(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi ăn xong, Hòa Yến phải dựa vào lan can để bước lên lầu, bụng no căng làm nàng cảm thấy vô cùng nặng nề. Thức ăn tuy ngon, nhưng việc phải ăn sạch sẽ từng hạt cơm, dù là sơn hào hải vị, cũng khiến cuối cùng nàng khó mà nuốt trôi. Khó khăn lắm mới ăn xong, nàng giành được quyền ăn cơm vào ngày mai, nhưng vẫn bị Tiêu Giác liếc mắt cười nhạo: “Quả nhiên bụng dạ rộng rãi.”Nếu không phải chính ngài bảo không được lãng phí, thì tôi có phải làm thùng cơm như thế này không? Hòa Yến thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra. Những thực khách xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt tò mò và có phần kỳ quặc, khiến nàng cảm thấy mất mặt vô cùng.
Ăn quá no, nàng thực sự không muốn nói thêm với Tiêu Giác. Đi theo tiểu nhị lên lầu, Hòa Yến lững thững bước vào phòng, để Phi Nô lại phía sau mà không quan tâm. Vừa vào phòng, nàng lập tức ngã xuống giường.
No đến mức không đi nổi nữa, nàng nghĩ, rồi thả mình xuống lớp đệm mềm mại. Hòa Yến nằm lăn một vòng trên giường, tự cười thầm: Có tiền thật là tốt, ngay cả ra ngoài cũng được hưởng thụ thế này.
Phòng của Tiêu Giác ở ngay sát vách. Hòa Yến tò mò áp tai vào tường, cố nghe xem Tiêu Giác đang làm gì bên kia, nhưng có lẽ tường quá dày, nàng chẳng nghe được gì cả.
Không lâu sau, Hòa Yến thiếp đi, cơn buồn ngủ kéo đến dễ dàng sau một ngày rong ruổi và bữa ăn no nê. Khi nàng tỉnh dậy, mặt trời đã lặn hẳn, trăng đã lên cao, tỏa ánh sáng mờ ảo. Nàng mở cửa sổ, thấy đèn lồng dưới phố đã được thắp sáng, tiếng ca nữ từ tửu lâu xa xa vọng lại.
Hòa Yến dụi dụi mắt, uống một chén nước rồi đứng dậy đi đến trước phòng Tiêu Giác. Nàng gõ cửa nhẹ nhàng.
Một lát sau, từ trong phòng vang lên tiếng đáp: “Vào đi.”
Hòa Yến bước vào, thấy căn phòng đã thắp đèn sáng rực, Phi Nô đứng canh gác ở cửa, còn Tiêu Giác thì ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách.
Người này không biết mệt sao? Hòa Yến thầm nghĩ. Trước đây ở Hiền Xương Quán, nàng không thấy Tiêu Giác chăm chỉ như thế này, nhưng giờ hắn lại tỏ ra cần mẫn bất ngờ. Nàng cảm thấy có chút hổ thẹn trong lòng. Đây mới là người biết học hỏi không ngừng.
Hòa Yến rướn cổ muốn nhìn xem Tiêu Giác đang đọc sách gì, nhưng ngay lúc đó, hắn đóng quyển sách lại, chẳng để nàng nhìn thấy gì.
Tiêu Giác ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Hòa Yến ngập ngừng rồi hỏi: “Đô đốc, buổi tối ngài có định làm gì không?”
Tiêu Giác trả lời ngắn gọn: “Không làm gì cả.”
Hòa Yến dò hỏi thêm: “Ngài không định ra ngoài sao?”
Tiêu Giác khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta muốn nói là,” Hòa Yến nở nụ cười, “nếu ngài không có việc gì, ta muốn ra ngoài dạo một chút. Đây là lần đầu ta đến thành Lương Châu, muốn nhìn thử xem chung quanh có gì thú vị không,” nàng bịa chuyện, “nếu gặp được món đồ nào phù hợp, ta muốn mua một chút về làm quà cho vị hôn thê.”
Tiêu Giác tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện của nàng, nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi.”
Nàng gần như nhảy chân sáo đi xuống lầu. Đợi nàng đi rồi, Tiêu Giác nói: “Phi Nô.”
Thị vệ đã hiểu ý từ trước, đáp: “Thiếu gia, ta sẽ đi theo hắn.”
