Uống xuống một ly nước, An Mặc Huyên cảm thấy thoải mái nhiều rồi.
Tịch Mộ Hàn lại nhẹ nhàng thả cô xuống, còn giúp cô điều chỉnh tư thế, dịch rồi dịch góc chăn.
An Mặc Huyên lại cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Đây hình như không phải là Tịch Mộ Hàn mà cô quen biết, nhưng lại là Tịch Mộ Hàn mà cô quen biết.
Như là cô lần đầu tiên nhìn thấy hắn ôn nhu.
Như là, những chuyện kia chưa từng xảy ra bao giờ vậy, hắn vẫn là Tịch Mộ Hàn ôn nhu như vậy.
Bác sĩ vội vàng mang theo y tá tới, sau khi cho An Mặc Huyên tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng, thở phào ra cười nói: "Đã không có đáng ngại gì, chỉ cần điều dưỡng thật tốt là có thể khôi phục lại trước kia."
"Cảm ơn." Tịch Mộ Hàn thản nhiên nói.
Tiễn đưa bác sĩ đi, Tịch Mộ Hàn quay người trở về phòng bệnh, bầu không khí giữa hai người lập tức lại trở nên có chút lúng túng khó xử, bắt đầu trầm mặc.
"Cái kia... . . ." Một lát sau, hai người đồng thời mở miệng nói.
Nhìn nhau sững sờ, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi.
"Cô nói trước đi." Tịch Mộ Hàn nói.
"Tôi muốn hỏi... . . . em trai của tôi, với... . . . đứa bé, cũng không việc gì sao? Bọn họ đều ở nơi nào?" An Mặc Huyên lập tức gấp gáp mà hỏi.
"Yên tâm đi, bọn họ cũng không việc gì." Tịch Mộ Hàn an ủi, "Chỉ là, em trai của cô từ lúc đang loạn đã mang đứa bé chạy trốn rồi, chúng tôi cũng không biết hắn mang theo đứa bé trốn đi nơi nào, nhưng mà tôi đã phái người đi tìm rồi."
Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy An Mặc Huyên căng thẳng nắm lấy chăn màn.
Là đang lo lắng khi hắn đã tìm được bọn họ, sau đó sẽ đem bọn họ mang về tổn thương bọn họ sao? Hay là sợ hắn dùng bọn họ để uy hiếp cô?
Hắn cười khổ giải thích: "Đừng sợ, nếu như tôi đã tìm được bọn họ, sẽ đem bọn họ bảo vệ lại, sẽ không cưỡng bách đem bọn họ mang về."
An Mặc Huyên lập tức có chút không thể tin nổi nhìn về phía hắn: "Anh... . . ."
"Tình trạng bây giờ như vậy, đứa bé ở cạnh em trai của cô sẽ tương đối an toàn, hơn nữa, chỉ cần em trai của ngươi chạy ra ngoài, chính là an toàn đấy." Tịch Mộ Hàn nói, "Không cần lo Tịch Vũ Thần sẽ đi tìm hắn phiền toái đâu, bởi vì hắn bây giờ cũng tự lo không xong rồi."
"Anh và Tịch Vũ Thần... . . ." An Mặc Huyên cắn cắn bờ môi.
"Cô cũng nhìn thấy đấy, một núi không thể chứa hai cọp. Tôi không nghĩ tới phải làm như vậy, là hắn không an phận, vì vậy cũng không thể trách được tôi." Tịch Mộ Hàn nói, "Cô... . . . có phải không nỡ bỏ hắn?"
Có phải sợ hắn đối với Tịch Vũ Thần làm gì, cho nên cô mới... . . .
Thế nhưng trước kia cô rõ ràng theo bản năng thay hắn đỡ đạn... . . .
An Mặc Huyên kỳ lạ nhìn hắn một mắt: "Không phải, hắn thế nào cùng tôi không quan hệ."
"Trước kia cô, tại sao thay tôi đỡ đạn?" Tịch Mộ Hàn cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi.
An Mặc Huyên thân thể cứng đờ, có chút miễn cưỡng cười vui nói: "Thì... . . . theo bản năng, tôi cũng không biết tôi lúc ấy tại sao phải làm như vậy."
