Cẩm Nguyệt Như Ca - Thiên Sơn Trà Khách

Chương 91: Tố Cáo




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ngươi cứ thử xem.”

Cả hành lang chìm vào tĩnh lặng.

Sau một hồi, Hòa Yến đột nhiên hoàn hồn, lớn tiếng gọi: “Cữu cữu!”

Đây chính là cữu cữu của tên nhãi này sao? Tôn Lăng cẩn thận quan sát chàng trai trẻ trước mặt. Hắn thấy người đàn ông trẻ tuổi này dung mạo tuấn tú, cử chỉ thanh nhã, không khỏi sinh lòng ghen tỵ. Vì trên mặt hắn có vết bớt lớn, tự thấy mình xấu xí nên hắn đặc biệt ghét những kẻ có ngoại hình đẹp. Trong phủ hắn có vô số thiếp thất, thường xuyên cưỡng đoạt nữ nhân lương thiện, mà chẳng phải vì ham sắc, mà chỉ để thỏa mãn sự thù ghét. Những mỹ nhân rơi vào tay hắn, kết cục thường rất thê thảm. Thứ mà hắn không có, khi thấy kẻ khác sở hữu, hắn liền muốn hủy diệt.

Người đàn ông trước mặt thực sự quá xuất sắc, đừng nói là ở Lương Châu, có lẽ trong cả Đại Ngụy, hắn cũng thuộc hàng nhất nhì.

“Cữu cữu!” Hòa Yến nhảy bật lên, chạy vụt ra sau lưng Tiêu Hoài Cẩn, chỉ vào Tôn Lăng, vừa run rẩy vừa tố cáo: “Người này, bắt nạt con!”

Nàng kêu lên ngây thơ, hệt như đứa trẻ bị ức hiếp tìm đến người lớn để tố cáo. Phía sau, Phi Nô nhìn cảnh đó, không khỏi ngỡ ngàng.

Tiêu Hoài Cẩn cũng cứng người lại, dù rất ghét bỏ nhưng hắn cố nén cảm giác khó chịu, không thèm để ý đến người đang nắm chặt áo mình phía sau, chỉ nhìn Tôn Lăng và hỏi: “Ngươi làm sao?”

Tôn Lăng giật mình.

Chàng trai trẻ trước mắt quá đỗi tuấn tú, thần thái bình tĩnh nhưng ẩn chứa chút sắc bén, chỉ một câu hỏi đơn giản cũng đủ khiến hắn rùng mình, vô thức nảy sinh nỗi sợ.

Hắn lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Tiêu Hoài Cẩn, lạnh lùng nói: “Là ta. Nhưng ngươi là ai?”

“Tiêu Hoài Cẩn.”

Tiêu Hoài Cẩn? Tôn Lăng nghi hoặc. Hắn chưa từng gặp Tiêu Hoài Cẩn, nửa năm trước nghe nói Tiêu Hoài Cẩn dẫn tân binh đến đóng quân tại Lương Châu vệ, nhưng hắn không thường xuyên đến Lương Châu thành, cũng chưa từng đến nhà họ Tôn. Tôn Lăng tất nhiên đã nghe danh Tiêu Hoài Cẩn, thiếu niên tướng quân nổi danh Đại Ngụy, dung mạo anh tuấn. Hiện tại, người trước mặt quả nhiên đẹp, nhưng ngoài vẻ đẹp ra, làm sao chứng minh được hắn là Tiêu Hoài Cẩn? Hơn nữa, một vị Đô đốc lại ra ngoài chỉ mang theo một thị vệ? Ngay cả con trai của một tri huyện như hắn khi ra ngoài cũng có kẻ hầu người hạ đông đảo. Và còn tên “cháu” này nữa, trông chẳng ra sao cả. Rốt cuộc, mấy người này trông rất khả nghi.

Tôn Lăng thì thầm hỏi tên đầy tớ bên cạnh: “Gần đây có nghe nói Phong Vân tướng quân đến thành không?”

Tên đầy tớ lắc đầu: “Không có đâu.”

Nghe vậy, Tôn Lăng càng thêm nghi ngờ, nhưng hắn vốn xảo quyệt, không vội vàng đưa ra kết luận, chỉ nhìn Tiêu Hoài Cẩn mà cười lạnh: “Ngươi nói ngươi là Tiêu Hoài Cẩn, vậy có bằng chứng không?”

Tiêu Hoài Cẩn: “Không có.”

