Cám Ơn Anh Đã Tặng Em Đầy Người Tổn Thương

Chương 25




"Có con với cô ấy, cũng không phải là ý muốn của tôi." Tịch Mộ Hàn nói, "Xin lỗi."

Hắn không dễ dàng nói xin lỗi, nhưng cháu trai ít nhất là vô tội.

Lúc trước hắn cũng là bị An Mặc Huyên người phụ nữ kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt rồi nên mới muốn kết hôn với cô ấy đấy, sau này thành người thực vật mê man hồi lâu, hắn cũng vì trả thù An Mặc Huyên, cũng không có lo lắng qua cảm nhận của hắn.

Tịch Vũ Thần nhấc lông mày: "Nói xin lỗi với cháu làm gì? Chú cũng là vì nghĩ cho Tịch gia nên mới làm như vậy, dù sao lúc trước cháu tỉnh hay không tỉnh được cũng là không rõ."

Tịch Mộ Hàn vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đứa bé là của ngươi đấy, nó sẽ được do ngươi nuôi dưỡng, tôi sẽ không vì vấn đề của đứa bé mà tranh chấp với ngươi."

Tịch Vũ Thần từ trong cổ họng ngấm ra tiếng cười: "Chú, đừng khách khí, cháu không có ý trách người. Chỉ là..."

Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt của Tịch Mộ Hàn: "Cháu đã tỉnh rồi, cũng hy vọng chú cũng đừng dây dưa với Mặc Huyên quá nhiều nữa. Dù cho Mặc Huyên trước kia đã làm qua chuyện gì với người, cũng xin quên đi."

"Tôi không có dây dưa với cô ấy." Tịch Mộ Hàn nói, "Ngươi yên tâm đi."

Tịch Vũ Thần đã nhận được sự cam đoan của hắn, lúc này mới thoả mãn gật đầu, quay người đi tìm bác sĩ y tá để hiểu rõ tình hình của An Mặc Huyên.

Tịch Mộ Hàn nhìn bóng lưng của hắn, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

Hắn giống như càng ngày càng không giống chính hắn.

Mà mọi thứ này đều là vì An Mặc Huyên.

Tịch Mộ Hàn nắm chặt nắm tay, ở trong lòng làm một cái quyết định.

...

Lúc An Mặc Huyên tỉnh lại thì đã là đêm khuya.

Bốn bên đều tối như mực, một người đều không có.

Khổ cười, quả nhiên sau khi sinh ra đứa bé, giá trị lợi dụng của cô cũng đã kết thúc.

Tịch Trấn Nam dương nhiên là sẽ đem toàn bộ tinh thần và thể lực đặt ở trên người đứa bé, Tịch Vũ Thần đoán chừng vẫn còn bởi vì đứa bé không phải là của hắn mà có khúc mắc, mà Tịch Mộ Hàn... đoán chừng hoàn toàn cũng không muốn thừa nhận hắn mới là cha ruột của đứa bé.

Cô hé miệng, lại phát hiện yết hầu khô khốc.

Cô nhúc nhích người, muốn bản thân nhấn chuông kêu gọi, một tay lại trước cô một bước nắm lấy tay của cô.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt lên, xém chút nữa bị dọa đến kêu ra tiếng, lại bị người kia bịt miệng lại.

"Đừng kêu, là tôi." Giọng nói của Tịch Mộ Hàn trầm trầm truyền vào tai cô.

An Mặc Huyên dường như là theo bản năng căng đứng người lên.

"Sợ tôi?" Tịch Mộ Hàn nói.

Trong đêm tối giọng nói của hắn càng thêm rõ rệt.

An Mặc Huyên cứng đơ lấy người từ từ lắc đầu.

"Chúng ta nói chuyện một chút, cô đừng ồn." Tịch Mộ Hàn nói, sau khi cảm nhận được cô gật đầu, hắn mới từ từ buông tay ra.

"Cái kia, tôi muốn uống nước, cuống họng rất khô..." An Mặc Huyên cẩn thận từng li từng tí mà nói.

