Trong bóng đêm hai người đều thấy không rõ biểu cảm của đối phương, duy nhất có thể thấy được, chỉ có đôi mắt của đối phương.
Tịch Mộ Hàn nhìn An Mặc Huyên, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lại cảm thấy như là nhìn thấy được vài năm trước kia, ở trên tiệc rượu, đôi mắt sạch sẽ thanh tịnh của cô gái kia, cũng là sáng ngời như vậy.
"Không phải..." An Mặc Huyên có chút khó khăn mà nói.
Cô phải làm như thế nào mới có thể để cho Tịch Mộ Hàn đề cao cảnh giác?
Cô cũng không thể nói rõ.
"Cô cùng Vũ Thần sống tốt qua ngày đi, về phần đứa bé kia, dù sao cũng là cốt nhục của Tịch gia, mặc dù là của tôi đấy, nhưng Vũ Thần trên danh nghĩa mới là bố của nó ." Tịch Mộ Hàn nói, "Đừng có giở tâm địa gian giảo gì, nếu để cho tôi biết được, không chỉ là cô, em trai của cô cũng sẽ không sống được tốt lành đâu. Tôi đem lời đều đặt xuống nơi này."
Bộ dạng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, đều có chút không giống hắn bình thường.
"Tịch Mộ Hàn." An Mặc Huyên đột nhiên mở miệng nói.
"Sao? Cô muốn cùng tôi bàn điều kiện?" Tịch Mộ Hàn đổi lại ngữ khí mà trước kia nói chuyện với cô.
"Không phải." An Mặc Huyên trừng mắt nhìn, không biết rốt cuộc nên nói với hằn như thế nào mới thể không để lại dấu vết mà nhắc nhở hắn.
"Có lời gì liền nhanh nói, nói xong tôi cho cô gọi y tá xong rồi tôi sẽ rời khỏi." Tịch Mộ Hàn nói.
"Tôi muốn hỏi anh, vị trí gia chủ của Tịch gia là dựa theo cái gì để phân quyền?" An Mặc Huyên khua lên dũng khí hỏi.
Bình thường những cái trạch đấu cung đấu thương đấu gì gì kia hình như đều là như vậy, vì vị trí kia, vì quyền lực các loại mà huynh đệ thân bằng hảo hữu tàn sát lẫn nhau.
Tịch Mộ Hàn nghe xong lại đột nhiên khẽ khẽ cười lạnh một tiếng: "Sao? Đang suy nghĩ nên đứng về phe của người nào? Đừng suy nghĩ nữa, tôi cho cô biết, cô chỉ cần cùng Vũ Thần ở với nhau thật tốt là đủ rồi, đừng nghĩ những chuyện khác."
"Không phải đứng theo phe, chỉ là... các ngươi sẽ vì vị trí gia chủ mà ..." An Mặc Huyên ấp úng nói, nhắc nhở đến nước này có lẽ là rõ rệt rồi?
Tịch Mộ Hàn ngẩn người.
Thì ra cô chỉ là đang lo lắng Vũ Thần sao?
Xem ra là hắn có chút tự cho mình đa tình rồi a.
Hắn ho khục: "Không."
An Mặc Huyên thò tay bụm mặt của mình.
Được rồi, xem ra là nhắc nhở thất bại rồi.
Nhưng có lẽ cũng không cần cô lo lắng? Dù sao... hắn cũng trà trộn trong thương trường nhiều năm, nếu như Tịch Vũ Thần thật sự muốn ra tay, hắn có lẽ rất nhanh liền có thể biết được.
Nếu như hắn thật sự đần như vậy, hắn chắc chắn sớm đã bị Tịch Vũ Thần mưu tính chết rồi.
Vì vậy cô có phải có chút xen vào việc của người khác?
Trong lòng của An Mặc Huyên có chút mất mác, hình như bản thân mình đúng là chưa giúp đỡ được cho hắn, còn bị hắn hiểu lầm ngược lại.
Tịch Mộ Hàn thấy cô đột nhiên trầm mặc xuống, cho rằng cô là không tin, liền nói: "Tôi nói lời giữ lời."