Không có chứng cứ? Tôn Lăng nghe vậy, càng thêm tin tưởng rằng mấy kẻ trước mặt là giả mạo. Nghĩ đến việc mình suýt nữa bị kẻ giả mạo dọa sợ, Tôn Lăng không khỏi tức giận. Hắn nhìn Tiêu Hoài Cẩn, quát lớn: “Ta không cần biết các ngươi là ai, các ngươi dám tự ý bắt giữ quan lại, đây là tội chết. Người đâu, bắt hết lại cho ta!”

“Quan lại gì chứ?” Hòa Yến ló đầu ra từ sau lưng Tiêu Hoài Cẩn, lớn tiếng nói: “Đó là thư đồng của ta! Ngươi nói là quan lại của ngươi thì đưa ra chứng cứ! Văn tự mua bán đâu? Không có văn tự thì ngươi bịa đặt, còn pháp luật để đâu!”

“Pháp luật?” Tôn Lăng cười nham hiểm, “Ở Lương Châu, Tôn gia ta chính là pháp luật! Bắt hết cho ta!”

Một đám binh lính hung hăng tiến lên.

Hiện tại, Hòa Yến đang đóng giả vai một nàngng tử tay trói gà không chặt, đương nhiên sẽ không động thủ. Nàng bèn kêu toáng lên, tạo thêm phần náo nhiệt: “Giết người rồi! Quan binh giết người rồi!”

Khách trọ trong khách điếm nghe vậy liền nháo nhào lên, cả chó ngoài đường cũng bắt đầu sủa inh ỏi.

Tiêu Hoài Cẩn ra lệnh: “Phi Nô.”

Thị vệ mặc đồ đen lập tức đứng chắn trước Tiêu Hoài Cẩn, Hòa Yến thừa cơ quan sát kỹ lưỡng. Nàng không biết Phi Nô có phải là người của Cửu Kỳ Doanh hay không, nhưng dựa vào thân thủ của hắn, có thể sánh ngang với nàng ở kiếp trước. Nếu Cửu Kỳ Doanh toàn những người như vậy, thì với thể trạng của Hòa đại tiểu thư hiện tại, có lẽ nàng vẫn chưa đủ tư cách.

Nàng dán mắt nhìn chằm chằm, kéo cả áo Tiêu Hoài Cẩn đến mức nhăn nhúm. Tiêu Hoài Cẩn không nén được cơn bực, thấp giọng quát: “Buông ra.”

“À.” Hòa Yến lập tức thả tay, thấy áo hắn đã bị mình làm nhăn, nàng bèn vội vàng vuốt thẳng lại, cười lấy lòng: “Cữu cữu, Phi Nô đại ca thật giỏi! Thật lợi hại!”

Chẳng cần phải tưởng tượng, trông nàng bây giờ chắc hệt như Hòa Vân Sinh lúc cầu cứu nàng.

Tiêu Hoài Cẩn không thèm quan tâm đến nàng.

Đám quan binh của phủ nha Lương Châu đều là một lũ ăn no lười biếng, hàng ngày được hầu hạ chu đáo nên đã sớm mất hết bản lĩnh. Bắt giữ người già yếu hoặc phụ nữ thì còn được, nhưng gặp phải đối thủ thực sự thì chẳng địch lại nổi.

Một mình Phi Nô dễ dàng hạ gục cả đám bọn chúng.

Tôn Lăng thấy vậy, lùi lại một bước, ra lệnh cho tên đầy tớ: “Mau… mau gọi hết người đến đây!”

Tên đầy tớ quay người định chạy, nhưng chưa kịp đi xa thì bị một viên đá bắn trúng, ngã quỵ xuống.

Hòa Yến lén vứt viên đá trong tay đi. Đương nhiên không thể để bọn chúng đi báo tin được. Dù biết đánh nhau cũng không khó, nhưng phiền phức, Phi Nô cũng cần nghỉ ngơi nữa mà.

Chớp mắt, xung quanh Tôn Lăng chẳng còn ai để sai khiến. Trong lòng hắn lúc này vừa giận vừa sợ, hắn chỉ vào Tiêu Hoài Cẩn mà hét: “Các ngươi… dám đánh quan binh, còn pháp luật nữa hay không?”

“Chẳng phải ngươi nói ở Lương Châu, ngươi chính là pháp luật sao?” Hòa Yến cảm thấy mình lúc này hệt như đang “cậy cữu cữu làm càn”, nép sau lưng Tiêu Hoài Cẩn cãi lại Tôn Lăng: “Ngài đại nhân, cái pháp luật này của ngài cũng chẳng ra sao, không bằng thị vệ nhà người ta đâu.”

“Ngươi!”

