Cẩm Nguyệt Như Ca - Thiên Sơn Trà Khách

Chương 86: Ngươi có thích ta không?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trăng vằng vặc treo trên cao, sương trắng nhẹ rơi, núi non bát ngát hiện ra quang đãng như bức tranh thủy mặc. Ánh lửa trại lấp lánh phản chiếu hơi rượu nồng, hòa quyện cùng không khí phong nhã nhưng không kém phần hào sảng. Các tân binh cúi đầu uống rượu, ăn thịt, ngẩng đầu ngắm trăng, tạo nên một cảnh sắc tiêu dao, hùng vĩ chỉ riêng ở Lương Châu Vệ.

Tàn lửa theo gió thu bay lượn, khiến người không khỏi băn khoăn liệu có chạm vào y phục mà bốc cháy không. Nhưng chẳng bao lâu, tàn lửa đã nguội lịm, hóa thành tro bụi, hòa cùng tiếng thở dài khe khẽ vang lên đâu đó.

Tiểu Mạch sụt sùi nói: “Ta thật chẳng còn nhớ dung nhan phụ mẫu thế nào nữa…”

Vương Bá không biểu lộ cảm xúc, điềm tĩnh đáp: “Ta còn thê thảm hơn, từ khi sinh ra đến nay chưa từng gặp mặt phụ mẫu.”

Hòa Yến im lặng. Nàng nâng chén rượu, uống một ngụm lớn như muốn xoa dịu tâm tình đang dậy sóng.

Ý định ban đầu là an ủi nàng, ai ngờ mọi người lại đem chuyện đời mình ra so sánh, cuối cùng lại biến thành cuộc đua xem ai có cảnh ngộ bi thương hơn. Trong khi những nhóm tân binh khác đều đang vui cười nói chuyện, nơi bọn họ lại bao trùm một bầu không khí ảm đạm, gió thổi lạnh lùng, mưa sầu đổ xuống.

Nhìn Tiểu Mạch và Vương Bá gục đầu mà khóc, rồi lại nhìn sang Giang Giao, thiếu chủ nhà Giang, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ uống rượu một mình, Hòa Yến không biết nên nói gì. Đến cuối cùng, nàng chẳng rõ ai đang an ủi ai nữa.

Hoàng Hùng nhìn lướt qua nàng, buông lời cảm thán: “Hòa huynh đệ, tửu lượng của ngươi cũng khá lắm.”

Hòa Yến ngơ ngác, cúi đầu nhìn thì phát hiện đã cạn tới bát rượu thứ ba tự lúc nào. Nàng không rõ Hòa đại tiểu thư trước đây uống rượu giỏi thế nào, nhưng nàng chắc chắn rằng một nữ tử thanh tao như Hòa đại tiểu thư sẽ không dùng chiếc bát mẻ này để uống thứ rượu cay nồng, rát họng như thế. Chỉ có Phi Hồng tướng quân nàng từng là mới quen thuộc với cảm giác này.

Những đêm giá lạnh, khi nỗi sợ hãi ùa tới, hoặc lúc tâm can phiền muộn, đói khát, nếu có rượu bên cạnh, người ta có thể tạm gác lại những khổ đau. Rượu vừa có thể xua tan cái lạnh, vừa có thể giúp người thêm can đảm, chống đói, mà cũng giúp quên đi phiền não.

Ban đầu ở Sóc Kinh, nàng không dám đụng vào một giọt rượu vì sợ bại lộ thân phận. Nhưng khi gia nhập Phủ Việt quân, đến huyện Mạc, nàng dần tập uống và từ đó trở thành thói quen. Tửu lượng của nàng cũng vì thế mà tăng lên, chẳng tiểu tướng hay tân binh nào dưới trướng có thể đấu lại nàng. Có khi mừng chiến thắng, tiệc tàn, chỉ còn lại mình nàng là tỉnh táo.

Có lẽ đây chính là hình ảnh của “độc cô cầu bại” trong truyền thuyết.

Người khiến nàng bất ngờ lại là Thạch Đầu. Tưởng rằng hắn lớn lên trong núi, dáng vẻ vạm vỡ, chắc hẳn tửu lượng cũng cao. Ai ngờ chỉ mới uống được nửa bát đã ngửa mặt bất tỉnh nhân sự – thật sự say rồi ư?

Nửa bát rượu còn lại của Thạch Đầu nhanh chóng bị đệ đệ Tiểu Mạch cầm lấy, cậu thiếu niên nâng chén cùng Vương Bá, thở dài nói: “Chẳng ngờ chúng ta đều là những kẻ lưu lạc tha hương, từ nay về sau chính là người một nhà.” Dứt lời, Tiểu Mạch ngửa cổ uống cạn, mũi đỏ ửng vì mùi rượu cay nồng xộc thẳng lên. Chỉ là sau một nén nhang, cậu cũng đi theo huynh trưởng của mình, ngã ngửa ra sau, say đến bất tỉnh.

Hòa Yến bật cười: “Quả nhiên là huynh đệ ruột.”

