Ngày hôm sau khi An Mặc Huyên tỉnh dậy, Tịch Vũ Thần đã không ở bên cạnh.
Cô vội vàng đứng dậy đi kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy Tịch Vũ Thần đang ngồi trên ghế dài ở trong sân, trong tay cầm quyển sách đọc.
An Mặc Huyên theo bản năng thở nhẹ.
Chỉ cần Tịch Vũ Thần vẫn còn ở trong nhà là tốt rồi.
Cô vội vàng sửa soạn tốt bản thân, liền đi xuống lầu.
Lúc này cùng Tịch Vũ Thần với nhau có lẽ tương đối an toàn mới phải.
An Mặc Huyên đi xuống cầu thang, lúc đi đến tầng mà Tịch Mộ Hàn ở, vẫn còn có chút tâm thần bất định bước đi nhanh hơn.
Cô là không muốn gặp lại Tịch Mộ Hàn.
Thế nhưng là sợ cái gì lại sẽ đến cái đó.
Cô vừa mới bước chân xuống lầu, đã bị một sức lực lớn kéo đi, lập tức mùi rượu nồng hậu dày đặc liền lọt vào xoang mũi của cô.
Cô theo bản năng nhíu nhíu mày.
"Sao? Chê à?" Khóe mắt của Tịch Mộ Hàn cũng vẫn còn đỏ, cả người hình như chìm trong rượu say không có tỉnh táo, mùi rượu dày đặc trên người, còn lẫn vào mùi trên thân thể của Tịch Mộ Hàn, nhưng cũng không khó ngửi.
Nhưng đối với An Mặc Huyên mà nói, đây mới là đáng sợ nhất.
Không có gì đáng sợ hơn khi cô cùng Tịch Mộ Hàn ở với nhau.
Cô ngạnh lấy cổ không nhìn tới hắn, cũng không trả lời câu nói của hắn.
Tịch Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên vươn tay ghìm chặt bờ eo của cô.
"Shh —— ngươi làm gì vậy? !" An Mặc Huyên chỉ cảm thấy eo của mình sắp bị hắn ghì đứt rồi, đau đến mức xém chút nữa tuôn trào nước mắt, cô cầm lấy tay của hắn tách ra ngoài, muốn chạy trốn sự khống chế của hắn.
Sức lực của Tịch Mộ Hàn lại lớn kinh người, hắn bất động mảy may, chỉ nhìn vào mắt của cô một cách kỹ lưỡng, dường như là đang tìm kiếm cái gì.
"Ngươi thả tôi ra!" An Mặc Huyên nhíu mày nổi giận mà nói.
Không giống, thật sự là không giống rồi.
Tịch Mộ Hàn nhìn sự giận dỗi dưới đáy mắt cô, có chút thất vọng, liền trực tiếp buông tay ra.
An Mặc Huyên không nghĩ tới hắn lại đột nhiên buông tay dứt khoát như vậy, theo bản năng liền ngã ngược về sau.
Thế nhưng là Tịch Mộ Hàn cũng thật sự trơ mắt nhìn cô ngã ngược về sau, bộ dạng không có chút muốn giúp đỡ.
An Mặc Huyên nhìn thấy bụng hơi hơi lồi của bản thân cảm thấy kinh hãi, cũng không nghĩ ngợi gì cả, đưa tay ra liền kéo lấy tay của Tịch Mộ Hàn giữ lại cân bằng.
Cô không muốn lại phải một lần nữa trải lại chuyện trước kia.
Tịch Mộ Hàn dùng sức giúp cô vững lại thân thể, sau đó liền rút tay ra, tay kia từ trong túi lấy khăn tay ra, chậm rãi lau sạch lấy từng một ngón tay.
Người không biết còn tưởng rằng trên tay của hắn thật sự đã dính thứ bẩn gì.
Tịch Mộ Hàn lau xong tay, tiện tay đem khăn tay ném vào trên mặt của An Mặc Huyên.
An Mặc Huyên bị khăn tay che lại, trước đó vẫn còn nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng lại còn mang giễu cợt của hắn.