Tôn Lăng rút roi bên hông ra, định quất thẳng vào mặt Hòa Yến. Nàng vội nép sau lưng Tiêu Hoài Cẩn, ngay lập tức, Phi Nô đã giữ lấy roi của hắn, đá một cước khiến Tôn Lăng ngã nhào, rồi dẫm chân lên đầu hắn, ấn mặt hắn xuống đất.

Hòa Yến thấy vậy mà tặc lưỡi, tên Phi Nô này trông thì ít nói, nhưng cũng ra tay ác thật.

“Thiếu gia, giết hắn không?” Phi Nô hỏi.

“Các… các ngươi dám giết ta… Cha ta là tri huyện Lương Châu,” Tôn Lăng bị giẫm đến mức nói không ra hơi, trong lòng vừa giận vừa sợ, nhưng lúc này, hắn vẫn không tin đối phương dám giết mình, vẫn cố gắng hăm dọa: “Cha ta sẽ không tha cho các ngươi! Các ngươi đều phải chết!”

“Trẻ tuổi như vậy, đừng đi rủa người khác chết sớm.” Thấy hắn đã bị chế ngự, Hòa Yến bước lên, ngồi xổm bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn rồi nói: “Huống chi ai mà chẳng chết? Ngươi tưởng mình là yêu quái, sống bất tử sao? Ta thật sự phục ngươi rồi.”

Giọng điệu giáo huấn của nàng so với hành động của Phi Nô còn khiến người ta cảm thấy sỉ nhục hơn. Tôn Lăng tức đến mức không thốt nên lời.

Hòa Yến không có chút thương cảm nào đối với kẻ này. Trên đời, nàng ghét nhất là những kẻ bắt nạt kẻ yếu, đặc biệt là loại đàn ông ức hiếp phụ nữ. Nếu có lương tri, bọn chúng đã không làm vậy, chỉ những kẻ không ra gì mới đi ức hiếp phụ nữ. Đối diện với một thiếu nữ xinh xắn mà cũng có thể ra tay, thì thật không khác gì cầm thú.

Nàng vốn định tiếp tục trêu chọc Tôn Lăng, nhưng bỗng nhiên có tiếng động từ dưới lầu vọng lên, dường như có người dẫn đám đông lên lầu. Nàng vừa đứng dậy, đã thấy một người xông đến trước cửa, hét lớn: “Con trai ta!”

Hòa Yến theo tiếng kêu nhìn về phía đó, thấy một người đàn ông lao đến bên cạnh Tôn Lăng, Phi Nô nhấc chân lên, người đàn ông ôm lấy đầu Tôn Lăng, lo lắng nói: “Con ta! Con có bị thương không?”

Đó là một người đàn ông trung niên, trông rất giống Tôn Lăng, trên má cũng có một vết bớt đen tương tự. Nhưng vì lớn tuổi hơn nên ngoài vẻ xấu xí ra, ông ta còn thêm nét th.ô t.ục và xấu xa. Mặc dù ăn mặc sang trọng, nhưng trông lại rất kỳ cục.

Hòa Yến tự nhận mình không phải là người nông cạn chỉ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng khi nhìn thấy người này, nàng không thể không quay đi chỗ khác, sau đó lại nhìn Tiêu Hoài Cẩn, từ gương mặt đến dáng người của hắn, đột nhiên cảm thấy thật dễ chịu.

Đây mới đúng là vẻ đẹp của nhân gian.

“Cha,” Tôn Lăng thấy người chống lưng đã đến, liền chỉ vào Hòa Yến và Tiêu Hoài Cẩn, lấy lại chút khí thế, hét lớn: “Hai người này giả mạo quan viên triều đình, bắt cóc tiểu thiếp của con, còn đánh người của con, cha, bắt bọn chúng lại đi, con muốn chúng chết không chỗ chôn thân!”

“Các ngươi thật to gan!” Người đàn ông nghe vậy, lập tức nổi giận, chỉ vào Hòa Yến và Tiêu Hoài Cẩn quát: “Người đâu, bắt chúng lại!”

“Thì ra đây là Tôn tri huyện.” Hòa Yến cười tươi: “Ngài không cần tốn thời gian làm gì, dù sao người của ngài cũng không đánh lại chúng ta. Một lũ vô dụng thôi mà.”

Có lẽ ông ta không ngờ lại gặp phải những kẻ cứng đầu như vậy, Tôn tri huyện ngớ người ra, sau đó càng thêm giận dữ, quát: “Bắt chúng lại, sống chết không cần biết!”

Sống chết không cần biết? Hòa Yến nhíu mày, quả thật lời đồn về cha con nhà họ Tôn thống trị một phương tại Lương Châu quả không sai. Ngay cả quan lại kinh thành cũng chưa chắc có quyền lực lớn như vậy, nhưng bọn họ chỉ cần mở miệng là nói ra những lời này.