Vương Bá đột nhiên mất đi một bạn nhậu, liền quay sang khoác vai Giang Giao, đưa cho hắn một xâu thịt thỏ nướng, bảo: “Đừng chỉ uống rượu mà giải sầu. Nào, ăn chút thịt đi. Vị hôn thê không chọn ngươi, đó là bởi hai người không có duyên phận.” Đây là lần đầu tiên hắn nói ra lời hợp tình hợp lý, “Nhân sinh trên đời, tụ tán đều do duyên, đừng cưỡng cầu.”

Giang Giao nhận lấy xâu thịt thỏ, nhưng vẫn lặng lẽ tiếp tục uống rượu. Hoàng Hùng nhìn thấy cảnh này, cười khẽ, ngước mắt ngắm ánh trăng trên cao, khẽ thì thầm: “Ta nhớ nhà…”

Hòa Yến lấy ra chiếc bánh trung thu trong giỏ điểm tâm Trình Lý Tố đã chuẩn bị cho nàng. Chiếc bánh nhỏ xinh, hình dáng như hoa cúc, trên mặt khắc chữ “hoa hảo nguyệt viên” màu đỏ rực. Nàng cắn một miếng, vị ngọt của nhân đào và mè lan tỏa trong miệng.

“Nếu gia đình ta còn trên đời, ta đã không ở nơi này mà đã trở về quê nhà.” Hoàng Hùng nói, giọng trầm buồn, “Mẹ ta nấu ăn rất ngon… ta muốn được ăn món bà ấy nấu…”

Hòa Yến im lặng cúi đầu ăn bánh, Hoàng Hùng hỏi: “Còn ngươi thì sao?” Hắn quay đầu nhìn về phía nàng, “Trước đây ngươi đón Trung Thu thế nào?”

Trung Thu sao? Hòa Yến có chút ngẩn ngơ.

Trước khi tòng quân, Trung Thu ở Hòa gia cũng giống như nhiều nơi khác. Chỉ có điều, thân phận của nàng đặc thù, đi đến đâu cũng có người giám sát, chẳng được bao nhiêu tự do. Thực ra, nàng rất thích không khí náo nhiệt của đêm tế trăng, nhưng do phải đeo mặt nạ, nàng không thể tham gia một cách tự nhiên. Tại Hòa gia, nàng tồn tại trong một hoàn cảnh khó xử, trên danh nghĩa là đích nữ chính thống, nhưng lại không thuộc về đại phòng, cũng chẳng thuộc về nhị phòng…

Trong ba năm theo quân ở huyện Mạc, lúc đầu ngày nào cũng sống trong lo âu, không biết ngày nào mình sẽ chết trên sa trường, Trung Thu đoàn viên nghĩ cũng không cần phải nghĩ.

Về sau nàng hồi kinh, gả đến Hứa gia, cũng là lúc này năm ngoái, nàng đã bị mù.

Lòng tràn đầy mong mỏi về cuộc sống hoa hảo nguyệt viên với kẻ nọ còn chưa kịp thành thì nàng đã rơi vào một mảnh hắc ám. Khi đó nàng nghĩ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua được, cả đời sẽ chỉ như thế mà thôi. Ngày rằm tháng tám khi ấy, nàng thỉnh cầu Hứa Chi Hằng dẫn mình lên núi bái Phật, hy vọng Bồ Tát sẽ phù hộ, cho nàng một lần nữa có thể thấy lại ánh sáng. Hứa Chi Hằng đồng ý.

Thực ra ngày hôm đó nàng cũng không phải thật sự muốn đi cầu Bồ Tát phù hộ.

Lưỡi đột nhiên đau nhói, nàng không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của mình, vị ngọt ngào của bánh lập tức bị cảm giác đau đớn bao phủ. Hòa Yến lấy lại tinh thần, nàng tránh đi ánh mắt của Hoàng Hùng, vờ như không có việc gì nói: “Cũng vậy thôi, cũng giống như bây giờ vậy.”

“Ta nhìn ngươi tựa như nhìn thấy bản thân mình năm đó.” Hoàng Hùng uống một ngụm rượu nói: “Ngươi giống như ta năm đó.”

Hòa Yến cười cười: “Lão ca, người nhà của ta vẫn sống rất tốt.” Thậm chí còn sống tốt hơn đa số những người khác.

“Nhưng ngươi không cam lòng.” Nàng nghe thấy giọng nói của Hoàng Hùng, quay đầu nhìn lại, trên gương mặt của đại hán đầu trọc hiện lên vẻ cơ trí và tang thương của một người trung niên đã trải qua sóng gió, hắn vuốt Phật châu nói: “Thù lớn của ngươi chưa trả, trong lòng không cam tâm, nên lúc nào cũng phiền muộn, ngược lại tự vây khốn chính mình.”

Trong lòng Hòa Yến khẽ động, không nói gì.

“Ta không biết ngươi có mối thù gì,” hắn nhìn lên ánh trăng, “nhưng ánh mắt của ngươi đôi khi giống hệt ta khi đó.”