“Đừng theo quá sát,” Tiêu Giác căn dặn: “Cẩn thận bị phát hiện.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
……
Hòa Yến rời khách điếm với tâm trạng hào hứng. Viên Bảo Trấn còn chưa đến Lương Châu, và mấy ngày tiếp theo họ sẽ ở lại khách điếm chờ. Tiêu Giác không thông báo với tri huyện về việc vào thành sớm, ngoại trừ việc sửa đàn, hắn có lẽ còn muốn xử lý một số công chuyện khác. Tuy nhiên, Hòa Yến không hứng thú với những việc của Tiêu Giác, và càng không có lý do gì phải theo sát hắn. Nàng cũng không định ngồi đọc sách như Tiêu Giác, vì những ký ức ám ảnh của việc học ở Hiền Xương Quán vẫn còn đó.Thời điểm tối đến, nàng quyết định ra ngoài dạo chơi, khám phá chút không khí của thành Lương Châu về đêm. Dù Viên Bảo Trấn chưa đến, nhưng nếu muốn dò la tin tức về Hòa gia, nàng không cần phải chờ. Chỉ cần đến tửu lâu hay trà quán, hô lên một câu về Phi Hồng tướng quân, nàng chắc chắn sẽ nghe được vô số câu chuyện. Danh tiếng của nàng trước đây, với cái tên Phi Hồng tướng quân, vẫn thường được nhắc đến trong các câu chuyện kể khắp nơi.
Thành Lương Châu về đêm không sôi động như Sóc Kinh, nhưng cũng không phải nơi quạnh quẽ. Dọc các con phố, các tiểu thương bày bán đủ loại thổ sản. Hòa Yến vừa đi vừa ngắm, trên người chỉ có một thỏi bạc được thưởng khi cướp cờ. Tiêu Giác, dù vào vai “cữu cữu” của nàng, không hề đưa thêm tiền để tiêu xài. Dù sao, Hòa Yến cũng đã ăn uống no nê, không có nhu cầu mua sắm, chỉ nhìn ngắm mà không mua gì.
Điều mà Hòa Yến không biết là cách nàng vài chục bước chân, Phi Nô đang âm thầm bám theo. Tiêu Giác nghi ngờ thân phận của Hòa Yến, nên lệnh cho Phi Nô theo dõi xem nàng có lén lút liên lạc với ai không. Phi Nô làm nhiệm vụ rất tận tâm, nhưng trong lòng cũng không khỏi thắc mắc. Thiếu niên trước mắt cứ như chưa bao giờ dạo phố, cái gì cũng thấy lạ lẫm. Miệng thì nói muốn mua quà cho vị hôn thê, nhưng ngắm nghía cả ngày mà không mua gì. Có lẽ là một kẻ bủn xỉn, Phi Nô nghĩ, hoặc hắn chỉ thuận miệng nói dối.
Hòa Yến rẽ vào một con ngõ nhỏ. Phi Nô thận trọng, không dám theo sát. Đợi đến khi ước chừng nàng sắp đi đến cuối ngõ, hắn mới rẽ vào theo, nhưng khi vào đến nơi thì ngõ nhỏ trống trơn, chỉ có vài chiếc đèn lồng lắc lư trong gió. Hòa Yến đã biến mất.
Phi Nô lập tức nhận ra có điều không ổn, vội bước nhanh đến cuối ngõ, nhưng nơi đó thông ra một con đường lớn, hai bên là dòng người đông đúc. Thiếu niên đã biến mất không dấu vết. Bị phát hiện rồi, hắn nghĩ, siết chặt nắm tay đầy tức giận, lại để mất dấu.
Trong khi đó, Hòa Yến tiếp tục đi thẳng về phía trước. Thành Lương Châu tuy không hoàn toàn thái bình, nhưng vẫn là nơi phồn hoa với nhiều tặc phỉ và đạo chích. Kẻ bám theo nàng suốt cả đường có lẽ chỉ là một tên trộm vặt muốn nhân cơ hội đục nước béo cò. Tuy nhiên, nàng không muốn gây phiền toái, nhất là khi đang giả dạng Trình Lý Tố và Tiêu Giác đang ở khách điếm. Thế nên nàng lặng lẽ cắt đuôi kẻ theo dõi mà không đối mặt trực diện.
Sau khi thoát khỏi sự bám theo, Hòa Yến cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn. Tuy nhiên, đi loanh quanh mãi cũng không phải là cách, nàng quyết định tìm một nơi thú vị hơn. Bước đến trước mặt một người qua đường, nàng mỉm cười hỏi: “Huynh đài, xin hỏi tửu quán lớn nhất trong thành là ở đâu?”