“Tôn Tường Phúc,” cắt ngang lời ông ta là Tiêu Hoài Cẩn, hắn nhìn đối phương, lạnh lùng nói, giọng nói như mang theo lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng người: “Mở to mắt mà nhìn rõ xem, ta là ai.”

Khi nghe tin đến đây, Tôn Tường Phúc cũng chưa kịp nghe rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết con trai mình dẫn người đi bắt người, nhưng lại bị đánh đến mức thê thảm như vậy. Với tư cách làm cha, ông ta tất nhiên phải đứng ra bênh vực con mình, huống chi đây là Lương Châu, ông ta không nghĩ nhiều. Nhưng khi đến nơi, thấy con trai mình bị đánh đến mức này, ông ta đau lòng không thôi. Vì ánh sáng mờ mờ, ông ta không nhìn kỹ dung mạo của Tiêu Hoài Cẩn. Giờ nghe thấy câu hỏi, ông ta mới nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn.

Và khi nhìn thấy, ông ta lập tức sững sờ.

Một lát sau, Tôn Tường Phúc bỗng quỳ xuống, đầu gục xuống đất, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi: “Hạ quan… hạ quan không biết Đô đốc đã đến đây, không ra nghênh đón, xin Đô đốc thứ tội!”

Đô đốc? Tôn Lăng kinh ngạc nhìn cha mình.

Thấy Tôn Tường Phúc cuối cùng cũng nhận ra, lại nhìn dáng vẻ hèn hạ của ông ta, Hòa Yến biết rằng chắc chẳng có sóng gió nào nữa. Nàng cười nói: “Tôn tri huyện, ngài thứ tội gì chứ? Vừa rồi thiếu gia nhà ngài lên đây, đòi bắt cóc thư đồng của ta, đòi lấy mạng ta, muốn khiến ta sống không bằng chết trước mặt cữu cữu ta, uy phong lắm mà. Giờ lại bảo chúng ta tha thứ? Chúng ta đâu dám?”

“Phải không, cữu cữu?” Nàng nhìn Tiêu Hoài Cẩn, cất giọng tố cáo.

Lần này đến Lương Châu, ngoài Tiêu Hoài Cẩn, còn có cháu trai của hắn, thiếu gia nhà Hữu Tư Trực Lang phủ. Hiện tại, thiếu niên này gọi Tiêu Hoài Cẩn là cữu cữu, hẳn chính là Trình Lý Tố. Không ngờ đứa con bất hiếu của mình lại chạm trán với hai cữu cữu cháu này, trong lòng Tôn Tường Phúc chỉ biết kêu khổ.

Ông ta tát mạnh vào mặt Tôn Lăng, cái tát khiến đầu Tôn Lăng lệch sang một bên, tiếng tát vang lên rất rõ ràng, ai cũng nghe thấy.

Tôn Tường Phúc quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói: “Tất cả là do hạ quan dạy con không nghiêm, con trai hạ quan mắt không tròng, không nhận ra Đô đốc và thiếu công tử. Đắc tội với đại nhân, mong Đô đốc bao dung, hạ quan trở về nhất định sẽ dạy dỗ con mình cho tốt.”

Thấy Tiêu Hoài Cẩn vẫn chưa lên tiếng, Tôn Tường Phúc cắn răng, lại tát Tôn Lăng thêm một cái. Tôn Lăng vốn đã bị thương, giờ bị cái tát mạnh đến mức chết lặng, lần tát thứ hai không kịp né tránh, hắn lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết. Nhưng Tôn Tường Phúc không có ý định dừng tay, đã quyết tâm làm cho Tiêu Hoài Cẩn hài lòng thì không thể nương tay. Vừa tát vừa chửi: “Thằng con bất hiếu, bình thường cha dạy ngươi lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt sạch rồi sao! Làm sao ngươi có thể vu khống bậy bạ như vậy! Ta biết ngươi ngưỡng mộ Đô đốc, tưởng có người giả mạo nên mới phẫn nộ như vậy… Nhưng đây chính là Đô đốc thật, ngươi đúng là có lòng tốt nhưng làm chuyện sai!”

Hòa Yến: “…” Nàng nghe mà thầm than, đúng là miệng lưỡi quan chức khéo léo. Đời trước của nàng, dù có thăng đến chức tam phẩm võ tướng, nàng cũng không có được tài ăn nói như vậy. Nếu nàng cũng có cái miệng lẻo mép như thế, có khi nàng đã được phong tước rồi cũng nên.