Hòa Yến có chút mờ mịt, nàng có như vậy sao? Nàng vẫn luôn cho rằng mình che giấu rất tốt.

“Sẽ có một ngày mọi thứ sẽ tốt thôi.” Đại hán cúi đầu, vỗ vỗ vai nàng: “Ngươi phải tin tưởng điểm này.”

Hòa Yến không nói gì, lặng lẽ cầm bát rượu lên uống. Hoàng Hùng cũng không nói gì thêm, tự mình ăn thịt uống rượu. Vương Bá đã có chút men say, ôm đầu ngồi tại chỗ cười ngây ngô, còn Giang Giao thì vùi đầu vào gối, không biết là đang khóc hay đã ngủ rồi.

……

 Các giáo đầu cũng tụ tập bên đống lửa, trong tay cầm thịt nướng và bát rượu, hưởng thụ khoảnh khắc thư thái hiếm hoi sau những ngày dài huấn luyện gian khổ. Họ nhìn đám tân binh trước mắt, cuối cùng cũng thấy được chút thành quả của những tháng ngày đổ mồ hôi. Tất cả đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm, không ít người cười nói vui vẻ. Trình Lý Tố, tiểu thiếu gia từ kinh thành xa xôi, cũng có mặt giữa nhóm giáo đầu. Hắn vốn là người chưa từng thử qua những điều mới lạ ở vùng biên ải, ngay cả đùi thỏ nướng chỉ rắc muối thô mà cũng thấy ngon vô cùng. Ban đầu, hắn định nhân lúc rảnh rỗi đi tìm Hòa Yến nói chuyện đôi lời, nào ngờ mới chỉ uống một ngụm rượu đã thấy hai chân mềm nhũn, không thể đứng vững, đành ngồi phịch xuống đất.

Nhìn bộ dạng của Trình Lý Tố, các giáo đầu xung quanh phá lên cười, tiếng cười hào sảng nhưng đầy thiện ý. Một người cười lớn nói: “Trình công tử, tửu lượng của ngươi thế này sao làm nhi lang của Lương Châu Vệ được?”

Trình Lý Tố lẩm bẩm: “Ta vốn không phải là người của Lương Châu Vệ các ngươi, chỉ là đến đây để vui chơi một phen mà thôi.”

Tiểu tử này luôn có khả năng nói về khuyết điểm của mình một cách thản nhiên, khiến người nghe không khỏi bật cười. Nếu là con cháu của các giáo đầu ở đây, chắc chắn đã sớm bị lôi ra đánh cho vài trận để chừa cái tội yếu đuối này. Nhưng Trình Lý Tố lại là cháu ngoại của Tiêu Giác, một vị tướng soái danh tiếng, nên ai nấy đều chỉ cười mà không trách mắng, vài người còn lên tiếng: “Vẫn là Trình công tử thoải mái! Tham rượu vốn không tốt, nương tử nhà ta cũng không cho ta uống rượu, chúng ta nên học Trình công tử!”

Lương Bình, một giáo đầu, tò mò hỏi: “Trình công tử, Đô đốc nhà ngươi thực sự không ra đây cùng chúng ta vui Trung Thu sao?”

Trình Lý Tố nhẹ nhàng đáp: “Cữu cữu ta không thích nơi quá ồn ào, tất nhiên sẽ không tới.”

Nghe vậy, không ít người tỏ ra tiếc nuối. Một số khác lại nghĩ rằng Tiêu Giác dường như quá xa cách, không hòa mình với thuộc hạ ngay cả trong dịp lễ lớn như Trung Thu. Một tướng soái mà ngay cả ngày lễ cũng không cùng chung vui với binh lính thì làm sao có thể xây dựng được tình cảm sâu đậm với tướng sĩ dưới trướng? Điều này không khỏi khiến người ta thấy có phần ngạo mạn.

Dẫu vậy, một số giáo đầu khác không để tâm nhiều, Mã Đại Mai cười lớn: “Hay là chúng ta mang chút rượu thịt đến cho Đô đốc? Dù sao cũng là ngày lễ lớn, một mình hẳn sẽ thấy khó chịu.”

Trình Lý Tố vội xua tay: “Không cần đâu, loại rượu vàng chất lượng kém này cữu cữu ta sẽ không uống đâu.”

Cả đám người nhìn nhau, im lặng vài giây rồi bật cười xòa. Được thôi, dù sao Tiêu Giác cũng là nhị công tử của Tiêu gia, một gia tộc quyền quý ở Sóc Kinh, uống rượu cũng không thể qua loa được.

Đỗ Mậu, một giáo đầu khác, tò mò hỏi: “Trình công tử, ngươi biết tửu lượng của Đô đốc thế nào không? Ta nghe nói Phi Hồng tướng quân ngàn ly không say, không biết Đô đốc so với Phi Hồng tướng quân thì ai hơn ai?”

