Cám Ơn Anh Đã Tặng Em Đầy Người Tổn Thương

Chương 19




  An Mặc Huyên áy náy cúi đầu thấp xuống, không có đi nhìn hai người trên bàn cơm.

  Ánh mặt của Tịch Mộ Hàn từ nụ cười giả thân thiện của Tịch Vũ Thần lược qua, nhìn về phía bộ dạng đà điểu của An Mặc Huyên, trong mắt là sương mù dày đặc tan không ra, hắn dời đi ánh mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

  An Mặc Huyên cảm nhận được cái ánh mắt bức bách người được thu lại, lúc này mới buông lỏng người ra, chỉ là đầu vẫn không dám nhấc lên.

  Tịch Vũ Thần lại gọi Tịch Trấn Nam, Tịch Trấn Nam đáp lại một tiếng, ánh mắt đặt ở trên bụng hơi lồi của An Mặc Huyên, hài lòng gật đầu.

  "Vợ, đói bụng không? Chúng ta cùng ông nội với chú ăn cơm với nhau đi." Tịch Vũ Thần uốn cong đôi mắt ôn nhu mà nói, lại gọi người hầu gia thêm bộ đồ ăn, liền dắt theo An Mặc Huyên vào ghế.

  Chu Chỉ Bình chịu không được cùng An Mặc Huyên trên một cái bàn ăn ăn cơm, mượn cớ quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

  Tịch Vũ Thần nói chung là cố ý, lúc ngồi vào ghế vừa đúng đem An Mặc Huyên xếp ngồi vào chỗ bên cạnh của Tịch Mộ Hàn.

  An Mặc Huyên có chút căng thẳng nhìn về phía Tịch Vũ Thần, nhưng hắn lại chỉ cười: "Làm sao rồi vợ? Người một nhà của chúng ta là rất đã rất lâu không có cùng nhau ăn cơm rồi, em dù muốn cùng anh ở trong thế giới hai người cũng không thể ngang bướng như vậy a."

  An Mặc Huyên mím môi, cảm thấy được khí áp bên cạnh của Tịch Mộ Hàn bên người đột nhiên giảm xuống, hô hấp của cô lập tức theo bản năng thở chậm lại.

  Tịch Vũ Thần cười tủm tỉm đích thân múc cháo cho cô, ngồi ở bên kia của cô trông nom cô ăn cơm, dường như vừa mới xuất viện là cô vậy.

  Bầu không khí trên bàn cơm vốn dĩ yên tĩnh cũng trở nên có chút sinh sôi nổi lên.

  Tịch Vũ Thần cùng cô khẽ giọng nói chuyện, giữa hai người như là một thế giới nhỏ khác, người bên cạnh không thể chen chân vào.

  Tịch Mộ Hàn đang yên tĩnh ăn cơm, nhưng tai lại không cách nào che đậy tiếng ở bên cạnh.

  Ngọt ngào nhơn nhớt đấy, nghe đến hắn cũng có chút buồn nôn.

  Thức ăn ở trước mắt cũng trở nên khó có thể nuốt xuống.

  Hắn trầm mặt, đột nhiên đứng dậy: "Các ngươi chậm dùng bữa."

  "Ngươi còn chưa có ăn được bao nhiêu nữa, Mộ Hàn." Tịch Trấn Nam nói, "Ăn thêm nữa đi."

  "Thôi, con có việc, người chậm dùng đi." Tịch Mộ Hàn lễ phép đáp lại, lúc này mới rời khỏi chỗ ngồi.

  Trước khi rời đi hắn không để lại dấu vết mà liếc qua An Mặc Huyên, trong mắt ý châm biếm nồng hậu dày đặc.

  Nhưng dịch chuyển tầm mắt liền đối nhìn vào đôi mắt của Tịch Vũ Thần.

  Vẫn còn là như vậy đấy... làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

  Tịch Mộ Hàn ở dưới đáy lòng khẽ mắng rủa một tiếng, nhưng trên mặt lại là vẻ mặt điềm nhiên như không có việc gì.

  "Chú đi thong thả." Tịch Vũ Thần cong mắt lại, rồi lại đưa ánh mắt đặt ở trên người An Mặc Huyên.

  Đáy mắt của Tịch Mộ Hàn lãnh quang chợt lóe lên, nhấc chân rời khỏi phòng ăn.