Người qua đường nhìn Hòa Yến từ đầu đến chân, thấy nàng ăn mặc sang trọng, đoán là con cháu của gia đình giàu có, nên đáp rất nhiệt tình: “Tửu quán lớn nhất đương nhiên là Vạn Hoa Các.”
“Cảm tạ huynh đài,” Hòa Yến lại hỏi: “Có thể chỉ giúp ta đường đến đó?”
Người kia chỉ dẫn: “Đi thẳng theo con phố này, đến cuối sẽ thấy một tiệm gạo, rẽ trái rồi đi thêm một đoạn là đến.”
Hòa Yến vui vẻ cảm ơn rồi bước theo hướng được chỉ dẫn. Chẳng bao lâu, nàng đã nghe thấy tiếng đàn tì bà vang vọng, xung quanh có không ít công tử và lão gia phú quý đang đi về phía trước. Không cần hỏi cũng biết đó là Vạn Hoa Các.
Hòa Yến hòa vào dòng người, tiến vào trong tửu quán.
Khi còn chưa đến cửa nàng đã cảm thấy từng trận gió thơm xông vào mũi, bước chân Hòa Yến khựng lại, cảm thấy có chút kỳ lạ, ngay lúc này một luồng gió thơm màu đỏ nhoáng lên rồi bổ nhào đến trước mặt nàng. Một cánh tay trắng như tuyết nhẹ nhàng ôm lấy vai Hòa Yến, nữ tử cười duyên dáng, pha lẫn chút quyến rũ: “Công tử trông lạ mặt quá, là lần đầu tiên đến Vạn Hoa Các của chúng ta sao?”
Hòa Yến: “……”
Không phải nàng hỏi tửu quán lớn nhất trong thành sao? Có ai có thể giải thích cho nàng tại sao “Vạn Hoa Các” trong lời người kia lại là một thanh lâu!
Hòa Yến nói: “Ta không phải khách tới đây.” Nàng vừa nói vừa ra sức gỡ tay của cô nương này xuống, nhưng cô nương này nghe vậy không chỉ không tức giận mà ngược lại còn dán chặt vào nàng hơn, cánh tay của Hòa Yến chạm vào thứ gì đó mềm mại, mặt nàng tức khắc lộ vẻ xấu hổ.
Dù cả hai đều là nữ nhân, nhưng thế này thật sự là quá thân mật rồi!
Hồng y cô nương ôm lấy Hòa Yến kéo nàng vào trong, vừa đi vừa nói: “Không phải khách đến đây cũng có thể vào xem mà. Vạn Hoa Các của chúng ta rất thú vị đấy.”
Đối phương là nữ tử, không thể dùng biện pháp đối phó với Vương Cửu Quý để đối phó với nàng ấy, Hòa Yến đành bất đắc dĩ nói: “Cô nương, ta không có bạc, ta rất nghèo.”
Nữ tử kia quét mắt nhìn nàng từ đầu đến chân rồi cười khúc khích nói: “Công tử thật biết nói đùa, không cần phải keo kiệt như thế đâu. Nhưng nếu công tử thật sự keo kiệt đến thế thì cũng không sao, hôm nay Vân Yên mời công tử uống rượu, không lấy tiền, được chứ?”
Mùi huân hương nồng nặc đến gay mũi trên người nữ tử khiến Hòa Yến choáng váng cả đầu, vừa lơ đãng đã bị cô nương tên Vân Yên này lôi kéo vào trong Vạn Hoa Các. Vừa đặt chân vào trong liền cảm nhận được một luồng hơi ấm pha lẫn hương thơm ập vào mặt. Trên đài cao, một hàng các thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo mỏng manh đang đàn hát. Dưới khán đài, chúng công tử văn nhân ngồi trầm trồ khen ngợi, trao tặng đối thơ, xa hoa trụy lac.
Khắp nơi đều là người, đã lâu rồi Hòa Yến chưa thấy qua cảnh tượng thế này, nhất thời bước chân dừng lại, không biết nên đi đâu. Vân Yên thấy thế, che miệng cười rộ lên, sau đó lại ôm lấy cánh tay Hòa Yến: “Công tử, chúng ta lên lầu đi, ở đây đông người quá, công tử lại tuấn tú thế này, ta sợ có người đến cướp mất.” Dứt lời, nàng ta còn v.uốt v.e gương mặt của Hòa Yến.
Hòa Yến chỉ cảm thấy một trận rùng mình, như thỏ lạc vào hang sói, toàn thân đều không được thoái mái. Vân Yên lại nhiệt tình như lửa, chẳng hề để ý đến sắc mặt của Hòa Yến, cứ thế kéo nàng lên lầu trên.