Câu hỏi này khiến mắt của tất cả giáo đầu sáng lên, ai nấy đều quay lại nhìn Trình Lý Tố, đầy sự mong chờ. Mọi câu chuyện so sánh giữa Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân từ lâu đã là đề tài mà ai cũng tò mò, từ kiếm pháp, tửu lượng cho đến chiều cao, tính tình, không ai là không muốn biết rõ từng chút một. Tiếc rằng từ trước đến nay, hai vị tướng ấy chưa từng trực tiếp đối đầu, lại thêm Phi Hồng tướng quân luôn mang mặt nạ, nên ai hơn ai mãi vẫn là một bí ẩn.

Không chút do dự, Trình Lý Tố ngẩng đầu trả lời dõng dạc: “Tất nhiên là cữu cữu ta rồi. Ta lớn thế này, chưa bao giờ thấy cữu cữu say rượu.”

Thực ra, nếu nói chính xác hơn thì Trình Lý Tố chưa từng thấy Tiêu Giác uống rượu. Nhưng lời này, hắn tất nhiên không thể nói trước mặt các giáo đầu. Dù Phi Hồng tướng quân có lợi hại thế nào đi nữa, trong mắt Trình Lý Tố, tất nhiên không thể lợi hại hơn cữu cữu của mình.

Thẩm Hãn, một giáo đầu có vẻ không mấy quan tâm, phất tay cười ha hả: “Thôi, thôi, đừng nói chuyện sau lưng người khác nữa, uống rượu, uống rượu đi, sao cứ như mấy bà tử lải nhải thế. Trình công tử, ta kính ngươi một chén nào… Trình công tử?”

Nhìn lại thì Trình Lý Tố hai má đã đỏ bừng, gục đầu, say bí tỉ chẳng nói được lời nào.

Trời vào đêm, màn xanh khép lại che ánh trăng, bóng người thưa thớt. Âm thanh mùa thu tĩnh lặng, có người đang đánh đàn.

Nguyệt thượng mộc lan có cốt, lăng băng hoài người như ngọc*. Trên tường treo một thanh trường kiếm như sương như tuyết, thanh niên tư dung tuấn tú khoác trung y, nét mặt bình tĩnh, đôi tay lướt qua dây đàn, âm thanh du dương khiến người say mê.

Hắn đang đàn khúc cầm <<Lưu Quang>>.

Tiếng đàn xa vắng, như châu ngọc rơi trên đĩa, đây là đêm Trung Thu, vốn nên là lúc đoàn viên, mặc dù các giáo đầu và tân binh của Lương Châu Vệ đều đang cách xa gia đình nghìn dặm nhưng cũng đang cùng nhau vui vẻ quây quần, ca hát uống rượu, hoàn toàn đối lập với sự thanh tịch của hắn. Hắn tựa hồ không cảm thấy gì, chỉ chăm chú gảy đàn, mái tóc đen được buộc gọn rũ xuống đầu vai, ánh trăng phủ lên một tầng sắc lạnh lẽo.

Từ xuân đến thu, từ nóng đến lạnh, dường như chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Ánh trăng càng thêm phẳng lặng dưới tiếng đàn, bầu trời đêm trong vắt như nước, tiếng đàn như phiêu tán vô tận trong không trung, khiến người nghe không khỏi muốn rơi lệ.

Đột nhiên có thứ gì đó rơi vào trong sân, phát ra tiếng vang thanh thúy, cắt ngang âm thanh cô tịch của khúc cầm. Động tác của Tiêu Giác khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, qua khung cửa sổ có thể thấy được từ bên ngoài tường viện lại có thứ gì đó bị ném vào.

Hắn ngừng lại một lúc rồi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài. Lúc này, đồ vật thứ ba lại bị ném vào, vừa lúc rơi ngay cạnh chân hắn. Hắn cúi xuống nhặt lên, thì ra là một hòn đá.

Phi Nô hiện thân từ phía sau, thấp giọng nói: “Thiếu gia, bên ngoài……”

Tiêu Giác mở cổng viện.

Bên ngoài, một thiếu niên mặc kính trang màu đỏ đang đứng, trong tay cầm theo một vò rượu nhỏ, nắp vò đã được mở, hương rượu thơm ngào ngạt, đúng là Thập Bát Tiên.

Hắn vậy mà lại rất hào phóng, một vò nhỏ như vậy, người bình thường phải giấu kỹ lắm mới dám uống một ngụm, nhưng nhìn bộ dáng này của hắn có lẽ đã uống không ít.

Người này chính là Hòa Yến.

Tiêu Giác thờ ơ nhìn nàng, Hòa Yến trừng to mắt, dường như lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của người trước mắt: “Tiêu Giác?”

Phi Nô đứng phía sau nhịn không được mà liếc nhìn Hòa Yến một cái, dám gọi thẳng tên họ của thiếu gia, lá gan thật lớn.

“Ngươi làm gì ở đây?” Tiêu Giác hỏi nàng.