Tôn Tường Phúc tát liên tiếp mấy chục cái, Tôn Lăng kêu la thảm thiết, về sau hắn cũng không kêu nổi nữa. Tôn Tường Phúc nhìn, trong lòng đau đớn khôn cùng. Dù có nhiều thê thiếp nhưng ông ta chỉ có duy nhất đứa con trai này, giờ đây đánh như vậy chỉ để làm Tiêu Hoài Cẩn nguôi giận, hy vọng hắn sẽ cho ông ta một lối thoát.

Nhưng vị Đô đốc lạnh lùng này chỉ đứng đó nhìn, không hề tỏ ra chút xúc động nào. Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng ông ta sẽ đánh chết Tôn Lăng mất.

Tôn Tường Phúc không còn cách nào khác, ông ta buông tay, bò đến trước mặt Tiêu Hoài Cẩn, liên tục dập đầu, van xin: “Đô đốc, nếu đánh nữa thì nó sẽ chết mất. Xin ngài hãy tha cho nó một con đường sống! Đô đốc, nếu muốn phạt, xin phạt ta!”

Một lúc sau, Tôn Tường Phúc không ngừng dập đầu, còn Tôn Lăng nằm bên cạnh, miệng chảy máu, trông có chút đáng thương. Nếu không phải tận mắt thấy sự bỉ ổi của hắn, có lẽ Hòa Yến sẽ cảm động trước cảnh cha con này. Dù sao, làm chuyện ác là con, còn người cha tội gì đâu?

Nhưng Tiêu Hoài Cẩn không làm Hòa Yến thất vọng, dù Tôn Tường Phúc có dập đầu đến mức đầu sưng đỏ, hắn vẫn không chút lay động.

Khi Tôn Tường Phúc nghĩ rằng mình sắp không chịu đựng nổi nữa, Tiêu Hoài Cẩn lên tiếng.

Hắn nói: “Con không dạy là lỗi của cha, Tôn Tường Phúc,” hắn cúi xuống, nhìn Tôn Tường Phúc từ trên cao, giọng nói bình thản nhưng chứa đầy sự đe dọa: “Ngươi đã quên cái chết của Triệu Nặc rồi sao?”

Nghe đến đây, Tôn Tường Phúc lập tức dừng khóc, từ đầu đến chân cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

Triệu Nặc chết thế nào? Triệu Nặc bị người trước mắt đẩy xuống khỏi thềm đá, rồi bị chém đầu. Triệu Nặc là ai, chính là đích trưởng tử của đương kim thượng thư bộ Hộ!

Sao ông ta có thể quên được, khi Triệu Nặc gặp chuyện, nhờ vào quan hệ của Triệu đại nhân, bao nhiêu quan lại quyền quý đã đến xin xỏ, nhưng thiếu niên mười sáu tuổi này không hề chớp mắt, nói giết là giết, đến Hoàng đế cũng không làm gì được.

Con người này, chính là nói được làm được. Con trai của Thượng thư bộ Hộ mà hắn còn dám giết, nói gì đến một tri huyện nhỏ bé như mình.

Tôn Tường Phúc sợ đến mức mắt rưng rưng, giọng run rẩy: “Đô đốc, xin Đô đốc tha mạng! Xin Đô đốc thứ tội!”

Tôn Lăng không hiểu vì sao cha mình lại sợ Tiêu Hoài Cẩn đến mức này, nhưng thấy cha như vậy, hắn cũng bắt đầu hoảng sợ.

Cả khách điếm từ trên xuống dưới đều ngỡ ngàng trước tình huống này. Nhìn cảnh hai cha con tri huyện Tôn, những kẻ vốn bị họ đè đầu cưỡi cổ tại Lương Châu cũng thấy hả hê trong lòng.

Không biết bao lâu sau, Tiêu Hoài Cẩn mới quay lưng lại, nói: “Ngươi đứng lên đi.”

Tôn Tường Phúc mừng rỡ khôn xiết, kéo Tôn Lăng lại gần rồi cúi đầu trước Tiêu Hoài Cẩn, nói: “Đô đốc đại nhân rộng lượng không so đo với con ta. Đô đốc yên tâm, lần sau nếu có chuyện, không cần Đô đốc động tay, hạ quan sẽ đích thân kết liễu mạng nó!”

Tiêu Hoài Cẩn quay người bước vào phòng, nói: “Dẫn người của ngươi đi, ngay lập tức rời khỏi nơi này.”

“Đô đốc… không ở lại phủ của hạ quan sao?” Tôn Tường Phúc dè dặt hỏi.