Vạn Hoa Các tổng cộng có vài tầng lầu. Tầng dưới cùng là sân khấu, nơi các cô nương của thanh lâu biểu diễn đàn tấu ca múa. Bên trên là nhã thất, muốn vào những phòng này cần nhiều bạc hơn, dùng để chiêu đãi khách quý. Lên cao hơn nữa là nơi ở của các cô nương.
Nhan sắc của Vân Yên không Vạn Hoa Các không được xem là xuất sắc, các khách quen đến chiếu cố nàng cũng không nhiều. Hôm nay khó khăn lắm mới tóm được một thiếu gia có tiền như Hòa Yến ở cửa, nàng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Thêm nữa Hòa Yến lại mi thanh mục tú, khách nhân bậc này nếu như bị các cô nương khác nhìn thấy nhất định sẽ đến đoạt người. Tăng nhiều cháo ít, tất nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, khóa vào trong phòng mình trước lại tính tiếp.
Vân Yên cứ nắm chặt tay Hòa Yến mãi không buông. Hòa Yến vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào để thoát thân một cách tự nhiên. Khi bước lên lầu trên, nàng không còn nhìn thấy các khách nhân ôm cô nương nữa.
“Trên này không có người à?” Hòa Yến hỏi.
Vân Yên cười đáp: “Không phải ai cũng có thể vào khuê phòng của các cô nương đâu, công tử, ngài đừng có được lợi lại còn ra vẻ như thế.”
Các cô nương ở đây vừa đanh đá lại lớn gan, Hòa Yến cũng không biết phải chống đỡ thế nào. Khi đi ngang qua một gian phòng, đột nhiên cửa phòng bật mở, một người tóc tai rối bù lao ra ngoài, nhưng vừa mới vọt tới cửa đã bị ai đó túm lấy tóc, kéo trở lại. Hòa Yến còn chưa kịp nhìn rõ thì cửa phòng liền “rầm” một tiếng đóng lại, suýt nữa đập vào mũi nàng, khiến chiếc quạt trên tay nàng cũng bị đụng bay xuống đất.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Hòa Yến cũng ngẩn ra trong chốc lát. Vân Yên vội tiến tới hỏi: “Công tử không sao chứ? Vừa rồi có bị thương không?”
Hòa Yến lắc đầu, cúi xuống nhặt cây quạt lên, sau đó quay đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt. Tai nàng rất thính, nàng nghe thấy bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng nữ tử khóc thút thít, tiếp sau đó là giọng mắng chửi của một ma ma.
“Phòng này…” Hòa Yến duỗi tay định đẩy cửa ra.
“Công tử không được!” Vân Yên ngăn lại động tác của nàng, “Ngươi định làm gì?” Trong mắt hiện lên vẻ đề phòng.
Hòa Yến thầm giật mình, khi một lần nữa ngước mắt lên trong ánh mắt chỉ còn lại sự tò mò: “Trong phòng này là ai? Vừa rồi là đang làm gì?”
Dù sao cũng là chim non lần đầu đến thanh lâu, cái gì cũng không biết, trong lòng Vân Yên thoáng xẹt qua một tia khinh miệt, tuy nhiên trên mặt vẫn mỉm cười, đi đến ôm lấy cánh tay Hòa Yến: “Là cô nương mới tới trong lâu, không hiểu quy củ, đắc tội với khách nhân nên ma ma đang dạy dỗ nàng.”
“Ở lâu các người còn có cô nương không hiểu quy củ sao?” Hòa Yến nói: “Ta tưởng ai cũng chu đáo, thấu hiểu nhân tâm như cô nương đây.”
Lời này khiến Vân Yên vui vẻ ra mặt, nũng nịu oán trách: “Công tử thật là khéo ăn nói. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên ở thanh lâu, không hiểu quy củ sẽ không có cơm ăn, nên tất nhiên không dám làm phật lòng khách nhân. Nhưng có người lại không giống như vậy, từ lúc sinh ra chưa từng chịu qua bất cứ nỗi khổ nào, chợt gặp biến cố nhưng vẫn nghĩ mình vẫn là tiểu thư như trước, kiêu căng bướng bỉnh, khó tránh khỏi phải nếm mùi đau khổ. Ăn khổ vài lần rồi sẽ hiểu thôi.”
Hòa Yến nhướn mày: “Thì ra là nữ tử nhà lành.”