“Ta nghĩ đi nghĩ lại,” thiếu niên không biết đã uống bao nhiêu rượu, toàn thân đều làmùi rượu, tuy nhiên thần sắc vẫn bình thường, không thấy có nửa điểm men say, nên cũng không nhìn ra được là đã say hay chưa. Nàng nói: “Ngươi chọn Lôi Hậu vào Tiên Phong Doanh, ta rất không phục, nên là Tiêu Giác,” khóe miệng nàng nhếch lên, “Chúng ta đánh một trận đi!”

Lời còn chưa dứt, cả người liền lao thẳng về phía Tiêu Giác!

Phi Nô ở phía sau thấy vậy định tiến lên nhưng lại nghe Tiêu Giác hạ lệnh: “Đừng động.” Trong lúc nhất thời không dám nhúc nhích.

Thiếu niên phi thân tiến tới, tung một quyền về phía Tiêu Giác. Tiêu Giác nghiêng người né tránh, cau mày nhìn nàng.

Hòa Yến không có vũ khí, chỉ xông tới với hai tay trần. Nếu nói là thích khách thì thật sự quá ngu ngốc. Nhưng lời lẽ của hắn rõ ràng, ánh mắt thanh minh, nhìn không giống người say rượu phát điên. Tiêu Giác quyết định khoanh tay chờ xem rốt người này muốn làm gì. Hòa Yến một kích không thành công liền quay lại tấn công lần nữa.

Thân thể thiếu niên linh hoạt, đúng thật là thực sự muốn đánh nhau, chẳng qua cách ra đòn lại vụng về, thô kệch. Nhìn thoáng qua như học sinh trong học quán nào đó đánh nhau, chỉ biết tung quyền cước vào đối phương mà không màng độ chính xác như thế nào.

Tiêu Giác một lần nữa nghiêng người tránh đi, liên tiếp hai lần tấn công không thành, Hòa Yến lẩm bẩm thắc mắc một câu: “Thân thủ của ta từ khi nào lại kém như vậy?”

Phi Nô đứng đợi ở một bên: “……”

Chẳng lẽ thiếu niên này cho rằng mình có thể đánh thắng được Tiêu nhị công tử sao? Sớm đã nghe nói Hòa Yến của Lương Châu Vệ không đặt ai vào mắt, cuồng vọng tự đại, hiện giờ tận mắt chứng kiến quả đúng là không sai. Tính tình của thiếu gia thật tốt, không trực tiếp ném ngay tiểu tử xuất khẩu cuồng ngôn này ra khỏi cửa.

 

Hòa Yến liên tục tấn công, liên tục thất bại, nhưng không nản chí chút nào, ngay lập tức lại xông tới lần nữa. Lần này vẫn như cũ bị Tiêu Giác tránh được, hắn đang định định mở miệng thì bỗng thấy từ phía sau có một vật đen lao thẳng về phía mình. Tiêu Giác nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền rút thanh kiếm Ẩm Thu bên cạnh chém ngang.

“Xoảng” một tiếng, vật đó vỡ tan tành, Tiêu Giác lùi về sau vài bước nên không bị dính vào. Tuy nhiên, Hòa Yến vốn theo vật đó xông tới lại không kịp né tránh, bị tưới từ đầu đến chân.

Ánh trăng tròn đầy, sương giăng trong gió, hoa quế nở rộ, hương rượu tràn ngập bốn phía. Mảnh vỡ của vò Thập Bát Tiên vương vãi trên đất, từng mảnh đều tỏa ra hương thơm thanh khiết, quần áo của thiếu niên thấm đẫm rượu thơm, hắn cau mày nhìn chung quanh.

Hòa Yến như bị cảnh tượng mảnh bình rượu vỡ đầy đất làm cho bừng tỉnh, nhìn về phía Tiêu Giác, nàng tiến lên một bước, trông giống hệt như tiểu nương tử bị giẫm hỏng trâm ngọc ở chợ hoa, nói: “Làm vỡ rồi, ngươi đền!”

Phi Nô nhìn nhìn, cảm thấy thiếu niên này thật sự đã uống say, nếu không sẽ không nói năng vô lý, lộn xộn như thế. Hắn khẽ hỏi Tiêu Giác: “Thiếu gia, có cần thuộc hạ đưa hắn ta đi không?”

Tiêu Giác giơ tay ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hai người chủ tớ nhiều năm, chỉ cần một biểu tình liền biết trong lòng đối phương nghĩ gì. Phi Nô tức khắc hiểu ra Tiêu Giác không ném Hòa Yến ra ngoài ngay từ đầu không phải vì tính tình tốt, mà là vì muốn thử Hòa Yến. Thiếu niên này hiện giờ thân phận khả nghi, toàn thân đều là điểm đáng ngờ. Nếu có thể nhân lúc say rượi mà hỏi ra vài thứ thì có thể đỡ tốn rất nhiều công sức. Còn nếu đêm nay hắn ta chỉ giả vờ say rượu để thực hiện mưu đồ nào khác thì thật đáng chết, càng không thể tha thứ.

Phi Nô liền ẩn mình trên cây, không nói gì thêm.

Tiêu Giác xoay người đi vào phòng, vừa đi vừa hỏi: “Tại sao ta phải đền?”

