"Không..." An Mặc Huyên tuyệt vọng lắc đầu, "Không đâu, đây là cốt nhục của anh ấy a... anh ấy sao có thể, sao có thể tàn nhẫn như vậy."
Nữ trợ lý không nói lời nào, liền nhìn máu ra không ngừng giữa hai chân của An Mặc Huyên, dường như xác định được tiến độ của cô ấy sẽ tự nhiên sảy thai.
"Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn cầu cứu!" An Mặc Huyên giãy giụa đứng dậy, đến giật điện thoại của trợ lý, "Tôi muốn đi bệnh viện!"
Nữ trợ lý đẩy cô ra: "Thật xin lỗi, cô không thể."
An Mặc Huyên ngã về lại trên sàn, bụng dưới quặn đau càng kịch liệt thêm, vẻ mặt cô trắng bệch, không lấy ra được một chút sức lực nào nữa.
Nữ trợ lý liền đứng ở một bên, trơ mắt nhìn.
An Mặc Huyên đau đến hai mắt đen kịt, trí giác lờ mờ, giữa hai chân vẫn dinh dính ướt át, không biết rốt cuộc đã chảy mất đi bao nhiêu máu ra ngoài...
Vô tri vô giác, không biết đã qua bao lâu, bên tai lại vang lên giọng của trợ lý kia đang gọi điện thoại.
"Tổng tài..."
An Mặc Huyên đột nhiên mở to mắt lên, hậm hực nhìn chằm vào cái điện thoại kia.
"Vẫn còn đang chảy máu... không biết có sảy thai không... được, chỉ cần cô ấy không chết, chúng tôi vẫn còn giam giữ cô ấy như thường lệ..."
"Tịch Mộ Hàn!" An Mặc Huyên chợt quát to một tiếng, dùng hết sức lực của toàn thân đứng lên, thừa lúc trợ lý kia phản ứng chưa kịp, giật qua điện thoại, "Tịch Mộ Hàn, mau cứu con của chúng ta! Đó là máu mủ ruột thịt của anh a!"
Điện thoại bên kia, trầm mặc mấy giây.
"Mộ Hàn..." An Mặc Huyên sụp đỗ khóc to, "Đừng như vậy được không? Anh đối xử với tôi như thế nào cũng được, nhưng đừng đối xử với đứa con vô tội của chúng ta..."
"Nó không phải là con của chúng ta." Tịch Mộ Hàn cuối cùng cũng đã lên tiếng, "Nó là một thứ ti tiện giống cô đều khiến người chán ghét."
Trái tim của An Mặc Huyên bị hung hăng co rụt lại, toàn thân run rẩy, nói không ra lời.
"Chờ cô lúc nào chảy mất đứa bé, tôi liền lúc đó, thả cô đi ra." Giọng nói của hắn lạnh như băng, "Cô vẫn muốn lưu lại cái tiện chủng kia, vậy thì ở trong tù, ở cả đời trước đi!"
An Mặc Huyên mệt mỏi nhắm mắt lại: "Tịch Mộ Hàn, nếu anh chán ghét tôi mang thai như vậy, vậy trước đó... tại sao lại không đồng ý cho tôi uống thuốc tránh thai?"
Hắn mỗi lần làm với cô, đều không mang BCS, nói là ảnh hưởng đến cảm giác, An Mặc Huyên muốn mình uống thuốc, hắn cũng không cho.
Vì vậy... đôi khi An Mặc Huyên sẽ len lén hoang tưởng, có lẽ hắn là... muốn với cô sinh một bảo bảo đã dung hợp máu mủ của họ, nhưng bây giờ...
Sự thật lại là tàn nhẫn như vậy.
"Đương nhiên là vì... hành hạ cô a." Tịch Mộ Hàn nói qua một sơ sài, "Tưởng tượng bộ dạng của cô đang sảy thai trong sở tạm giam, tôi liền cảm thấy tâm trạng sảng khoái. An Mặc Huyên, cô lúc trước vì muốn khiến tôi chán ghét, không tiếc gả cho cháu trai thực vật của tôi, bây giờ... cuối cùng cũng đến phiên cho cô lĩnh hội, cái cảm thụ này, như thế nào?"
"Tịch Mộ Hàn, tôi hận ngươi!" An Mặc Huyên xiết chặt điện thoại, dùng sức la nói, "Ngươi cái đồ cặn bã này, tôi hận ngươi!"
Tịch Mộ Hàn chẳng thèm ngó tới, cười lạnh, dứt khoát cúp đi điện thoại.
Điện thoại, lần nữa biến thành tiếng tu tu lạnh như băng.
An Mặc Huyên không còn có sức lực nào, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống sàn.
Giữa hai chân, máu tươi còn đang không ngừng chảy... con của cô a...
Thật sự sắp mất đi rồi...
Nữ trợ lý bình tĩnh đi tới, nhặt điện thoại lên, tiếp tục xem An Mặc Huyên máu chảy không ngừng.
Tầm nhìn càng ngày càng đen kịt, tri giác lơ lửng, thân thể bị đẩy vào trong một vực sâu đen kịt... An Mặc Huyên, hoàn toàn hôn mê rồi.
Lúc tỉnh lại, người vẫn còn đang ở trong trại tạm giam, trên mu bàn tay đang treo nước biển, quần áo cũng được mặc vào lại.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là ôm cái bụng dưới bằng phẳng, con của cô...
"Chúc mừng cô, An tiểu thư, sảy thai thành công." Nữ kia trợ lý kia cách ở ngoài cửa sổ của phòng tạm giam, nụ cười tàn nhẫn, "Vừa rồi bác sĩ đã đến xác định qua, đứa bé, đã mất rồi."
An Mặc Huyên đầu óc trống rỗng.
Cô vừa mới biết có thai, đúa bé... lại như vậy mà mất đi rồi?
Cô thậm chí, hoàn toàn không biết mình đã có thai mấy tháng, ở trong phòng tạm giam mờ mịt đen kịt này, đã mất đi đứa con trong bụng?
Nước mắt, không tự giác, cuồng cuộn rơi xuống, An Mặc Huyên dùng sức đè lên bụng dưới, vẻ mặt đầy tuyệt vọng đau khổ.
"Còn nữa a..." Nữ trợ lý tiếp tục nói, "Căn cứ vào chứng cứ của Tịch gia cung cấp, xác định cô vào phòng ăn trộm, vì vậy cảnh sát sẽ dựa vào pháp luật, giam giữ cô một tuần."