“Công tử,” Vân Yên giả vờ giận dỗi, hai nắm tay nhỏ nhắn nhẹ đánh vào ngực Hòa Yến: “Nói như vậy là ngài chướng mắt các cô nương thanh lâu chúng ta sao?”
Hòa Yến cười nhẹ: “Làm sao có thể? So với mèo hoang giương vuốt thì đương nhiên những cô nương ngoan ngoãn càng khiến người yêu thương hơn.”
Vốn dĩ dung mạo của nàng thanh tú, lại mặc hoa phục của Trình Lý Tố, thoạt nhìn không khác gì một thiếu niên phong nhã, nếu lại cố ý tỏ ra phong lưu phóng khoáng thêm một chút, chắc chắn có thể mê hoặc không ít cô nương. Quả nhiên, Vân Yên cũng bị nụ cười của nàng làm cho có chút choáng váng, không tự giác liền nói nhiều hơn.
“Tuy nói như vậy nhưng có người lại thích loại tính tình mèo hoang thế này. Đừng nhìn người trong phòng không hiểu quy củ, hiện giờ thiếu gia của phủ tri huyện Lương Châu chúng ta lại điểm danh muốn nàng ta đấy. Cũng không biết ở đâu ra có vận may như thế.” Vân Yên không khỏi có chút ghen tị.
“Thiếu gia phủ tri huyện?” Trong lòng Hòa Yến xoay chuyển trăm ngàn suy nghĩ, nhưng vẻ mặt không hề có kẽ hở mảy may, chỉ kinh ngạc nhìn Vân Yên: “Người trong phòng này nhan sắc động lòng người đến nỗi thiếu gia phủ tri huyện cũng phải nghe danh mà đến sao?”
“Nghe danh mà đến gì chứ,” Vân Yên không cho là đúng, “Cô nương này là người mới đến trong lâu, ma ma muốn nàng ta tiếp khách, tiếp Tôn công tử. Ai ngờ nàng ta thì hay rồi, lợi hại như thế, không chỉ không hầu hạ Tôn công tử mà còn dùng trâm đâm bị thương cánh tay Tôn công tử.”
“Tôn công tử là nhi tử độc nhất của tri huyện, làm sao có thể như vậy liền cho qua? Để ma ma dạy dỗ nàng ta vài ngày, đến khi ngoan ngoãn thì sẽ đưa đi.”
Vân Yên vừa đi về phía trước vừa nói: “Chỉ là cô nương này vậy mà cũng là một người có cốt khí, đã ba ngày rồi, công tử nhìn xem, vừa rồi vẫn còn như vậy. Ở Vạn Hoa Các của chúng ta, lâu lắm rồi mới thấy một cô nương cương liệt như vậy.”
“Vậy thì phải làm sao?” Hòa Yến vừa phe phẩy quạt vừa tỏ vẻ lo lắng: “Nếu không dạy dỗ được, các ngươi làm sao ăn nói với Tôn thiếu gia?”
“Công tử nói đùa, ở Vạn Hoa Các không có cô nương nào là không dạy dỗ được cả. Một cô nương có cương liệt đến đâu đi nữa, chỉ cần dùng ít mê dược, tất nhiên sẽ chẳng thể làm được gì. Ta thấy nàng ấy đúng là tự chuốc khổ vào thân. Nếu ngoan ngoãn nghe lời, dỗ dành Tôn thiếu gia vui vẻ, nói không chừng còn có thể làm được thiếp thất. Bây giờ như thế này, dù có lên giường Tôn thiếu gia, e rằng cũng khó mà được yêu thích, kết cục không biết sẽ thê thảm ra sao.”
Vân Yên nói đến đây, trong lòng tuy rất đố kỵ, nhưng lại cũng có chút đồng tình.
“Không chừng mấy ngày nữa nàng ấy sẽ nghĩ thông suốt,” Hòa Yến an ủi, “Cũng không cần quá mức lo lắng.”
Vân Yên lắc đầu: “Chỉ sợ là không còn thời gian, chẳng bao lâu nữa người của Tôn công tử sẽ đến đón nàng ấy. Vừa nãy hẳn là đang trang điểm.”
Hòa Yến không nói gì thêm.
Vân Yên dường như cũng nhận ra mình đã nói quá nhiều, bèn nở nụ cười uyển mị như ban đầu, kéo Hòa Yến đến gian phòng cuối hành lang, đẩy Hòa Yến đi vào, nói: “Xem kìa, sao chúng ta lại cứ nói chuyện người khác? Công tử, không bằng tới nói chuyện chúng ta đi.”