Thiếu niên nghe vậy lập tức đuổi theo, lao vào phòng của Tiêu Giác, nàng chạy rất nhanh nhưng bước chân có chút loạng choạng. Hòa Yến vượt lên đằng trước Tiêu Giác, chặn đường hắn nói: “Ngươi biết ta là ai không?”

Tiêu Giác cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi là ai?”

Hòa Yến vỗ đùi: “Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta, Hòa Yến! Đệ nhất Lương Châu Vệ!”

“Đệ nhất Lương Châu Vệ?” Tiêu Giác nhìn nàng, nụ cười như có như không: “Ai nói với ngươi?”

“Còn cần người nói sao?” Thiếu niên không rõ đã say hay chưa, nhưng giọng điệu lại tự tin đến độ khiến người khác cảm thán, “Trong lòng ta tự biết rõ.”

Tiêu Giác nghiêng người vòng qua nàng, buông kiếm, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén, vừa mới đi được một bước, thiếu niên kia lại bám theo như cái đuôi, đứng ở trước mặt hắn hỏi: “Ngươi nói xem ta có lùn không?”

Người này uống say là thích so chiều cao với người khác sao? Tiêu Giác liếc mắt nhìn đỉnh đầu hắn chỉ cao đến ngực mình, gật đầu: “Lùn.”

Hòa Yến: “Ta không lùn!”

Tiêu Giác: “……”

Hòa Yến lại hỏi hắn: “Ta ngốc không?”

Tiêu Quyết dừng động tác rót trà, nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: “Ngốc.”

Hòa Yến: “Ta không ngốc!”

Tiêu Giác đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã không ném Hòa Yến ra khỏi cửa ngay từ đầu, ngược lại ở đây tự chuốc khổ để hỏi thông tin từ hắn. Trừ việc nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, ngoài ra không thu được bất kỳ tin tức hữu dụng nào. Hoặc là Hòa Yến quá ngốc, hoặc là, người này khôn khéo đến mức không để lộ mảy may.

“Còn muốn tự khen gì nữa thì nói hết đi.” Tiêu Giác rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Hòa Yến: “Ta cao lớn oai phong, dũng mãnh vô địch, anh tuấn thoát tục, nghĩa khí ngút trời. Một một nhân sĩ tài đức như thế, tại sao, tại sao không ai thích ta? Ngươi có biết là hằng ngày ta đã cố gắng thế nào không?

Tiêu Giác: “…”

“Bởi vì ngươi, đêm Trung Thu hôm nay ta rất không vui, ta hỏi ngươi,” nàng tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách với Tiêu Giác gần như về bằng không, ngửa đầu nhìn hắn, tha thiết hỏi: “Ngươi có thích ta không?”

Tiêu Giác lui về sau một bước, lại kéo ra khoảng cách với nàng, phủi phủi tay áo đã bị nàng kéo đến biến dạng, nhìn người trước mắt như một ôn thần tránh không kịp, bình tĩnh trả lời: “Ta không phải đoạn tụ.”

“Ta cũng không phải.” Hòa Yến lẩm bẩm một câu, đột nhiên nàng ngẩng đầu, vẻ mặt bi phẫn, lớn tiếng chất vấn: “Vậy tại sao ngươi thà thích Lôi Hậu cũng không thích ta! Tên đó ngoài việc cao hơn ta một chút, có gì hơn ta chứ? Luận dung mạo, luận thân thủ, hay luận tình cảm trong quá khứ của chúng ta, Tiêu Giác, ngươi thật quá đáng, thật không có mắt nhìn! Ta rất thất vọng về ngươi!”

Lúc này Thẩm Hãn vừa đi đến ngoài phòng, ông vốn định đưa ít thịt thỏ nướng cho Tiêu Giác, nghe vậy ông liền che miệng lại, biểu tình kinh ngạc. Vừa rồi hình như ông đã biết được một bí mật kinh thiên động địa.

Trong phòng, nam tử trẻ tuổi chỉ mặc trung y màu trắng không nói năng gì mà nhìn thiếu niên trước mặt. Thiếu niên cũng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh, trong giọng nói không chút nào sợ hãi hay do dự, thản nhiên đến mức khiến người ta phải nghi ngờ không biết trong đầu nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Cái gì gọi là tình cảm trong quá khư? Chỉ là lúc trước cho hắn một bình uyên ương trị thương, như thế liền thành tình cảm quá khứ, người này không khỏi quá mức tự thân thiết rồi.

“Nhưng cũng không sao,” thiếu niên đột nhiên nhếch mép, nở một nụ cười giảo hoạt, thấp giọng nói: “Ngươi chọn Lôi Hậu vào Tiên Phong Doanh, vậy thì mỗi ngày ta sẽ tìm Lôi Hậu để luận bàn, mười trận thua mười. Cả Lương Châu Vệ sẽ đều biết ngươi, Tiêu Giác, là một kẻ mù, mắt nhìn người kém cỏi thế nào. Đến lúc đó xem ngươi làm sao bây giờ?”

