ba năm nữa, chốn cũ của cậu sẽ bị dỡ bỏ một lượt, con ngõ nhỏ yên ắng, những căn phòng ngói xanh rêu thấp bé, sau này chỉ còn có thể tồn tại trong giấc mơ của cậu mà thôi.

Đừng! Giấc mơ ấm áp ấy! Đừng! Ký ức tuổi thơ! Cậu thiếu niên tham lam quay đầu nhìn cảnh vật vụt qua sau xe, cảm giác xe đi không chỉ để lại tình bạn thân thiết, còn có cả Hoa Phẩm Tố ẻo lả cùng cậu bé Kiên Tuấn ngày nào, xe lao đi như muốn hòa hai làm một, mang theo cuộc sống và trí nhớ hai mươi tám năm, lại là cậu thiếu niên với thân xác mười ba tuổi Hoa Phẩm Tố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.