Đây là một gian khuê phòng của nữ tử, không lớn lắm, trên bàn trang điểm bày biện vài hộp phấn son, phù dung hồng trướng như nhắc nhở đêm xuân ngắn ngủi.
Nàng ta lại đưa tay ra vòng lên cổ Hòa Yến.
Da đầu Hòa Yến tê dại, nhưng trên mặt vẫn phải giữ tư thái phong lưu của một công tử, cười nói: “Giai nhân trong ngực, tất nhiên là tốt, nhưng cô nương không cảm thấy còn thiếu chút gì sao?”
Vân Yên hỏi: “Thiếu cái gì?”
“Đương nhiên là rượu ngon. Ta với cô nương nhất kiến như cố, cảnh này tình này, sao có thể không đối ẩm một ly?” Nàng nhớ lại cảnh Hòa Nguyên Lượng vui đùa với các di nương trong phủ trước đây, điểm nhẹ vào mũi Vân Yên nói, “Không phải cô nương nói muốn mời ta uống rượu sao? Chẳng lẽ đang gạt ta?”
Thiếu niên lang phong lưu tuấn tú buông lời tán tỉnh, dù cho có là nữ tử nơi phong trần cũng không nhịn được mà tâm tình rung động. Vân Yên dậm chân nói: “Làm sao có thể? Công tử chờ đấy, ta đi lấy rượu ngay, đêm nay… ta sẽ cùng công tử cộng ẩm cả đêm.”
Nói xong nàng ném một cái liếc mắt đưa tình rồi uốn éo eo thon bước ra cửa. Hòa Yến đợi Vân Yên vừa đi khỏi liền ngồi phịch xuống ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Học đòi theo nam nhân vào thanh lâu, vô luận là ngày trước hay hiện tại, đều là chuyện nàng cực kỳ không am hiểu, thật đúng là muốn mệnh mà. Thậm chí so với đi học ở Hiền Xương Quán còn đáng sợ hơn.
Nàng vung vung tay áo, từ trong tay áo có một viên giấy tròn nhăn nhúm lăn ra.
Vừa rồi khi đi ngang qua gian phòng kia, người bên trong bất ngờ lao ra sau đó bị lôi trở lại. Trong khoảnh khắc rất ngắn đó, một viên giấy bị ném ra ngoài. Lúc ấy nàng sợ bị Vân Yên nhìn thấy nên giả vờ đánh rơi quạt để che lại viên giấy. Lúc cúi xuống nhặt quạt nàng cũng đồng thời nhặt viên giấy lên.
Dọc đường đi sợ bị Vân Yên phát hiện, đến hiện tại mới dám lấy ra. Viên giấy nhàu nát, Hòa Yến mở ra xem, bên trong chỉ có hai chữ.
“Cứu ta.”
Chữ trên giấy được viết bằng chì kẻ mày, có chút mơ hồ, người viết hẳn là rất khẩn trương , dù vậy vẫn có thể nhìn ra được nét chữ trâm hoa tiểu khải cực kỳ xinh đẹp
Trong căn phòng đó, giam giữ một cô nương.
Tuy Vân Yên nói nghe rất đường hoàng, nhưng chung quy lại cũng chỉ là bốn chữ *bức lương vi xướng. Hiện tại nàng đi theo Tiêu Giác, vốn không nên xen vào những chuyện này để tránh rước thêm phiền phức. Nhưng từ lúc biết chuyện trong lòng liền tích tụ một nỗi buồn bực, khó có thể khoanh tay đứng nhìn.
Hòa Yến cất lại viên giấy, đứng dậy, đẩy cửa rời khỏi phòng.
Khi Vân Yên lấy rượu trở về trong phòng đã chẳng còn ai. Nàng ngây người một lúc rồi dậm chân mắng: “Đồ lừa đảo!”
……
Đêm dần về khuya.
Tiếng ca hát trong Vạn Hoa Các càng thêm mập mờ ái muội, nam nữ ôm ấp lấy nhau, cười nói thân mật. Rất khó để phân biệt là chơi đùa nơi phường hát hay là thật sự giao phó chân tình.
Ánh trăng ở đây không sáng tỏ như lúc ở Vệ Sở, có lẽ là vì không tựa núi dựa sông, bớt đi vài phần khoáng đạt, nhiều thêm vài phần mộng mị.
Trong quán trà đối diện Vạn Hoa Các, một thiếu niên mặc cẩm y đang ngồi uống trà.
