"Tôi có động thủ hay không, vậy phải xem tâm trạng của tôi rồi." Tịch Mộ Hàn khẽ hất cằm lên, trên khuôn mặt tuấn tú khôi ngô, toàn là lãnh ngạo bễ nghễ, trước mặt của An Mặc Huyên, hắn vĩnh viễn đều là vương giả tuyệt đối thuộc tầng lớp cao nhất .
Mà cô An Mặc Huyên, không hề có quyền cự tuyệt.
Tịch Mộ Hàn quăng xuống uy hiếp, thong dong bình tĩnh rời khỏi khách sạn, bỏ lại An Mặc Huyên đầy mình thương tích, một mình ngốn lấy tuyệt vọng.
An Mặc Huyên đơn giản tắm một cái, sau đó liền nằm trên giường lớn của khách sạn, mê mê man man ngủ một giấc.
Thân thể của cô quá yếu, cũng quá mệt mỏi, ngủ một giấc này đã hơn mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại lại ăn không ít đồ ăn, lúc này mới cảm giác mình thật sự sống lại.
Rời khỏi khách sạn, An Mặc Huyên lâm vào trạng thái chả biết như thế nào, không biết mình hiện tại nên đi chỗ nào.
Bệnh viện... là đã không còn mặt mũi để đi rồi.
Nhà... cô hiện tại cũng không có nhà, từ sau khi gả cho Tịch Vũ Thần, cô liền chuyển ở vào Tịch gia, tất cả đồ vật đều ở đó hết, mà em trai ở trường học, hai chị em họ, cũng không có nhà thuộc về mình.
Ở đầu đường phố đứng nữa ngày rồi, An Mặc Huyên còn chỉ có thể kiên trì, về lại nhà Tịch gia.
Cho dù là cũng bị đuổi ra khỏi cửa nhà, cô cũng phải trở về, đem hành lý cùng giấy chứng nhận của mình, đều đem đi hết.
Cô nhập mật mã vào cửa của biệt thự, đi vào sân trong.
Có người hầu đang đi ngang qua, nhìn thấy An Mặc Huyên, biểu cảm khẽ biến đổi, ngữ khí là lạ gọi một tiếng: "Thiếu phu nhân."
An Mặc Huyên suy đoán chuyện của cô cùng Tịch Mộ Hàn, có thể đã bị người hầu trong nhà biết hết rồi, không tự giác liền cảm thấy xấu hổ cúi đầu thấp xuống, gia nhanh bước chân, quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Cô vừa mới đi xa, người hầu kia lập tức móc điện thoại ra, ẩn ẩn núp núp gọi một cú điện thoại ra ngoài.
An Mặc Huyên chỉ lấy vài bộ quần áo để thay và giặt, về phần đồ trang sức, những thứ vật phẩm quý trọng kia, cô tất cả đều không có đụng tới, nhưng đến khi cô mở ngăn kéo ra, khi lấy hộ khẩu hộ chiếu của mình, lại chỉ lấy hụt.
Các giấy tờ chứng nhận của cô, bị người ta lấy đi rồi.
Là ai lấy đi?
Tịch Mộ Hàn, hay là... Chu Chỉ Bình?
An Mặc Huyên vô lực ngã ngồi trên mép giường, giấu đi các giấy tờ chứng nhận của cô, cái này rõ ràng là... muốn chỉnh đốn cô rồi.
Làm sao bây giờ? Đi tìm bọn họ nói chuyện sao?
Trong ranh giới mê mang, trên hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, cô vừa quay đầu lại, liền thấy được một đám phóng viên giơ máy ảnh xông vào.
"An tiểu thư, cô làm sao giải thích chuyện cô cùng với người khác ngoại tình ở bệnh viện?"
Một người cầm mi-crô đưa đến bên miệng của cô, liên tiếp các vấn đề liền liên tục không ngừng rắc xuống.
"Nghe nói cô cùng người ấy cấu kết nhiều năm, lúc trước gả cho thiếu gia Tịch Vũ Thần, chỉ là vì tham lam tài sản cùng tiền tài của Tịch gia! Bởi vì Tịch Thiếu gia không được, vì vậy cô nhiều lần đi ngoại tình..., tìm kiếm sự thỏa mãn!"
Máy chụp ken két không ngừng vang lên, lập loè ánh sáng, chói chang đến mức mắt của An Mặc Huyên đau chát.
"Không, tôi..." Cô muốn né tránh ống kính, lại bị một phóng viên nắm lấy cổ áo, xoẹt xẹt xé ra, bờ vai trắng như tuyết, cùng với những vết hôn ám muội ở trên, đều lộ ra hết.
"Oa, An tiểu thư, sau khi cô xảy ra chuyện bi đưa vào trại tạm giam, vẫn còn làm bừa với đàn ông sao? Dấu vết nhiều như vậy, xem ra tình hình của cuộc chiến rất kịch liệt a!"
"Không phải, các ngươi tránh ra!" An Mặc Huyên cầm lấy quần áo, muốn mặc vào, thế nhưng sức lực của phóng viên kia rất lớn, hơn nữa còn cố ý dùng sức kéo xé.
Trong lúc dây dưa, áo trên của An Mặc Huyên bị xé ra một lổ lớn.
Toàn thân dấu vết, càng là che ngăn lại không được, nhất là những vết roi chưa có lành lại, phối hợp với vết hôn cùng vết cắn, đặc biệt ám muội.
"An tiểu thư, cô có thể giải thích một chút về những dấu vết này không? Cô có phải còn có những sở thích đặc biệt gì không? Cô thích được bị người ta ẩu đả đùa bỡn sao?"
Lời nói của phóng viên, càng hỏi càng quá đáng, hơn nữa những cái tay lôi kéo quần áo của cô, cũng càng ngày càng dùng sức.
Tiếng máy ảnh ken két không ngừng, đem thân thể của An Mặc Huyên không chỗ ẩn núp nào, bị chụp một cách rành rành mạch mạch.
Cô vô cùng tuyệt vọng, trong lúc giãy giụa, cầm lên một cái bình hoa, hướng về phóng viên kia đang kéo quần của cô đập tới.
"Cút ra! Đừng đụng vào tôi!"
"Đánh người rồi!" Phóng viên kia hô to một tiếng, trên tay liền níu lấy tay của An Mặc Huyên, "Các ngươi đều nhìn thấy rồi, là cô ấy đánh tôi trước! Bây giờ tôi muốn tự vệ!"
Phóng viên kia đang nói những ngôn từ chính nghĩa, nhưng ngón tay, lại hướng vào giửa hai chân của An Mặc Huyên thò tới...