Cảm Ơn Và Xin Lỗi

Chương 11




Sao hôm nay...

Trời nóng một cách bất thường vậyy!!! Tôi còn vừa chuẩn bị tươm tất, sạch sẽ mà nó sắp bị hủy hoại rồi đấy! Đã thế tôi còn phải vừa lên phát biểu bài thuyết trình cho toàn trường, vừa lên biểu diễn văn nghệ nữa.

Nếu như hôm nay là một trời âm u, có chút se se lạnh thì có lẽ một buổi khai giảng tuyệt vời rồi!

ㅤ- Nản thật đấy, đột nhiên tớ muốn về nhà hưởng điều hòa thật!

ㅤ- Nhưng chẳng phải trên lớp cũng có sao? - Khánh Ly nhướn mày nhìn tôi.

ㅤ- Nhưng nó chẳng mát tí nàooo. Ơ sao có chút mát mát thế nhỉ.

ㅤ- Cậu đến sớm thật đấy.

Tôi bất chợt giật mình, quay ra sau lưng thì chẳng có gì xa lạ. Chẳng phải là cậu bạn chết tiệt đó sao? Cái người mới sáng ra đã làm phiền tôi rồi.

ㅤ- Sao cậu làm tôi giật mình vậy hả?

ㅤ- Vậy à, tôi xin nhũi nhéee.

Cái nụ cười còn sáng chói hơn hôm nay nữa, thật bực bội làm sao!?

Hôm nay, cậu ta ăn diện rất bảnh bao, cứ như mấy cậu nam phụ trong phim ngôn tình Hàn Quốc í, vừa táo bạo vừa ngầu đét!

Dù chỉ mặc chiếc đồng phục đơn giản, mà lại toát lên vẻ kiêu ngạo, thần thái chỉ với khuôn mặt điển trai đấy sao. Có khi tôi sẽ thích Phan Vĩ Trung chỉ vì nhìn mặt cậu ta quá lâu mất!

Tôi đành chỉ biết đẩy Phan Vĩ Trung ra, rồi lại vừa đi vừa nói chuyện cùng Khánh Ly.

ㅤ- Ái chà chà, cô bạn tôi lại được "hotboy" khối quan tâm à.

ㅤ- Thật phiền phức nếu như cậu cứ lại nhại mấy từ ngữ đó đấy.

ㅤ- Cậu đi nhanh thật đấy, Hoa Quỳnh.

Giọng nghe quen thật đấy, đây không phải là Phan Vĩ Trung, mà là...

ㅤ- Hoàng Huỳnh Vũ?

Chất giọng trầm ấm, vẻ bề ngoài ấm áp, tai lúc nào chỉ đeo một chiếc tai nghe màu đỏ, mắt màu hổ phách, khuôn mặt mang nét Trung.

Ngược lại hoàn toàn với Phan Vĩ Trung.

Nếu Phan Vĩ Trung là một ngọn lửa đang bùng cháy thì Hoàng Huỳnh Vũ là một suối nước nóng đang chảy, nhưng thật sự tôi lại thích Hoàng Huỳnh Vũ hơn Phan Vĩ Trung, dù sao tôi đang nói trên phương diện tính cách, chứ hai người họ cũng một chín một mười đấy.

Học tập của hai người họ cũng chả kiếm cạnh gì nhau, kẻ nhì kẻ nhất.

Tôi sẽ không nói là hồi trước tôi đã từng thích Hoàng Huỳnh Vũ đâu, tại dù sao tôi đã gặp cậu ta vào hồi bé rồi, ai dè vào lúc quan trọng thì cậu ta lại chuyển đi, chuyện cũng đã đi vào dĩ vãng rồi, tôi cũng chẳng muốn nhắc lại.

Dù sao, Hoàng Huỳnh Vũ bây giờ chỉ chiếm số ít tình cảm của tôi đối với cậu ta. Tôi còn đang cân nhắc với việc yêu đương trong ba năm cấp ba nữa.

ㅤ- Cậu đang nghĩ cái gì mà trông chăm chú quá vậy?

Hoàng Huỳnh Vũ định giơ tay chạm vào mặt tôi thì bị tôi nhanh chóng hất tay ra.

ㅤ- Ồ, tớ quên mất là cậu không thích ai đụng vào mặt mình nếu như không tin tưởng ai đó. Mà cậu hết "thích" tớ rồi à?

[Ý ổng là không tin tưởng ổng nữa à]

ㅤ- Cậu bị điên à?! - Tôi có lẽ trông ngượng chín mặt luôn.

ㅤ- Tớ chỉ bị điên khi ở bên cậu thôi.

ㅤ- Đồ điên, đi thôi Khánh Ly - Tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

ㅤ- Ơ thế còn cậu bạn điển trai này?

ㅤ- Điển trai cái l**.

Điên thật rồi!! Cậu ta có phải là cậu bé nhút nhát mà tôi từng gặp không vậy?? Lúc đó, trông cậu ta cứ như một con cáo đang quan sát con mồi của mình vậy, chân tay tôi bủn rủn chỉ biết nhanh chóng chạy nhanh lên lớp.

Phan Vĩ Trung hét to phía sau: "Ê vậy cậu có cần ô không?"

Thật sự, tâm trí tôi chẳng còn sức để nghĩ ngợi gì nữa, tôi chỉ biết là chạy thật nhanh ra khỏi cái tên "cáo già" kìa.

