Cảm Ơn Và Xin Lỗi

Chương 9




Tôi rất nhớ cậu..

Chợp mắt cái, giờ đã là xế chiều rồi sao, tôi phải nhanh chóng về nhà thôi!

Khi tôi vừa đi bước xuống phòng khách thì Khánh Ly cất tiếng:"Cậu dậy rồi sao, cậu không cần phải lo đâu, tớ đã xin hộ mẹ cậu, cho cậu ở lại rồi đấy."

Ôi! người bạn tốt của tôi. Tôi chạy đến ôm chầm lấy Khánh Ly. Khánh Ly khẽ cười, xoa đầu tôi:"Cậu như con nít vậy, tớ cũng mang quần áo của cậu sang rồi đấy, cậu mau tắm rửa rồi ăn tối đi!"

ㅤ- Cảm ơn, bạn tốt của tớ!

Tôi đi kiếm quần áo của tôi, rồi bắt đầu đi vô nhà tắm, bật vòi nước, trong lúc đó thì tôi sẽ chăm sóc da mặt rồi đợi nước tràn bồn là được.

Đang rửa mặt thì bỗng tôi bị cay mắt và đương nhiên là tôi không thể nào mở mắt ra rồi.

Tôi bắt đầu khoa chân múa tay,nên đã làm đổ rất nhiều thứ ở trong nhà tắm. Hên mà tôi đã bật được nước. Cứ tựa như thế giới mới vậy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục bước rửa mặt. Tiếng nhạc cứ lân lân ở bên trong phòng tắm, tôi cứ cầm vòi hoa sen rồi tựa như ca sĩ hát say sưa, tôi còn rủ mấy con vịt nghe tôi hát nữa.

Nghe thật nhảm nhí...

Có lẽ, tôi nhốt trong nhà tắm lâu đến mức tôi còn quên mất giờ đã là mấy giờ, tôi nhanh nhanh lau người rồi mặc quần áo được chuẩn bị, đi ra cùng với chiếc khăn lau đầu đang xoa xoa.

Mũi tôi có vẻ đang đánh hơi được một thứ gì đó ngon lành đây. Tôi quay ngoắc qua chỗ phía bếp, nơi mà Khánh Ly đang làm món Cà ri thơm ngon ở đây.

- Khánh Ly à! Tớ không nghĩ cậu lại biết làm món Cà ri luôn í.

Khánh Ly cười nhẹ: "Dù sao tớ cũng mới biết làm thôi, nhưng mà bố mẹ tớ về rồi đấy."

Để tôi giới thiệu chút về bố mẹ Khánh Ly nha.

Tôi rất rất ngưỡng mộ hai người đó luôn, bố Khánh Ly là một đầu bếp trưởng tài ba, nấu ăn siêu ngon ở một nhà hàng nổi tiếng trong và ngoài nước. Còn mẹ cậu là một họa sĩ trẻ, đã làm ra những bức tranh đầy nghệ thuật.

Thế nên không có gì lạ khi sinh ra được thừa hưởng hết tài năng của cha mẹ vì là con một. Trong họ hàng, Khánh Ly là một "tiểu công chúa" vì cậu sở hữu một vẻ ngoài "tiểu thư", bố mẹ còn là người nổi tiếng thế nên toát ra một mùi sang trọng rồi.

Nhưng Khánh Ly lại khiêm tốn tới mức không dám tiêu quá nhiều tiền và luôn chiều theo ý tôi, đồng ý mua cho tôi những món tôi thích. Tính cách điềm đạm với nhan sắc đó cũng có nhiều anh say mê rồi. Ngược lại với tính cách "nổi loạn" của tôi, giống như Phương Nhi.

Tôi luôn thích làm những điều mình thích và nếu khó chịu điều gì đó thì tôi sẽ nói thẳng mặt luôn, thế nên đôi khi tôi lại gắn mác "bảo thủ".

Quay lại hiện tại, tôi chắc bay bổng quá thế nên tôi không để ý mà suýt ngã cầu thang ở nhà Khánh Ly, đến cả cầu thang cũng có lấp lánh nữa.

Tôi nhìn lên màn hình tivi đang phát một bộ phim về bạo lực học đường, tôi chỉ xem mỗi mấy tập đầu thôi đã sợ rồi, con người đáng sợ thật.

ㅤ- Đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi! Hoa Quỳnh, đồ ăn của cậu đây.

ㅤ- Wow, Cà riiii.

Nhưng chắc là tôi sẽ không chết sớm vậy đâuu, tôi còn yêu đời và lạc quan mà.

ㅤ- Mùi gì thơm thế nhỉ - mẹ Khánh Ly bước từ ngoài vào - Ô, Hoa Quỳnh à, cháu sang khi nào thế mà cô không biết, ơ thế tối cháu ở đây luôn à?