Tiêu Giác: “……”

Vừa dứt lời Hòa Yến ợ một hơi rượu, người nghiêng qua ngã xuống trường kỷ của Tiêu Giác. Khi ngã xuống, nửa người nàng đè lên trên thanh đàn cổ Vãn Hương, ép xuống dây đàn phát ra một tiếng chói tai, rơi xuống đất “lốp cốp”.

Tiêu Giác đứng giữa phòng, giữa mày khẽ giật giật, chủ ý hỏi thông tin lúc say rượu quả thực là một quyết định tệ đến không thể nào tệ hơn.

Thoáng thấy bên cạnh cửa còn có một người đang do dự, Tiêu Quyết lạnh lùng nói: “Còn không tiến vào đứng ngoài đó làm gì?”

Thẩm Hãn giật mình, run rẩy bước vào. Mới vừa rồi ông ở ngoài cửa nghe được bí mật, lúc vào viện lại có Phi Nô nhìn thấy, thật là tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, lúc này tâm tình của Đô đốc không tốt, mong chớ có lấy ông ra trút giận.

“Thuộc hạ ở bên ngoài lấy chút thịt thỏ vừa mới nướng xong, nghĩ rằng Đô đốc có khả năng chưa dùng cơm chiều nên cố ý đưa tới.” Thẩm Hãn đặt gói giấy dầu đựng thịt thỏ lên bàn, “Đô đốc chậm rãi dùng, thuộc hạ cáo lui trước.”

“Đơi đã.” Tiêu Giác không vui nói, “Một người sống sờ sờ lớn như vậy, nhìn không thấy sao?”

Hắn ra hiệu cho Thẩm Hãn nhìn Hòa Yến. Thẩm Hãn vừa nhìn trong lòng thầm không khỏi giật mình, vừa rồi chỉ nghe thấy Hòa Yến nói có quan hệ không cạn với Tiêu Giác, trước mắt lại thấy thiếu niên này vô tư nằm trên trường kỷ của Tiêu nhị công tử, đó chính là trường kỷ của Tiêu nhị công tử đó! Trong Lương Châu Vệ, có lá gan làm như vậy sợ là chỉ có một người này.

Quan hệ của hai người họ, quả thật không bình thường!

Tiêu Giác đi đến trước trường kỷ, dùng tay nắm vào sau cổ áo Hòa Yến, nhấc nàng lên, ném đến trước mặt Thẩm Hãn: “Người của ngươi, mang đi.”

“Không dám, không dám.” Thẩm Hãn nói.

Tiêu Giác: “Cái gì?”

Thẩm Hãn vội nói: “Ý của thuộc hạ là, tân binh Lương Châu Vệ đều nằm dưới sự quản lí của Đô đốc, làm sao có thể nói là người của thuộc hạ được? Là người của Đô đốc.”

Tiêu Giác tức đến bật cười: “Thẩm Hãn, hôm nay ngươi nói rất nhiều.”

“Thuộc hạ hiểu rõ,” Thẩm Hãn rùng mình, “Thuộc hạ sẽ dẫn hắn đi ngay!” Mới vừa xoay người đi được một nửa, dường như nhớ tới cái gì, Thẩm Hãn lại hỏi: “Đô đốc cho rằng thuộc hạ nên đưa thiếu niên này đến đâu?”

Tiêu Giác bình tĩnh nhìn hắn: “Có cần đưa về nhà ngươi không?”

“Không, không cần!” Da đầu Thẩm Hãn tê dại: “Hòa Yến……vẫn là đưa về phòng cũ của hắn đi!”

Sau khi Thẩm Hãn rời đi, Phi Nô bước vào phòng.

Tiêu Giác đã nhặt đàn Vãn Hương lên từ mặt đất, bị Hòa Yến đè như vậy, dây đàn đã đứt một sợi, nhìn dây đàn đứt, thanh niên nhịn không được nhéo nhéo giữa trán.

“Thiếu gia,” Phi Nô nhìn theo hướng Thẩm Hãn rời đi, “Hôm nay Thẩm tổng giáo đầu có điểm kỳ quái.”

“Hắn thường xuyên rất kỳ quái.” Tiêu Giác đáp.

“Thiếu gia nghĩ, Hòa Yến hôm nay rốt cuộc là có say hay không?”

Tiêu Giác đặt đàn xuống, vừa rồi bị Hòa Yến đánh gãy lúc châm trà, trà trong chén đã nguội. Hắn đổ trà nguội đi, lại rót một chén mới, nhấp một ngụm nói: “Không chắc chắn.”

Không chắc Hòa Yến có say hay không, vì người bình thường tỉnh táo sẽ không nói chuyện với hắn như vậy. Nhưng quan sát bước đi, lời nói và biểu tình của Hòa Yến, lại không hề có một chút hỗn độn nào. Quan trọng nhất là, tối nay, ở đây, hắn ngoại trừ ép đứt một dây đàn, đánh vỡ một vò rượu và nói nhăng nói cuội ra thì không làm cái gì khác. Bao gồm cả việc lộ ra hắn là người bên nào

Việc này thật khiến người ta khó hiểu.