Cuối cùng vẫn là không nỡ dùng đến thỏi bạc kia, Hòa Yến liền giật xuống một chiếc cúc áo trên y phục của Trình Lý Tố. Bên trên cúc áo có khảm vàng, Hòa Yến dùng nó để mua một ly trà, loại rẻ nhất.
Có lẽ ông chủ quán trà cũng chưa từng gặp qua loại người kỳ ba mặc một thân cẩm y hoa phục lại kéo cúc áo để trả tiền, ông nhìn nàng với ánh mắt khó mà diễn tả được, chỉ nói: “Tiểu ca, cúc áo này ngài giữ lại đi, ly trà này ta tặng ngài, không cần trả bạc đâu.”
Hòa Yến: “… Đa tạ.” Nàng lại thong thả nhét chiếc cúc vào lại trong ngực áo, nghĩ bụng đợi vài ngày nữa sẽ khâu trả lại cho Trình Lý Tố. Tại sao lại là vài ngày nữa? Tất nhiên là vì mấy ngày tới nàng vẫn còn muốn ra phố, nhỡ đâu lại phải uống trà? Đỡ phải khâu lên rồi lại phải giật xuống lần thứ hai.
Nếu Trình Lý Tố biết được Hòa Yến có suy nghĩ này, có lẽ sẽ rất hối hận vì đã cho nàng mượn xiêm y.
Càng về đêm, Vạn Hoa Các ngược lại càng thêm náo nhiệt, khách tới lâu càng đông, rất ít người trở ra dẹp đường hồi phủ. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tất nhiên lưu luyến quên cả lối về. Lúc này có người ra khỏi Vạn Hoa Các liền trông thập phần rõ ràng.
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước Vạn Hoa Các.
Hai ma ma béo dìu một cô nương ra ngoài, nửa người cô gái tựa vào một ma ma trông như say rượu. Hòa Yến tập trung nhìn kỹ, thay vì nói hai ma ma dìu nàng thì chi bằng nói là khiêng nàng đi.
Đây có lẽ là cô nương cương liệt bị Tôn thiếu gia nhìn trúng mà Vân Yên đã nói.
Cô nương cương liệt ấy bị đưa lên xe ngựa, xe ngựa chở nàng rời đi. Ngoại trừ xa phu còn có hai người trông như hộ vệ ngồi ở hai bên sườn xe, trông chẳng khác nào bảo tiêu đang áp giải hàng hóa. Trong lòng Hòa Yến thầm phỉ nhổ, đúng là công khai xem người như hàng hóa.
Nàng đặt chén trà trong tay xuống, lặng yên không một tiếng động bám theo sau.
Hai bên đường trong thành Lương Châu không có quá nhiều đèn lồng, khiến bóng đêm càng thêm có vẻ âm trầm. Có nhiều lúc Hòa Yến cảm thấy chiếc xe đằng trước như như sắp hòa vào một thể với màn đêm.
Hai tên hộ vệ ngồi trên càng xe nói chuyện.
“Hôm nay đúng là đã ngoan ngoan hơn nhiều, không kêu một tiếng nào.”
“Đã vào Vạn Hoa Các chẳng lẽ còn có quả ngọt để ăn? Nha đầu này thật là quá không thức thời, nếu sớm nghe lời thì đã không phải chịu khổ thế này.”
“Nàng ta chẳng phải nói mình là tiểu thư đại hộ sao? Luẩn quẩn trong lòng cũng dễ hiểu. Nhưng như thế cũng vừa hay, thiếu gia không ưa nàng ta, xong đêm nay có lẽ sẽ chúng ta lại được lợi.”
Hai tên liếc mắt nhìn nhau cười cợt đầy hạ lưu.
Đang nói, đột nhiên chiếc xe ngựa thắng gấp nhào về phía trước, suýt nữa hất bọn họ xuống đường. Một trong hai tên hộ vệ mắng to: “Này! Chuyện gì thế?” Vừa nói vừa ngẩng đầu lên.
Trên mái hiên lụp xụp lúc này có một người đang ngồi. Người nọ mặt cẩm y, tóc vấn cao, nửa khuôn mặt đeo khăn che lại, chỉ lộ ra đôi mắt, thấp thoáng như đang cười. Vì bóng đêm mơ hồ nên nhìn không được rõ lắm. Trong tay hắn đang tung hứng vài hòn đá, chính những hòn đá đó đã chèn vào bánh xe khiến xe không thể di chuyển.
“Ngươi là ai?” Hộ vệ xuống xe lạnh giọng quát.