“Không cần, ta còn có việc ở Lương Châu. Khi đến Viên Bảo trấn, ta sẽ ghé thăm.”

Tôn Tường Phúc còn định nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Sự việc hôm nay diễn ra quá đột ngột, thật không phải là lúc thích hợp để trò chuyện. Vẫn nên đưa Tôn Lăng về chữa trị trước đã, thế là ông ta làm theo lời Tiêu Hoài Cẩn, sai người dọn dẹp.

Tôn Tường Phúc làm việc rất nhanh, chỉ sau một nén nhang, người của ông ta đã rút sạch, đồ đạc hỏng cũng được dọn đi. Khách trọ cũng lần lượt rời đi, ông chủ khách điếm không ngờ rằng những người trú tại đây lại là nhân vật lớn như vậy, ánh mắt ông ta không giấu nổi sự sợ hãi. Hòa Yến vỗ vai ông ta: “Không sao đâu, chúng ta rất dễ chịu, không cần sợ, bánh đậu xanh hôm nay rất ngon, ngày mai ta muốn ăn thêm.”

Thấy thiếu niên trước mặt nói chuyện ngây thơ như vậy, ông chủ quán thở phào nhẹ nhõm. Đợi ông chủ đi rồi, Hòa Yến cũng thở phào, nhưng khi quay lại nhìn bóng lưng Tiêu Hoài Cẩn, nàng lại không khỏi căng thẳng.

Phải giải thích sao với vị đại nhân này đây?

Tiêu Hoài Cẩn không đi vào phòng của mình mà vào phòng của Hòa Yến. Phi Nô cũng theo vào. Khi Hòa Yến bước vào, nàng thấy Đào Đào đang co rúm trong góc tường.

Có lẽ cô nương này vừa bị dọa sợ, từ lúc Tiêu Hoài Cẩn đến nàng ta đã trốn vào góc tường, cúi đầu xuống. Hòa Yến bước lại gần, nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta, trấn an: “Bọn chúng đi rồi, không sao đâu.”

Giọng điệu dịu dàng của nàng khiến Tiêu Hoài Cẩn và Phi Nô không nhịn được mà nhìn về phía nàng. Thấy vậy, Hòa Yến nói: “Cữu cữu—”

“Ngươi không định nói với ta rằng,” hắn nhìn nàng, giọng mỉa mai: “Vị hôn thê của ngươi đến Lương Châu tìm ngươi à?”

Vị hôn thê? Hòa Yến nghĩ một hồi rồi chợt nhớ ra, dường như khi đó, để không bị y nữ Thẩm Mộ Tuyết phát hiện thân phận nữ nhi, nàng đã bịa ra chuyện có vị hôn thê. Không ngờ Tiêu Hoài Cẩn vẫn còn nhớ.

“Làm gì có chuyện đó, cữu cữu,” Hòa Yến nghiêm túc nói: “Con đang đi dạo trong thành Lương Châu thì thấy tên Tôn Lăng ức hiếp dân nữ, ép người lương thiện làm kỹ nữ, con không thể chịu nổi nên đã ra tay giúp đỡ. Ai ngờ tên Tôn Lăng này lại hoành hành ở Lương Châu như vậy, truy đuổi đến tận khách điếm. Con…” Nàng cười xòa lấy lòng, “Con cũng chỉ là tiếp nối danh tiếng trừ hại cho dân của cữu cữu thôi mà!”

Tiêu Hoài Cẩn khẽ cười nhạo: “Ta không cần danh tiếng đó.”

Lời này nàng không biết đáp lại thế nào.

Nàng nghĩ một lát, quyết định chuyển chủ đề, “Con vừa rồi sợ muốn chết, may mà cữu cữu đến kịp thời, nếu không, con không biết đã bị Tôn Lăng ức hiếp đến mức nào, có khi đã mất mạng rồi.”

“Ngươi là cháu của ta,” Tiêu Hoài Cẩn nghe vậy, mỉm cười thản nhiên: “Ai dám ức hiếp ngươi?”

Lời nói nghe hay đấy, nhưng sao lại có gì đó sai sai? Hòa Yến nghĩ, thôi vậy, dù sao nàng cũng đã gọi hắn là cữu cữu rồi, gọi thêm lần nữa cũng chẳng mất gì, dù gì cũng chỉ là cái miệng thôi, chẳng ảnh hưởng gì cả.

“Cữu cữu, còn cô nương này, chúng ta nên đưa nàng ấy về nhà thôi. Ở lại Lương Châu, chắc chắn sẽ bị Tôn Lăng trả thù.” Hòa Yến thăm dò ý kiến hắn.