“Hắn có vẻ rất không hài lòng với việc Lôi Hậu có thể vào Tiên Phong Doanh.” Phi Nô nói: “Hắn muốn vào Tiên Phong Doanh.”

Tiêu Giác trào phúng: “Há chỉ là Tiên Phong Doanh, hắn nhất quyết muốn vào Cửu Kỳ Doanh của ta.”

“Vậy…” Phi Nô hỏi, “Có nên đưa hắn vào Tiên Phong Doanh để tương kế tựu kế?”

“Không cần,” Tiêu Giác nói: “Ta có an bài khác.”

Phi Nô không nói gì nữa, Tiêu Giác nghĩ đến lời Hòa Yến vừa nói, muốn mỗi ngày đều tìm Lôi Hậu luận bàn để chứng minh hắn không có mắt nhìn người. Hành vi vô lại bậc này, người này làm thật đúng là rất thành thạo.

Nhìn trong phòng bừa bộn, ngoài sân mảnh vụn cũng vương vãi khắp nơi, hắn còn phải tìm thời gian vào thành Lương Châu để nhờ sư phó sửa đàn. Hòa Yến vậy mà còn mặt mũi nói “Bởi vì ngươi, đêm Trung Thu hôm nay ta rất không vui,” thực sự là không có đạo lý.

Thanh niên đứng trong phòng, thanh nhã như ngọc, đĩnh bạt như thanh tùng, sau một hồi lâu, hừ một tiếng: “Có bênh.”

……

Bên ngoài, Thẩm Hãn cõng Hòa Yến cũng rất không vui.

Mọi người nhìn thấy, đều rất kinh ngạc nhìn Thẩm Hãn, nói: “Hòa Yến say rồi, sao tổng giáo đầu lại cõng hắn?”

Thẩm Hàn mặt mày nghiêm nghị không nói lời nào, nếu không phải tình cờ phát hiện mối quan hệ giữa Hòa Yến và Tiêu Giác, Thẩm Hãn nhiều nhất tìm người xách Hòa Yến về là được. Nhưng hôm nay đã biết được quan hệ giữa họ không tầm thường, Thẩm Hàn sao dám lơ là.

Hòa Yến vừa rồi nói là có “tình cảm quá khứ” với Tiêu Giác! Xem ra họ đã quen biết từ trước, vậy vì sao Đô đốc lại giả vờ không nhận ra Hòa Yến, còn âm thầm điều tra thân phận của hắn. Hay là mối quan hệ của hai người bọn họ ban đầu vốn rất tốt, tuy nhiên trên đường xảy ra nhiều biến cố nên bây giờ thành ra như thế này?

Khó trách người Đại Ngụy đều biết Tiêu đô đốc không gần nữ sắc, với vẻ ngoài này, lại là một trong số hai tướng quân thiếu niên xuất sắc, vô số nữ tử vây quanh trông mong, vô số mỹ nhân tuyệt sắc ở trước mặt cũng không động tâm, thì ra… thì ra vì người ta căn bản không thích kiểu này!

Khi ông đứng ngoài cửa phòng, một câu đó của Hòa Yến “tại sao ngươi thích Lôi Hậu mà không thích ta”, ngữ khí bi thương, thật sự làm người nghe rơi nước mắt. Đáng tiếc Đô đốc lòng dạ sắt đá, hoàn toàn không dao động. Thẩm Hãn miên man suy nghĩ, càng lo lắng, những câu chuyện kỳ quái hiện lên trong đầu càng nhiều.

Ví dụ như Hòa Yến và Tiêu Giác trước đây quả thực từng quen biết, và cũng từng trải qua một đoạn thời gian chung đụng rất tốt. Nhưng sau đó Tiêu Giác phát hiện thân phận của Hòa Yến có vấn đề, liền cắt đứt tơ tình, phân rõ giới hạn với đối phương. Hòa Yến ấy mà, tuổi còn nhỏ, không cam lòng, biết Tiêu Giác sắp đến Lương Châu, liền tới tòng quân, tìm Tiêu Giác để đòi một lời giải thích. Hòa tiểu tử thậm chí còn nỗ lực thao luyện, muốn tiến vào Tiên Phong Doanh để Tiêu Giác lau mắt mà nhìn.

Hòa Yến xác thực làm được không tệ, nhưng tiếc rằng Tiêu Giác vì tị hiềm nên đã chọn Lôi Hậu. Hòa Yến thương tâm thống khổ, nhịn không được mà mượn rượu giải sầu, rượu vào lời thật ra, liền chạy tới tìm Tiêu Giác để hỏi cho ra lẽ.

Tiêu Đô đốc lòng dạ cứng rắn quả quyết cự tuyệt, nhưng cuối cùng niệm một chút tình xưa, mới cho Hòa Yến ngủ trên trường kỷ của mình.

Tốt lắm, Thẩm Hãn ở trong lòng thầm vỗ tay cho mình, phi thường hợp tình hợp lý, hẳn là như thế, tám chín phần mười.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.