Cám Ơn Anh Đã Tặng Em Đầy Người Tổn Thương

Chương 42




Tịch Mộ Hàn lại mỉm cười nhìn cô, cũng không có nhúc nhích nửa bước.

An Mặc Huyên nhìn hắn đao thương bất nhập như vậy liền nổi giận, dắt đứa bé đi vào phòng: "Nào bảo bảo, mẹ cùng ăn sáng với con."

"Vậy bố cũng ... . . ." Đứa bé có chút không nỡ nhìn về phía Tịch Mộ Hàn đang đứng ở cửa ra vào.

"Hắn đã ăn rồi." An Mặc Huyên nói, nhanh chóng đem đồ ăn dọn xong, hai mẹ con liền bắt đầu ăn sáng.

Nhưng dù cho Tịch Mộ Hàn đứng ở cửa không nói lời nào, cô cũng có thể cảm thấy được ánh mắt nóng rực luôn theo dõi cô.

An Mặc Huyên cũng chỉ có thể ra vẻ như không biết gì, nhẫn nại ăn xong bữa sáng.

Tịch Mộ Hàn thấy cô nghiêm túc ăn xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Rất ngoan, ăn xong là tốt rồi."

An Mặc Huyên đi rửa sạch bát sau đó cất giữ tốt, đem túi đưa về lại, hung tợn mà nói: "Nè, cám ơn."

Tịch Mộ Hàn chỉ cảm thấy bộ dạng giả bộ hung dữ của cô đáng yêu hết sức, tiếp lấy túi nói: "Không có gì. Vậy, ngày mai gặp."

"Ngày mai anh còn đến? !" An Mặc Huyên kinh ngạc nói.

"Ừ, mỗi ngày mỗi ngày, chúng ta đều gặp mặt đấy." Tịch Mộ Hàn cười tủm tỉm, cùng cô nói lời tạm biệt xong liền xoay người rời khỏi.

Một ngày gặp nhiều hơn chút nữa là được rồi, hắn không thể quá hấp tấp.

Với lại... . . . xem ra cô ấy rất thích bữa sáng mà hắn làm.

Tịch Mộ Hàn xách túi trong tay, độ cong của khóe miệng càng lúc càng lớn.

Từ sau đó, tựa như Tịch Mộ Hàn nói vậy, mỗi ngày mỗi ngày, bọn họ đều có thể gặp mặt.

Sáng sớm An Mặc Huyên đẩy cửa ra mắt đầu tiên nhìn thấy, nhất định là khuôn mặt tươi cười của Tịch Mộ Hàn, sau đó chính là hắn đưa tới bữa sáng vẫn còn nóng hầm hập.

Không chỉ có như thế, ngoại trừ sáng sớm cố định thời gian ra, hắn còn không cố định giờ xuất hiện ở trước mắt cô.

Ví dụ như buổi chiều lúc cô ngồi ở dưới bóng cây hóng mát, sẽ cầm cuốn sách muốn đọc cho cô nghe, đồng thời còn cho cô chuẩn bị đồ ăn vặt và trà chiều.

Buổi tối sợ cô buồn, lôi kéo cô đi ra ngoài xem những ngôi sao, hoặc là sau khi ăn cơm xong lôi kéo cô đi tản bộ.

Lúc có hai ngày nghỉ liên tục, mang theo cô và đứa bé cùng đi chơi với nhau.

Nhớ cô đều không nhớ một số ngày lễ hoặc là ngày kỷ niệm, tặng cho cô một số quà vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm.

Cô từng tưởng rằng hắn chỉ là muốn đền bù tổn thất, kiên trì không được bao lâu.

Thật không ngờ được, hắn một kiên trì liền kiên trì được hai năm.

Suốt hai cái xuân hạ thu đông.

Bất kể là gió thổi hay là mưa rơi, hắn đều ở đây.