An Mặc Huyên thật muốn đánh tỉnh hắn. Trọng điểm của người này sao vẫn chưa nắm bắt được?
"Được rồi, tôi cũng không có gì nói với cô rồi, từ nay về sau, liền ít gặp mặt đi." Tịch Mộ Hàn đứng dậy, tiếng vải vóc của quần áo ma sát với nhau vang lên, hẳn là hắn đang sửa sang lại quần áo, "Tôi lại cảnh cáo cô một lần nữa, thu hồi những cái ý tưởng ác độc dơ bẩn kia của cô, nếu không tôi không ngại tiễn đưa cô cùng em trai của cô cùng nhau rời khỏi thế giới này."
An Mặc Huyên có chút không nói nên lời, ừ một tiếng.
Tịch Mộ Hàn thấy cô chỉ là ừ một tiếng liền không nói thêm gì nữa, cái cảm giác quái dị kia lại dâng lên ở trong lòng: "Cô chỉ có một câu Ừ? Không có cái khác muốn nói rồi sao?"
"Tôi còn có thể nói cái gì?" An Mặc Huyên có chút mệt mỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tốt nhất là không có." Tịch Mộ Hàn nói, đưa tay lấy nút của chuông kêu gọi nhét vào trong tay cô, "Cô tự nhấn đi, chờ sau khi tôi đi ra ngoài cô mới nhấn, tôi đi đây."
An Mặc Huyên lại ừ một tiếng.
Tịch Mộ Hàn giả bộ đang sửa sang quần áo, đợi một hồi, cũng không nghe thấy cô nói gì, khí áp quanh người lại âm thầm chìm xuống chút ít, mang theo một luồng lệ khí rời khỏi.
Không hiểu rõ tại sao hắn đột nhiên lại tức giận, An Mặc Huyên rủ đôi mắt xuống nhấn chuông kêu gọi.
Thật ra trong lòng cũng không có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng nhất định chỉ là bởi vì cảm thấy hắn ngốc, không yên tâm được.
Cô cũng là bởi vì quá mềm lòng cho nên mới bị hai người đàn ông của Tịch gia này ăn chết sao?
An Mặc Huyên thở dài.
Nhưng mà, ít nhất bây giờ đã giải quyết xong một cái phiền phức, ít nhất Tịch Mộ Hàn từ nay về sau sẽ không lại đến tìm phiền toái cho cô.
An Mặc Huyên chậm rãi câu lên khóe môi, tuy rằng cái nụ cười kia có chút cứng ngắc.
...
Tịch Mộ Hàn một mình đi trên một con đường vắng vẻ
Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hắn kêu sào sạt.
Dường như ở giữa trời đất này chỉ có một mình hắn.
Chỉ có một mình hắn rồi...
Tịch Mộ Hàn ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, một ngôi sao cũng không có.
Hắn nghĩ qua vô số phương thức chấm dứt với cô ấy, nhưng duy nhất chưa có nghĩ tới lại là cùng cô ấy nói chuyện với nhau, sau đó mới chấm dứt đấy.
Cũng không có thể nói giờ phút này trong lòng buông lỏng được bao nhiêu, chẳng qua là cảm thấy yên lặng.
Đúng vậy, yên lặng.
Tịch Mộ Hàn đưa tay ra sờ lên ngực, rõ rệt là sự nhảy động của trái tim.
Hắn và cô ấy dây dưa lâu như vậy, không ngờ rằng, sau khi không dây dưa nữa, thì ra là cảm giác yên lặng như vậy.
Hình như cũng không vì trả thù chưa đủ mà cảm thấy không cam tâm cỡ nào.
Tịch Mộ Hàn nhếch nhếch miệng, lộ ra một nụ cười không hề có linh hồn.
Vậy cứ như thế đi, buông tha cho cô ấy, cũng là buông tha cho chính hắn.
Từ sau đêm Tịch Mộ Hàn cùng An Mặc Huyên nói chuyện với nhau thành công, giữa hai người quả nhiên cũng không có tiếp xúc gì nữa.