“Đầu óc ngươi có vấn đề à?” Người kia lên tiếng, giọng nói ép xuống rất thấp, khàn khàn, nhưng không giấu được sự ngạo mạn trong lời nói. Hắn chỉ chỉ vào mình, “Ta đã ăn mặc thế này, tất nhiên là đánh cướp rồi.”
Đánh cướp?
Giữa ban ngày… không, không đúng, hiện tại là giữa đêm nguyệt hắc phong cao, chỉ là ở thành Lương Châu đã lâu rồi không nghe thấy từ này. Quan trọng hơn là, trong thành Lương Châu này lại có người dám cướp bọn họ?
“Ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi!” Hộ vệ cười lạnh, “Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
“Biết.” Người nọ lười biếng đáp: “Gia nhân phủ Tôn tri phủ.”
“Đã biết mà còn dám…”
“Ta cứ dám đấy!” Lời hắn bị cắt ngang, ngay sau đó, người kia từ trên mái nhà phi thân xuống, xông tới như chớp.
Lúc này đêm đã khuya, con đường này vắng tanh không một bóng người. Xa phu sớm đã sợ đến mức vứt xe ngựa bỏ chạy, vừa chạy vừa ngã nhào. Nhưng hai tên hộ vệ lại không thể bỏ chạy như vậy, trong chớp mắt, ba người lao vào triền đấu.
Tiếng động bên ngoài dường như đã làm kinh động người trong xe ngựa, bên trong phát ra tiếng sột soạt, có vẻ như người trong xe định bước ra. Hòa Yến cao giọng nói: “Ở yên trong đó, đừng nhúc nhích!”
Lập tức, âm thanh ấy im bặt, không còn động tĩnh. Một trong hai tên hộ vệ như bừng tỉnh, “Ngươi là tình nhân của nàng ta! Tốt lắm, nói cái gì đánh cướp, hóa ra các ngươi là cùng một bọn!”
“Đầu óc của người Tôn gia các ngươi đều làm từ hồ nhão à.” Hòa Yến vừa kinh ngạc cảm thán, vừa tung một quyền vào mặt hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, mãi không bò dậy nổi.
Tên còn lại vung đao xông tới, nhưng đáng tiếc chút sức lực của hắn tuy ở trước mặt người bình thường có thể là đủ, nhưng trước mặt Hòa Yến lại chẳng là cái thá gì. Hòa Yến mỉm cười, nắm lấy cổ tay hắn, tên hộ vệ nọ chỉ kịp hét thảm một tiếng, đao trên tay theo tiếng thét rơi xuống đất, Hòa Yến nhấc chân đá hắn văng ra xa mấy thước.
Hai tên này mặc dù nói là hộ vệ của Tôn thiếu gia nhưng Hòa Yến thực sự không nhìn ra được thân thủ của bọn chúng tốt chỗ nào. Hẳn là chỉ đi đón người nên tùy tiện phái hai tên đi theo. Ai có thể nghĩ tới trên địa bàn của Tôn gia lại có kẻ to gan lớn mật đến thế, không biết sợ mà dám cướp người?
Nàng cúi xuống, nhặt lấy con đao vừa rơi dưới đất.
Hai tên hộ vệ bị đánh không có chút sức phản kháng nào, thấy kẻ bịt mặt từng bước tới gần liền theo bản năng lùi về phía sau. Một tên nói: “Có chuyện gì từ từ nói, ngươi chớ kích động, đại hiệp? Đại hiệp!”
Tên này nói lời mềm mỏng, nhưng tên còn lại không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không biết có phải chỉ là cố tỏ ra mạnh miệng hay không. Hắn nhìn Hòa Yến cười lạnh nói: “Tiểu tử thối, ngươi to gan lắm, dám động vào người Tôn gia. Ngươi phải biết rằng, đêm nay ngươi cướp người, ngày mai sẽ đến phiên chính ngươi, chính ngươi……chọc vào phiền toái lớn!”
Hòa Yến cũng không thèm nhìn bọn chúng, tiếp tục từng bước tiến tới. Khi thấy mặt hai tên hộ vệ đều đã trắng bệch, nàng liền nâng đao chặt đứt dây nối giữa ngựa và xe.
“Ta sợ sao?”
Dứt lời nàng liền duỗi tay kéo người trong xe ra ngoài. Cô nương kia bị chuốc thuốc, hoàn toàn không thể tự cử động, chỉ có thể trừng to mắt nhìn Hòa Yến.
Hòa Yến đỡ cô nương lên ngựa rồi bản thân cũng nhảy lên theo. Vung roi lên, hai người nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");