“Ngươi tự lo đi.”

Thật vô tình, Hòa Yến thầm oán.

Đúng lúc này, thư đồng bỗng lên tiếng, nhìn Tiêu Hoài Cẩn, nói: “Tiêu Nhị công tử?”

Giọng nàng ta dù có phần rụt rè nhưng khá rõ ràng, nhất là trong đêm yên tĩnh như thế này. Tiêu Hoài Cẩn quay sang nhìn nàng ta, thấy thư đồng là một thiếu niên da ngăm đen, đôi mắt sưng đỏ, nhưng giọng nói lại ngọt ngào như con gái, khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Thấy hắn nhíu mày, thư đồng càng sợ hãi hơn, vội vàng nói: “Ta là Tống Đào Đào!”

Thì ra nàng không họ Đào mà họ Tống. Hòa Yến nghĩ, tại sao cái tên Tống Đào Đào này nghe quen đến vậy, rốt cuộc đã nghe ở đâu nhỉ? Nàng lại nhìn về phía Tống Đào Đào, chẳng lẽ hai người quen nhau?

Vừa nghĩ vậy, Hòa Yến liền hỏi thẳng: “Nàng… nàng quen hắn sao?”

Tống Đào Đào nhìn Hòa Yến, ánh mắt phức tạp, đáp: “Tiêu nhị công tử… là cữu cữu của người đính hôn với ta.”

Hòa Yến: “Cái gì!”

“… Là cữu cữu của ta.” Tống Đào Đào nói hết câu.

Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, nàng đoán mà, nàng chưa từng nghe tin Tiêu Hoài Cẩn đính hôn, làm sao đột nhiên lại có vị hôn thê xuất hiện được, hóa ra là cữu cữu… Hóa ra là cữu cữu?!

Nàng lập tức hiểu ra, nhìn về phía Tiêu Hoài Cẩn, hỏi: “Cữu cữu, Đô đốc, cữu cữu có bao nhiêu đứa cháu vậy?”

Tiêu Hoài Cẩn nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc.

Hòa Yến lập tức hiểu ra.

Thì ra đây chính là vị hôn thê của Trình Lý Tố! Trình Lý Tố từ Sóc Kinh đến Lương Châu là để trốn hôn. Thật trùng hợp, vị hôn thê của hắn cũng không muốn kết hôn, ai ngờ trên đường trốn hôn lại bị bắt đến Lương Châu, sau đó lại được chính nàng cứu. Đây đúng là duyên trời định, chẳng lẽ họ thực sự là một cặp trời sinh?

Khó trách lúc trước khi Tôn Lăng đến, Hòa Yến tự xưng là Trình Lý Tố, khiến Tống Đào Đào sợ hãi đến mức đánh rơi cả giày, hóa ra là do nghe tin vị hôn phu của mình mà giật mình.

“Tiêu nhị công tử,” Tống Đào Đào tỏ vẻ khó xử, “Ta… ta tạm thời không muốn về Sóc Kinh, nghe nói ngài đang đóng quân ở Lương Châu vệ, liệu ta có thể đi theo ngài đến vệ sở không, ta… ta hứa sẽ không gây phiền phức cho ngài!”

“Ngươi chắc chắn muốn đến Lương Châu sở vệ?” Vị Tiêu nhị công tử lạnh nhạt nói, “Vị hôn phu của ngươi hiện đang ở đây.”

Tống Đào Đào nghe vậy, vẻ mặt lập tức đơ lại, Hòa Yến cảm thấy nàng bé sắp khóc đến nơi.

“Tống cô nương, nàng không thích Trình thiếu gia sao?” Hòa Yến nhẹ giọng hỏi: “Ta thấy hắn ta cũng khá đấy chứ.” Trình Lý Tố, ngoài việc hơi ngốc nghếch, thì nhìn chung cũng không tệ lắm. Đôi khi hắn hơi ngây thơ, nhưng thật thà, không có ý xấu. Về diện mạo, hắn cũng khá khôi ngô, đáng yêu, gia thế lại khỏi phải bàn, làm sao lại bị ghét bỏ như vậy?

“Hắn chẳng biết làm gì cả,” nàng bé nhắc đến Trình Lý Tố, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, “Văn không thông, võ không giỏi, lại không có chí tiến thủ! Ta không thích hắn, hắn còn chẳng bằng ngươi.”

Hòa Yến có chút ngạc nhiên. Nàng mới gặp Tống Đào Đào chưa được nửa ngày mà đã nhận được đánh giá cao như vậy, thật sự là quá khen.