An Mặc Huyên ngoài miệng luôn cự tuyệt hắn, thế nhưng trong lòng cũng bởi vì việc làm như vậy của hắn mà từ từ nhảy động lại một lần nữa, có lại được độ nóng ban đầu.

Thế nhưng là cô vẫn còn có chút tự ti, có chút sợ, sợ hắn chỉ là bởi vì hổ thẹn mới làm như vậy, đợi đến lúc hắn cảm thấy trả sạch rồi, hắn liền cũng không đến nữa.

Vì vậy mỗi ngày trước khi cô mở cửa, luôn ẩn chút hồi hộp và mong đợi.

Hôm nay mở cửa thấy được, vẫn là bóng dáng Tịch Mộ Hàn mang theo bữa sáng đứng nghiêm, gặp được cô liền nở nụ cười.

"Buổi sáng tốt lành, Mặc Huyên." Tịch Mộ Hàn cười tủm tỉm, "Bữa sáng hôm nay... . . ."

Hắn đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy cô đi ra cầm lấy túi đựng bữa sáng từ trong tay hắn: "Vào đi, tôi có một số việc muốn cùng nói với anh."

Tịch Mộ Hàn nhìn bộ dáng có chút nghiêm túc của cô, tâm thần bất định, theo cô đi vào.

"Anh không làm việc sao? Anh ở chỗ tôi... . . . cũng đã tổn hai năm rồi." An Mặc Huyên không có nhìn vào mắt của hắn, vừa bày biện bữa sáng vừa nói.

"Không thể nói là tốn thời gian, đây đều là tôi nhất định phải làm, tôi cam tâm tình nguyện." Tịch Mộ Hàn nói, "Về phần công việc tôi đương nhiên là có làm, nhưng tôi chỉ cần thông qua video, truyền đạt chỉ thị của tôi là được rồi."

An Mặc Huyên hít thở sâu, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía hắn: "Đã hai năm rồi, anh còn chưa có đổi ý, còn chưa có sinh ra ý định từ bỏ sao?"

"Không có." Tịch Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào cô, "Tôi tại sao phải đổi ý? Dù muốn tôi cả đời đều như vậy, tôi cũng bằng lòng."

"Anh không có ý định kết hôn sao? Anh không muốn có đứa bé sao? Sự nghiệp của anh làm sao? Tịch gia làm sao? Anh sao có thể cẩu thả như vậy mà nói ra lời như vậy?" An Mặc Huyên vội la lên.

Tịch Mộ Hàn kỳ lạ nhìn cô, sau nửa ngày lại cười: "Nhất định phải kết hôn a."

Đúng không, cô đã nói... . . . nhất định là cô hiểu sai ý rồi.

An Mặc Huyên cố nén cảm giác mất mác ở dưới đáy lòng.

Đã qua lâu như vậy, hắn cũng có thể đối với cô không còn hứng thú rồi?

Hắn chẳng qua là đang đền bù mà thôi.

"Kết hôn... . . . đương nhiên cùng với cô kết mới được." Tịch Mộ Hàn đem biểu càm cố nén cảm giác mất mát của cô thu hết vào dưới đáy mắt, trái tim bởi vì kích động mà cáng ra sức nhảy đập, "Về đứa bé, chúng ta không phải đã có sao?"

An Mặc Huyên khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn.

Tịch Mộ Hàn mặt mày cong cong tiếp tục nói: "Sự nghiệp vừa rồi thì tôi đã nói rồi, tôi có biện pháp giải quyết, Tịch gia cũng là như thế."

"Vì vậy cô vẫn còn cảm thấy mất mát mấy thứ gì đó?"

An Mặc Huyên lập tức kinh sợ hoảng lên: "Ai, ai cảm thấy mất mát rồi hả?"

"Tôi đều thấy hết rồi." Tịch Mộ Hàn cười khẽ, "Hay đúng là sợ tôi chạy rồi?"

"Anh chạy hay không chạy mới không liên quan đến tôi." An Mặc Huyên mạnh miệng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.