Không thể lay động, An Mặc Huyên!
An Mặc Huyên âm thầm ở dưới đáy lòng vì chính mình động viên.
Cơ hội chỉ có lần này thôi.
Cô nhìn đám biển người ở bốn phía chen chúc như thủy triều, hạ quyết định.
Vì em trai, vì chính cô, vì đứa bé.
Cô mím môi, trên da của đứa bé véo một cái.
Xin lỗi, bảo bảo.
Cô một bên véo một bên ở trong đáy lòng nói xin lỗi.
Đứa bé trong lồng của cô đột nhiên gào thét khóc thành tiếng.
Hai người khác đều bị giật mình, đồng thời nhìn về phía cô.
An Mặc Huyên cảm thấy ngại cười cười, đối với Tịch Vũ Thần nói: "Em đi nha vệ sinh cho đứa bé xử lý một cái, có thể là tè ra rồi."
Tịch Vũ Thần gật gật đầu, cũng không nói gì.
An Mặc Huyên nhận được sự cho phép, lập tức ôm đứa bé chạy xa.
Ánh mắt của Tịch Vũ Thần nhàn nhạt rơi lên trên người cô, thấy cô thật sự đi vào nhà vệ sinh, lúc này mới đưa ánh mắt rút lại nhìn về An trầm Ôn: "Có nghĩ tới muốn kết hôn không?"
An Trầm Ôn có chút ngây người, không ngờ tới hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cười cười nói: "Chưa có, em còn trẻ nhé, không gấp."
"Cũng là nên nghĩ rồi, em không muốn có con của mình sao? Cho An gia giữ con cháu cũng là cần thiết đấy." Tịch Vũ Thần nói.
An Trầm Ôn rủ mắt xuống cười: "Chắc chắn sẽ có đấy."
Tịch Vũ Thần nhìn thấy hắn nói như vậy, cũng không nói gì thêm.
An Trầm Ôn quay tròn mắt, đối với Tịch Vũ Thần nói: "Anh rể, chị của em có lẽ vẫn cần một chút thời gian, chúng ta ngồi xuống đợi chị ấy đi."
Tịch Vũ Thần ừ một tiếng, cùng theo An Trầm Ôn đi đến chỗ nghỉ ngơi để nghỉ ngơi.
An Trầm Ôn dẫn hắn ngồi xuống, mới nói: "Anh rể, anh có muốn uống gì không? Em mua cho anh chút nước uống."
Tịch Vũ Thần lắc đầu: "Anh không cần, anh không khát, em muốn uống thì em đi mua đi, anh chờ ở chỗ này."
An Trầm Ôn gật gật đầu, quay người rời đi.
Tịch Vũ Thần ngồi ở chỗ kia, nhếch miệng.
...
Hai chị em đến địa điểm đã hẹn trước gặp mặt.
Nơi đây cũng không có người nào, yên tĩnh lại vắng vẻ, là An Trầm Ôn thử rất nhiều địa điểm mới dám lựa chọn chỗ này đấy.
"Thế nào, hắn không có làm khó em không?" An Mặc Huyên ôm đứa bé hồi hộp mà hỏi.
"Không có, thật dễ nói chuyện, thuận lợi đến mức em cũng cảm thấy có chút hoài nghi." An Trầm Ôn lắc đầu cười nói, "Được rồi chị, chúng ta đi nhanh lên đi, lỡ thật sự bị phát hiện sẽ không tốt đâu."
"Đây không giống như hắn a..." An Mặc Huyên âm thầm cảm thấy bất an, "Thuận lợi như vậy..."
"Chị, lỡ như hắn thật sự buông lỏng cảnh giác với chị dấy? Đừng lề mề nữa, đi nhanh lên đi, em đã liên hệ xong xe ở đó chờ rồi."
An Mặc Huyên khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, hướng vể An trầm Ôn gật gật đầu: "Đi thôi."
...
Hai người rất nhanh chạy ra ngoài cảnh điểm, bên ngoài có một chiếc xe màu đen đang đợi họ, thấy họ đi ra, tài xế vội vàng nhấn cửa xe xuống hướng họ vẫy vẫy tay.
An Trầm Ôn dẫn An Mặc Huyên đi tới, lên xe đóng cửa.
"Chào chị." Tài xế rõ ràng là bạn của An Trầm Ôn, hướng tới cô cười rất vui tươi.
"Đi nhanh lên đi, đi tắt trong con đường nhỏ." An Trầm Ôn nói.
Khởi động xe, nhanh chóng ẩn trong dòng xe cộ.
"Trầm Ôn... sao còn xin nhờ người khác giúp đỡ..." An Mặc Huyên có chút áy náy.
Lỡ người của Tịch gia đuổi đến, liên lụy đến đứa nhóc vô tội này thì làm sao bây giờ?
"Không có chuyện gì đâu chị, không đâu." An Trầm Ôn nắm chặt tay của cô an ủi.
Tay của hai người nắm với nhau suốt, không ngừng tuyền tải sức mạnh cho đối phương.
Xe thoát khỏi đoàn xe, lái vào trong đường nhỏ vắng vẻ.
Mà trong lúc này, cũng không có người đuổi theo.
Mọi thứ đều thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thuận lợi đến mức An Mặc Huyên cũng cảm thấy có chút kỳ dị.
Với độ nhảy cảm của Tịch Vũ Thần, cũng sớm nên phát giác được bọn họ đã không thấy mới đúng.
Tại sao đã đi qua lâu như thế vẫn còn chưa thấy có người của Tịch gia đuổi theo?
Chẳng lẽ nói cô thật sự đã làm cho Tịch Vũ Thần buông xuống cảnh giác sao?
An Mặc Huyên nắm chặt tay của An Trầm Ôn, có chút lo lắng nhìn vào hắn.
An Trầm Ôn đang muốn đáp lại một nụ cười an tâm cho cô, xe lại đột nhiên thắng gấp, hai người đều nghiêng về trước, An Mặc Huyên theo bản năng ôm chặt đứa bé trong lồng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" An Trầm Ôn vững lại cơ thể, đè thấp giọng xuống hỏi.
"Anh Ôn... có người..." Giọng của người bạn tài xế đều run rẩy, "Các ngươi..."
Chị em An Gia đều chợt ngẩng đầu nhìn về phía trước.
An Trầm Ôn khẽ mắng rủa một câu.
An Mặc Huyên nhìn thấy tình cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch lập tức ngược dòng.
Con đường chật hẹp, phía trước xe của bọn họ đang dừng ngang một chiếc xe, giờ phút này đã có mấy người từ trên xe đi xuống, đều là những vệ sĩ cao to vạm vỡ, cường tráng.
Có một người mà An Mặc Huyên nhìn rất quen mắt, là vệ sĩ của Tịch gia.
Nói cách khác, những người này, tất cả đều là người của Tịch gia!
Quả nhiên vẫn bị Tịch Vũ Thần biết được sao? !
Đang trong mơ hồ, trong cửa xe lại bước xuống một chân, tiếp đó, Tịch Vũ Thần liền từ trong xe chui ra.
Da của hắn trắng đến mức trong suốt, đôi mắt nửa khép lấy, nụ cười bên khóe miệng mang ý giễu cợt.
An Trầm Ôn giương giọng gọi bạn tài xế xuống xe.
Không thể đem người vô tội liên lụy vào đây.
Tài xế nhanh chóng chuồn mất.
Chị em An thị lại vẫn như cũ ngốc trên xe không dám đi xuống.
"Không đi xuống sao?" Tịch Vũ Thần thản nhiên nói, "Hay là muốn anh đích thân đem hai người các ngươi tóm xuống?"