- Dạ vâng cô, mà bạn Khánh Ly mới làm món Cà ri đấy cô ạ - tôi vui vẻ trả lời.

Mẹ Khánh Ly có chút ngạc nhiên rồi tít mắt trả lời: "Đúng là theo gen của cả bố lẫn mẹ mà."

Nhưng Khánh Ly có vẻ không thích nên trả lời ngang, còn cô ấy thì cứ cưng nựng cậu ấy, Khánh Ly cau mày trả lời: "Thôi đi mẹ, có Hoa Quỳnh ở đây đó, có thôi đi không."

Tôi vui vẻ ăn món Cà ri, nhìn hai bọn họ hạnh phúc trêu đùa bên nhau, bỗng tôi ước gì gia đình mình có thể hạnh phúc như thế dù gia đình cũng chẳng giàu có gì.

Lúc trước, gia đình tôi cũng hạnh phúc như thế. Lúc đó tưởng chừng ba người sẽ vui vẻ như thế nhưng đâu có cái gì là mãi mãi.

5 năm trước...

Tôi nhớ lúc đó là sau khi đi học về, hôm đó trời mưa to lắm, còn sấm chớp nứa mà! Vào khoảng thời gian đó tôi đã mở cửa ra và thấy:

- Tại sao, cô lại làm như thế trong khi đã có chồng con rồi?

- Vậy thì trước tiên anh nên xem xét coi anh đã làm gì đã!

Mẹ tôi ném đống ảnh bố tôi đang lén lút với một cô gái khác trong quá trình đi "công tác" đó.

- Tôi đã rất đau khổ, nên tôi chỉ đi kiếm "niềm vui" của mình thôi, chẳng phải anh cũng thế sao mà quyền gì đòi tát tôi?

Tôi không hiểu chuyện lúc đó là như thế nào, nếu như giây phút đấy tôi hiểu thì tốt biết mấy.

- Mẹ, tại sao mẹ lại tỏ vẻ sợ hãi thế kia?

- Con không nên thấy đâu? Thôi con lên nhà đi, mẹ mua sữa chua cho con rồi đấy.

Tôi sợ hãi quay ra sau nhìn bố đang ôm đầu suy sụp, tôi lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mẹ đưa tôi lên căn phòng màu hồng công chúa, rồi xoa đầu mỉm cười an ủi tôi, tôi không muốn tin cũng không muốn nhớ.

Mẹ đưa cho tôi một hộp sữa chua dâu mà tôi thích nhất.

- Con không được xuống nhà đấy, nghe chưa.

Đúng vậy, vì nếu tôi xuống thảo nào cũng bị bố bắt đầu trút hết lên tôi mà, nhưng nghĩ sao tôi sẽ làm theo chứ. Tôi đã lén mở cửa để ngó xuống bên dưới.

Tôi bắt đầu ôm đầu sợ hãi, lần đầu tôi thấy tiếng to thế này đấy, tôi ngồi thụp xuống sàn, hộp sữa dâu mẹ cho tôi cũng bị rơi xuống, tôi ôm tai, ôm đầu vì sợ hãi. Lúc đó tôi đã nghĩ: hai người nên biến mất đi cho rồi.

Nhưng tôi nghĩ cái gì thì nó đều làm ngược lại mà. Cuối cùng tôi ngủ đến bao giờ cũng không biết, lúc tôi dậy thì đã thấy mình ở một nơi khác rồi.

- Mẹ ơi! Đây là đâu vậy mẹ?

- Đây là nhà ông bà ngoại con đấy - mẹ tôi mỉm cười rồi xoa đầu tôi.

Nụ cười mẹ trông thật giả tạo.

Mẹ tôi lại đưa cho tôi hộp sữa dâu, nhưng giờ tôi cảm thấy sợ dâu, thật đáng ghét.

- Mẹ ơi, con không thích sữa dâu nữa đâu!

- Sao đấy con bé này? - bà ngoại bước ra và bắt đầu chỉ trích tôi.

- Bà ơ...

- Con bé phiền phức thật, sao không biến đi cho khuất mắt tao? Mày ở đây chỉ làm ô nhục cho cả thiên hạ này thôi!

Đau quá...

- Mẹ! Sao mẹ dám đánh con bé?! - Mẹ tôi ôm tôi vào trong lòng dù tôi có khóc khàn cả tiếng, mẹ vẫn không quyết buông tôi và vẫn an ủi tôi vào trong lòng.

Cảnh tượng lúc đó thật đáng sợ, hộp sữa dâu lăn lóc ở một chỗ và bắt đầu chảy ra những giọt sữa màu hồng nhạt. Tôi có vẻ đã khóc ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.