Trong bóng tối, đôi mắt của cô đặc biệt sáng ngời, một chớp một chớp giống như cún con vậy, tội nghiệp và đáng thương.

Tịch Mộ Hàn lại cũng thật sự đi rót nước cho cô, đem ly nước đưa cho cô, đợi cô uống nước từ từ.

Nước thậm chí còn là đang ấm đấy.

An Mặc Huyên dường như có chút tuyệt vọng mà suy nghĩ.

Thật là gay go.

Hắn chẳng qua là cho cô rót ly nước ấm, lòng của cô liền lại giống như là bị ném vào một hòn đá nhỏ vậy, gợn lên một vòng lại một vòng sóng lăn tăn .

Thật không có tiền đồ a An Mặc Huyên.

Tịch Mộ Hàn cất xong ly nước cho cô, lúc này mới ở bên cạnh cô ngồi xuống.

Hắn không có mở đèn.

Hai người ở trong bóng đêm trầm mặc.

Tịch Mộ Hàn có chút không quen khi cùng cô yên tĩnh ôn hòa mà ở chung với nhau, cô cũng như thế.

"Cái kia." Tịch Mộ Hàn vẫn là mở miệng trước, "Chúc mừng cô, mẹ con bình an."

An Mặc Huyên lại không biết nên nói cái gì.

Chẳng lẽ lại cũng muốn chúc mừng hắn sao?

Cô dừng một chút mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Tôi muốn nói với cô là, về sau tôi sẽ không đối với cô làm cái gì nữa." Tịch Mộ Hàn nói, "Nhưng không phải là vì cô sinh ra đứa bé, mà là vì tôi hổ thẹn với Vũ Thần. Nếu cô có chút lương tri, sau này vẫn đối xử với Vũ Thần tốt một chút, cùng hắn sống tốt qua ngày."

Cái gì? Hắn nói cái gì?

An Mặc Huyên dường như không thể tin được vào tai của mình.

Hắn vậy mà nói với cô về sau sẽ không đối với cô làm cái gì rồi?

Còn có... vì hổ thẹn với Vũ Thần? Kêu cô sau này đối xử tốt với Vũ Thần?

Chẳng qua là ngắn ngủn mấy câu, An Mặc Huyên lại cảm thấy đầu óc của mình hình như đều có chút chưa đủ dùng rồi.

"Tôi và cô dây dưa nhiều năm như vậy, bị thương thật ra chỉ có Vũ Thần mà thôi." Tịch Mộ Hàn nói, "Hắn là vô tội. Nếu như cô đối với hắn làm ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Cô cũng trèo lên Tịch gia rồi, nhưng chỉ cần có tôi ở đây một ngày, cô liền không tồn tại cái gì gọi là mẫu bằng con quý."

An Mặc Huyên đã không biết phải nói gì mới đúng.

Thì ra hắn đần như vậy sao? Hay là nói hắn đối với Tịch Vũ Thần quá mức yên tâm, ngay cả bên người đã nuôi một con sói lớn như vậy, hắn cũng không nhìn ra sao?

Nhưng cũng là rồi, Tịch Vũ Thần ngụy trang quá tốt, nếu như không phải hắn chủ động lộ ra răng nanh, cô còn tưởng rằng hắn chẳng qua là một quý công tử hướng nội, thân thể yếu đuối nhiều bệnh mà thôi.

An Mặc Huyên nhẹ nhàng mà thở dài.

Cô tuy rằng sợ Tịch Mộ Hàn, thế nhưng là cô cũng biết, người này quá mức bộc lộ tài năng, không biết che giấu, có cái gì thì nói cái đó, có cái gì thì làm cái đó, tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng trong lòng hoàn toàn không có cái gì gọi là tâm địa gian giảo cả.

Mà Tịch Vũ Thần thì không như vậy, hắn biết che giấu, sẽ tìm đúng thời cơ, sau đó mãnh liệt nhào tới cắn đứt động mạch của con mồi.

"Cô than hơi cái gì? Đang thương tiếc?" Tịch Mộ Hàn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.