Đầu tôi chỉ toàn những nụ cười nhạt đầy tính khiêu khích của hắn ta! Phát khiếp đi được.

- --

ㅤ- Haha hôm nay...

- Trời nóng thật đấy...

- Lớp không bật điều hòa à...utegxvyjnwfccjy.

Một năm có ba trăm sáu lăm ngày, có bốn mùa: mưa, nồm, lạnh, và nắng không thấy gió.

Thì tôi ghét nhất chắc chắn là mùa nắng không thấy gió, đã thế điều hòa lớp tôi đang bị hỏng nữa, trong khi các lớp khác đều đang điều hòa mát rượi, tại sao lại trúng vào lớp tôi cơ chứ?

Bỗng tôi thấy có chút gió ở sau lưng tôi:

ㅤ- Cậu thấy mát hơn chưa? - Phan Vĩ Trung đang cầm quạt cầm tay phe phẩy về phía tôi.

Thật sự, tôi chỉ cần nhìn cái quạt giá gần một triệu là biết nó lạnh như thế nào rồi. Mà sao tôi có cảm giác có đang trăm con mắt nhìn về phía bọn tôi vậy?

ㅤ- Mai Hoa Quỳnh, cậu và Phan Vĩ Trung nhìn trông tình củm dữ dọoo - Đây là giọng của Đông Thư Anh, cô bạn thích ghép cặp của nhóm bọn tôi.

Phan Vĩ Trung chỉ biết nở một nụ cười mang tính chất "điều hòa trung ương" cho cả lớp à, thật sự là đến cả tôi cũng suýt bị đổ gục đó!

[Điều Hòa Trung Ương: Ở đây là trung tâm của sự chú ý].

ㅤ- Cậu thôi cười như thế đi.

ㅤ- Oh, vậy tôi xin lỗi vì đã khiến cậu khó chịu nha. Nhưng, tôi chỉ muốn giúp cậu một tay thôi.

ㅤ- Tại sao cậu phải trưng cái vẻ mặt khiến tôi phải khó chịu vậy? Cậu có được bình thường không?

ㅤ- Ấy chết, sorry cậu nha, miệng của Mai Hoa Quỳnh hơi độc chút xíu thôi - Thư Anh bỗng dưng nhảy vào.

ㅤ- Um um... Thả... tớ ra.. - Đông Thư Anh bịp chặt miệng tôi đến mức tôi còn suýt "ngỏm" thở luôn đấy. bàn tay của người học võ lực đến như vậy sao.

Hình như tôi quên nói về chút chuyện học võ của Đông Thư Anh, cô ta là một gái tuy trông có thể lực yếu nhưng mà giờ đang bắt đầu cố gắng lấy đai đen trong kì thi sắp tới.

Đã có khoảng thời gian, tin đồn "nữ thần" Đông Thư Anh của trường Banana đang học võ tại trường luyện võ bậc ABCXYZ đã khiến bao nam sinh trong trường tôi phải đau khổ vì nghĩ đến việc Đông Thư Anh nổi cơ bắp cuồn cuộn.

Nhờ thế mà chúng tôi đã có pha cười đau không thấy đường về luôn.

May mà "drama" đó đã không ảnh hưởng quá lớn đến Đông Thư Anh ngoài việc ở trường luyện võ đang xuất hiện mấy kẻ hám gái ở đấy.

Mà bỏ qua chuyện đó đi, chứ tôi đang ngạt thở lắm rồi:

ㅤ- Bỏ tay của cậu ra đi Đông Thư Anh!

ㅤ- Tớ xin lỗi vì đã bịp miệng cậu chặn quá nha.

Tôi ngồi bịp xuống ghế mà cố gắn chỉnh lại quai hàm của mình.

Tôi lại có cảm giác ấm áp, quen thuộc đâu đó quanh đây nữa rồi...

ㅤ- Cậu có sao không? - Phan Vĩ Trung lập tức đứng bên cạnh tôi mà xem tình trạng của tôi có ổn không. Tôi không để ý mà vô tình để Phan Vĩ Trung chạm vào mặt mình mà xem tình hình.

Lúc tôi nhận ra thì đã có trăm con mắt nhìn chúng tôi nữa rồi...

Chết tiệt thật, tôi chẳng muốn mình như thế này cả.

Mà có vẻ lúc Hoàng Huỳnh Vũ đã đi qua lớp tôi mà nhìn thấy cảnh đó hay sao mà lúc tôi nhìn ra cửa sổ thì thấy cậu ta vừa quay đầu lại, bầu không khí bớt chợt trở nên âm u hơn.

Nhưng điều đó không quan trọng, vì tôi hẫng một nhịp là khi được Phan Vĩ Trung quan tâm hỏi han như thế. Đây là lần đầu tôi được người khác giới chú ý tôi đến như thế.

Vì trước giờ, bố tôi luôn thiếu vắng trong gia đình nên trước giờ tôi luôn thiếu vắng tình cảm cha con, điều đó chả sao ảnh hưởng đến việc khác đâu.

Mà chắc tôi nên thay đổi cách suy nghĩ thôi nhỉ... Phan Vĩ Trung, "đồ đáng ghét"!

- --

[ Chuyện là Thư Anh mới update máy, xong máy nó đột nhiên mất cái samsung note, cái thứ mà Thư Anh mà dùng để ghi các bản thân quan trọng rồi, nên nếu Thư Anh mà viết sai cái gì thì tạ lỗi nhaa ].


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.