  ...

  An Mặc Huyên ngồi ở trên giường ôm gối ôm ngẩn người ra.

  Cô bây giờ đột nhiên cảm thấy thật ra ở trong bệnh viện cũng rất tốt.

  Ít nhất sau khi Tịch Vũ Thần tỉnh lại, cô sẽ không còn gặp lại Tịch Mộ Hàn.

  Nhưng bây giờ... Tịch Vũ Thần khôi phục trở về nhà, cô cũng phải đi theo hắn trở về, cũng có nghĩa là, cô có thể sẽ thường hay gặp được Tịch Mộ Hàn.

  Dù sao ở chung dưới một cái mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

  Nhưng mà... chỉ cần Tịch Vũ Thần ở bên cạnh, Tịch Mộ Hàn cũng sẽ không làm bậy a.

  Hơn nữa bây giờ cô đang mang cốt nhục của Tịch gia, Tịch Trấn Nam cùng Chu Chỉ Bình có lẽ cũng sẽ không đối xử với cô thế nào.

  Sau khi cân bằng mọi thứ lợi và hại, phát hiện mình hình như vẫn tương đối an toàn, An Mặc Huyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

  "Vợ, rất vui vẻ?" Tịch Vũ Thần đang lau khô tóc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy vẻ mặt đang thả lỏng, liền đi tới bên người cô đem khăn đưa qua.

  "Không có." An Mặc Huyên vội vàng lắc đầu, xuống giường tiếp lấy khăn trong tay của hắn giúp hắn lau khô lấy tóc.

  Tịch Vũ Thần cũng mặc kệ cô lau tóc, rất lâu đều không nói gì.

  Đang lúc An Mặc Huyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêm túc lau tóc cho hắn, Tịch Vũ Thần lại đột nhiên mở miệng: "Vợ, em có phải còn thích chú không?"

  "Em không có!" An Mặc Huyên theo bản năng liền phản bác hắn.

  Làm sao có thể?

  Làm sao có thể đã trải qua những chuyện này, sau đó trong lòng còn đối với hắn tồn tại hoang tưởng ư?

  Cô cũng không phải chịu cuồng ngược đãi!

  Cô hiện tại hận không thể cách hắn thật xa, mang theo em trai chạy trốn tới chân trời góc biển, ở đâu đều tốt, chỉ cần rời khỏi Tịch gia là tốt rồi.

  "Thế nhưng là anh cảm giác được lúc em nhìn thấy chú ấy, tay đều đang run, không phải là bởi vì kích động sao?" Tịch Vũ Thần nói.

  "Tuyệt đối không phải!" An Mặc Huyên nói, "Anh tin tưởng em, em không phải đã đáp ứng anh rồi sao?"

  Tịch Vũ Thần lại đột nhiên nở nụ cười, cũng không nói chuyện.

  An Mặc Huyên có chút mệt mỏi chớp một chớp mắt.

  "Bố của đứa bé là chú ấy đấy..." Tịch Vũ Thần quay đầu nhìn chằm chằm vào bụng của cô, "Mừng không, vợ? Nguyện vọng lúc trước của em vẫn đã thực hiện rồi."

  An Mặc Huyên nhìn bộ dạng quái gở như vậy của hắn, trong lòng bực bội lại không sức lực: "Anh muốn nghe dạng đáp án nào, em nói cho anh nghe được không."

  Tịch Vũ Thần cười vuốt ve lên bụng của cô: "Tức giận rồi? Đừng nóng giận, anh tin tưởng em là được rồi."

  An Mặc Huyên thay hắn lau khô tóc một cách máy móc.

  "Ngủ đi vợ." Tịch Vũ Thần kéo tay của cô cùng cô nằm ở trên giường, bộ dạng ôn ôn nhu nhu quả thực là một người chồng săn sóc tốt.

  Nhưng hắn càng ôn nhu, cô lại càng không được tự nhiên, cô cũng biết, ôn nhu như vậy chỉ là một biểu hiện giả dối, vì vậy trốn tránh, tắt đèn đi.

  Hai người nằm ở trên cùng một chiếc giường, nhưng đều có tâm sự của mỗi người, mãi không thể chìm vào giấc ngủ.

  Nhưng cái đêm này, cũng không chỉ có họ không cách nào chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.