Cô nhanh chóng giật xuống cái khăn tay vuông kia, căm tức nhìn hắn: "Ngươi có ý gì? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Lúc trước cô không phải như thế." Tịch Mộ Hàn đột nhiên nói.
An Mặc Huyên thoáng cái liền trầm mặc xuống.
Cô có thể giải thích sao? Không thể.
"Tôi lúc trước là đã như vậy, vẫn luôn là như vậy." An Mặc Huyên cố gắng muốn làm cho mình trở nên lạnh nhạt, "Ngươi cho rằng ngươi không có thay đổi sao?"
Tịch Mộ Hàn ngẩn người, cười nhạo nói: "Tôi là thay đổi rồi, tôi thừa nhận. Nhưng nguyên nhân làm tôi biến thành như vậy là ai làm? Trong lòng của người đó có lẽ rõ ràng rồi?"
Hắn gắt gao nhìn vào đôi mắt của An Mặc Huyên, nhìn đến mức khiến con tim của An Mặc Huyên cảm thấy phát sợ, theo bản năng liền quay đầu né tránh ánh nhìn của hắn.
"Sao, chột dạ đến mức không dám đối mắt với tôi?" Tịch Mộ Hàn cười lạnh, "Cô có lẽ biết rõ cô chịu những thứ tội này đều là cô tự tìm."
Đúng, đều là cô tự tìm.
Ngón tay của An Mặc Huyên gục ở cạnh người đang nắm rất chặt, dùng sức đến mức khớp xương ửng trắng lên.
Tịch Mộ Hàn đột nhiên uốn cong đôi mắt: "An Mặc Huyên, Vũ Thần bây giờ đã tỉnh rồi, cô có lẽ rất vui phải không? Nhưng làm sao đây? Sức khỏe của hắn còn chưa có khôi phục, có thể cùng cô làm loại chuyện đó sao?"
"Ngươi? !" An Mặc Huyên trừng to hai mắt lên, hắn coi cô là cái gì rồi? Cô ở trong mắt hắn chính là một người phụ nữ cả ngày luôn nghĩ đến loại chuyện đó sao?
"Cô cho rằng có Tịch Vũ Thần ở bên cạnh cô, cô liền mọi việc thuận lợi đúng không?" Tịch Mộ Hàn nói, "Làm sao có thể, tôi sẽ không để cho các ngươi đôi cẩu nam nữ này sống tốt đâu."
Tay của hắn vuốt ve khuôn mặt của cô, ngón tay ấm áp, nhưng cô lại cảm giác như là một con rắn độc lạnh buốt quấn lên người cô.
Hai người đàn ông của Tịch gia này, cho cô cảm giác đều giống như con rắn vậy.
Băng lãnh, âm tình bất định.
Không biết lúc nào sẽ nhào lên cắn cổ của cô, hoặc là chậm rãi quấn lên, làm cho cô từng chút một chết dần trong đau khổ.
Cô cảm giác cô bây giờ như đang ở trong một cái mê cung, hoặc là ở trong cạm bẫy, bất kể như thế nào cũng đi ra không được.
Đây thật sự là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Cô đã từng nghĩ đến, thích Tịch Mộ Hàn, cô sẽ không hối hận đấy, dù thịt nát xương tan, cô cũng bằng lòng.
Thế nhưng là, bây giờ cô đã hối hận.
Cô không hối hận thích hắn, chỉ là hối hận, nếu như lúc trước không có gặp được hắn thì tốt rồi.
"Nghĩ cái gì?" Tịch Mộ Hàn nhìn hai mắt của cô đột nhiên rỗng không, hỏi.
"Đang suy nghĩ nếu như không có gặp được ngươi thì tốt rồi." An Mặc Huyên theo bản năng trả lời, trả lời xong đợi đến lúc lấy lại tình thần mới phát hiện mình đã nói gì đó, vội vàng che miệng lại, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn tới hắn.
Quả nhiên, nhìn thấy sắc mặt của hắn càng tối trầm, nhưng khóe miệng lại từ từ vén thành đường cong.