Tịch Mộ Hàn nhúc nhích miệng còn muốn nói điều gì, An Mặc Huyên lại đoạt mở miệng trước nói: "Anh còn nhớ rõ trước kia anh đã đáp ứng với tôi cái gì không?"
Trong ánh mắt của cô tràn ngập kỳ vọng.
Tịch Mộ Hàn rủ đôi mắt xuống không nhìn tới cô: "Vết thương của cô còn chưa khỏe, tôi có thể cung cấp cho cô trị liệu và điều dưỡng tốt nhất, cô an tâm ở lại chỗ này dưỡng thương trước đi, chuyện sau đó sau này rồi hãy nói."
"Tôi không làm phiền anh, chờ tôi có thể nhúc nhích được tôi liền đi, được không?" An Mặc Huyên nói.
"Để sau này nói, cô an tâm dưỡng thương trước đi, những thứ khác để tôi làm là được rồi." Tịch Mộ Hàn cũng chỉ có thể hàm hồ suy đoán nói, sau đó liền tìm lý do rời khỏi phòng bệnh.
Hắn cự tuyệt thừa nhận hắn đã chạy trốn trối chết.
Hắn tựa ở bên tường, tâm loạn như ma.
Có rất nhiều chuyện muốn biết, muốn đi làm rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng mà trước đó, hắn nhất định phải thanh trừ hết những trở ngại kia trước.
Xoắn xuýt và ôn nhu trong mắt của Tịch Mộ Hàn đều rút đi hết, ngược lại là thay thành bộ dạng băng lãnh bộ.
... . . .
"Lố lăng! Thật sự là lật trời rồi!" Tịch Trấn Nam dùng sức vỗ lên mặt bàn, tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.
Tịch Vũ Thần đứng ở trước bàn làm việc, Chu Chỉ Bình ở bên cạnh hắn lau nước mắt: "Lão gia, người xem đi, không thể bởi vì Vũ Thần của chúng ta không có bố, thì cứ như vậy ăn hiếp Vũ Thần của chúng ta a! Người nhất định phải thay Vũ Thần của chúng ta làm chủ! Vũ Thần của chúng ta không bao giờ có hai lòng, an an phận phận... . . ."
Tịch Trấn Nam bị bà ấy nói đến nhức đầu, phất phất tay nói: "Cô câm miệng, đừng nói chuyện."
Chu Chỉ Bình bị dọa đến ngậm miệng lại, nhưng vẫn run rẩy nức nở.
"Chú của cháu, tại sao phải động thủ với cháu?" Tịch Trấn Nam bình phục tâm trạng rồi hỏi, "Tôi nhớ hắn lúc nào cũng tuân giữ bổn phận."
"Có thể là sợ cháu một ngày nào đó nổi dậy, chiếm vị trí của chú ấy." Tịch Vũ Thần nói.
"Vì vậy cháu liền tới đây tìm tôi sao?" Tịch Trấn Nam nói, "Đây không phải giống như cháu, Vũ Thần."
"Ông nội, cháu cũng là bởi vì bản thân mình không có thế lực, không có cách nào phản kháng nên mới như vậy đấy." Tịch Vũ Thần nói.
Chỉ cần đạt được sự ủng hộ của lão gia, như vậy lật đổ Tịch Mộ Hàn liền cũng không thành vấn đề!
Vì vậy hắn nhất định phải hạ thủ vi cường trước.
Nghĩ đến Tịch Mộ Hàn lúc này cũng phân thân phạp thuật, không có thời gian đếm xỉa tới bên này, hắn nhất định không thể đoán được mình lại đi tìm lão gia hỗ trợ.
Nghĩ đến đây, đáy mắt của Tịch Vũ Thần nhanh chóng xẹt qua một mỉm cười.
Tịch Trấn Nam cẩn thận quan sát đến hắn, ánh mắt sắc bén.
"Người hãy tin cháu một lần, người xem cháu nhiều năm như vậy, cháu tranh giành qua cái gì?" Tịch Vũ Thần sầu bi nói, "Chỉ cần Tịch gia tốt, cháu thế nào cũng được."
"Ngươi nói những lời này không cảm thấy quá giả dối sao, Tịch Vũ Thần?" Giọng nói âm trầm. lạnh lùng vang lên.
Trong phòng ba người đều kinh ngạc nhìn về phía cửa vào.