Tiêu Hoài Cẩn liếc nhìn nàng một cái, rồi nói với Tống Đào Đào: “Việc này để sau hẵng nói, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi trước, mai ta sẽ gọi đại phu đến.”

Tống Đào Đào gật đầu.

Hòa Yến ngáp dài, cảm thấy đã đến lúc đi ngủ. Vì Tống Đào Đào là con gái, nên chủ quán đã sắp xếp cho nàng ta một căn phòng riêng, ngay sát phòng của Hòa Yến và Phi Nô. Phi Nô để Hòa Yến ngủ trên giường, còn hắn ra ngủ ở chiếc giường nhỏ bên cạnh. Hòa Yến rất cảm kích, thậm chí có chút áy náy.

Nhưng sự áy náy ấy nhanh chóng bị xua tan bởi những suy nghĩ khác.

Đêm nay cứu được Tống Đào Đào, thật là một mối lương duyên kỳ diệu, ngay cả nàng cũng không ngờ rằng cô nương này lại chính là vị hôn thê của Trình Lý Tố. Hai người này quả đúng là những đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ cần không vừa ý liền bỏ trốn, hơn nữa còn trốn đến tận Lương Châu xa xôi. May mắn thay, Hòa Yến đã kịp thời cứu nàng ta, nếu không chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tôn Tường Phúc xem ra rất sợ Tiêu Hoài Cẩn. Đúng vậy, thái độ của Tiêu Hoài Cẩn thực sự kiêu ngạo đến mức khiến người khác không chịu nổi. Hòa Yến tự thấy, dù nàng đã đạt đến chức vị tướng quân tam phẩm trước đây, cũng chưa từng nói chuyện với thuộc hạ hay đồng liêu một cách ngạo mạn như vậy. Xét cho cùng, con người khác nhau là ở chỗ đó.

Không trách được tại sao Trình Lý Tố lại trở thành một “công tử bột” vô dụng và luôn tự mãn như vậy. Có cữu cữu của mình là Tiêu Hoài Cẩn, hắn có thể nghênh ngang ở Đại Ngụy, cần gì phải văn võ song toàn? Hòa Yến mới chỉ thốt lên một câu tố cáo, đã khiến hai cha con tri huyện Lương Châu phải cúi đầu xin lỗi. Cảm giác được người khác bảo vệ này thực sự mới mẻ và tuyệt vời.

Nghĩ lại, Hòa Yến cảm thấy cũng thật ghen tỵ với Trình Lý Tố.

Tống Đào Đào như vậy, chắc chắn không thể để nàng bé ở lại một mình tại Lương Châu được. Bên cạnh nàng ta cũng không thể thiếu người bảo vệ, ai biết cha con họ Tôn có mưu đồ gì. Cách tốt nhất là đưa cô nương này trở về Sóc Kinh, dưới sự bảo vệ của gia đình họ Tống là an toàn nhất. Nhưng hiện giờ Tống Đào Đào vì trốn hôn mà chạy đến tận Lương Châu, chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu quay về, huống chi cũng khó tìm được người hộ tống.

Thế nên, để đảm bảo an toàn cho Tống Đào Đào, có lẽ chỉ còn cách để nàng ta tạm thời ở lại Lương Châu vệ sở. Không biết khi Trình Lý Tố gặp Tống Đào Đào sẽ có biểu cảm như thế nào. Hai người này liệu có đánh nhau không? Nếu đánh nhau cũng không sao, dù sao cũng có sẵn thao trường rồi.

Hòa Yến không biết mình đang nghĩ lung tung gì nữa, những ý nghĩ ấy cứ xoay quanh trong đầu, cho đến khi một câu hỏi nảy ra: Tống Đào Đào rốt cuộc là ai?

Tại sao cái tên này lại quen thuộc đến vậy, mấy lần sắp nhớ ra nhưng lại không thể nhớ được.

Phi Nô là người luyện võ, lúc ngủ không phát ra tiếng động, rất yên tĩnh, Hòa Yến đã quen với tiếng ngáy như sấm của đồng đội trong phòng ngủ tập thể của Lương Châu vệ, nên bây giờ nàng không tài nào ngủ được. Nàng trở mình, nghĩ đến chuyện mình đầu quân nhưng lại phải làm cháu của người khác, thật khó tin!

Đầu quân… đầu quân!

Trong bóng tối, Hòa Yến bỗng bật dậy.

Nàng đã nhớ ra Tống Đào Đào là ai rồi.

Thực ra, lần đầu tiên Hòa Yến cãi nhau lớn với Hòa Nguyên Thịnh, rồi trốn đi đầu quân cho Phủ Việt quân, chính là vì vị cô nương họ Tống này.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.