(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ta có chút tức giận rồi.”
Lời này vừa thốt ra, mấy người Vương Bá đồng loạt nhìn về phía Hòa Yến.
Trong bọn họ, Thạch Đầu là người đi theo Hòa Yến lâu nhất, hắn thấu hiểu tính tình nàng vốn ôn hòa, dễ chịu. Dù khi trước Vương Bá đã từng cướp lấy bánh bao thịt của nàng, nàng cũng chỉ bảo vệ phần ăn của mình, chưa từng nói một lời phẫn uất.
Nhưng lúc này, một con khỉ không biết từ đâu xuất hiện, lại có thể khiến Hòa Yến thực sự nổi giận.
Lôi Hậu cười nhạt một tiếng, “Hòa huynh, đao kiếm vô tình, đừng giận cá chém thớt.”
“Vậy thì ngươi phải đả thương được ta trước đã.” Hòa Yến mỉm cười, thân hình nàng như bay lùi về phía sau, rồi bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Lôi Hậu, cây roi chín đốt trong tay nàng như một con rắn dài, nhẹ nhàng quất tới. Lôi Hậu vội vàng nghiêng mình né tránh, nhưng roi của Hòa Yến dường như có mắt, nhanh như chớp quét qua, để lại trên má hắn một vệt đỏ mờ.
Vết roi chỉ xẹt qua da, không rỉ máu, nhưng sắc mặt Lôi Hậu trông vô cùng khó coi.
“Lôi huynh, đao kiếm vô tình,” Hòa Yến nhè nhẹ lay động ngón tay, “Cẩn thận, đừng để giận quá mà chém nhầm người.”
Lôi Hậu không nói gì, cầm trường kiếm lao tới, từng động tác dứt khoát, sát khí tỏa ra mãnh liệt, khác hẳn phong thái của những kẻ thường hay đấu võ tại Diễn Võ Trường. Mỗi nhát kiếm đều nhằm thẳng vào yết hầu hoặc tim của Hòa Yến, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
So với hắn, Hòa Yến trông ôn hòa hơn nhiều. Thân hình nàng nhỏ nhắn nhưng vô cùng nhanh nhẹn, mỗi cử động đều linh hoạt như có vô tận năng lượng. Mỗi đường roi quét ra không chỉ ngăn cản mũi kiếm của Lôi Hậu, mà còn quấn lấy hắn, khiến hắn không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.
Hòa Yến vốn không có ý làm tổn thương mạng sống của Lôi Hậu, nhưng dường như Lôi Hậu lại không có suy nghĩ tương tự. Trong lòng nàng cân nhắc, nếu không hạ gục hắn hoàn toàn, hắn sẽ không từ bỏ ý định cướp lá cờ của nàng.
Trận đấu với Lôi Hậu lần này khiến Hòa Yến cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, một cảm giác không thể giải thích rõ, nhưng khiến nàng không thoải mái.
Khi nàng còn đang suy nghĩ thì bỗng một ánh kiếm lóe lên từ phía bên cạnh. Hòa Yến giật mình, lùi lại thật nhanh, nhưng tay áo đã bị chém rách một đường lớn, gió lạnh thổi lùa vào.
Lôi Hậu lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Lúc này không phải là lúc để phân tâm.”
“Ta chỉ đang suy nghĩ xem làm thế nào để khiến ngươi ngừng phiền nhiễu,” Hòa Yến đáp nhẹ nhàng: “Lôi huynh, có ai từng nói ngươi rất phiền toái chưa?”
Lời khiêu khích thẳng thừng kèm theo nụ cười khẽ của nàng đủ khiến người khác tức điên. Sắc mặt Lôi Hậu tức khắc sầm lại, hắn cầm kiếm lao tới. Hòa Yến vẫn mỉm cười, roi dài trong tay nàng quấn quanh, tựa như một con rắn bay lượn, vờn qua vờn lại, ngăn cản mọi đòn tấn công của hắn.
Nàng cười, vừa cười vừa nói: “Thật ra các ngươi không biết là ta dùng roi cũng khá lắm.”
Trong khoảnh khắc, roi của nàng đan xen, xoay vòng trước sau, khi thì nhanh, lúc lại chậm, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Giọng nói của thiếu niên mang theo nét vui vẻ, như thể nàng không phải đang tham gia vào một trận đấu sống còn, mà chỉ là một buổi tỷ thí vui vẻ tại Diễn Võ Trường cùng bằng hữu. Nàng vừa vung roi, vừa cười nói không chút căng thẳng.
“Chiêu này gọi là ngoặc tay trong ngoài.”
“Chiêu này gọi là lừa ngựa trái phải.”
“Còn chiêu này là bạch xà nhả chữ.”
“Rồng quét đất!”
Tốc độ của Hòa Yến mỗi lúc một nhanh, từng động tác như gió thoảng, roi dài vung ra uyển chuyển mà mạnh mẽ. Mấy người Vương Bá sớm đã dừng tay, ánh mắt kinh ngạc dõi theo từng bước đi của nàng. Ban đầu họ đã nghĩ nàng trên Diễn Võ Trường đã thể hiện không ít tài năng, nhưng giờ mới phát hiện ra nàng trước kia còn chưa tung hết thực lực.
Lôi Hậu cắn răng, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn trước nay chưa từng coi trọng Hòa Yến, cho rằng một tân binh dẫu có tài năng đến đâu cũng không thể vượt trội ở mọi phương diện. Dù Hòa Yến có giỏi về đao pháp, cung tiễn hay thương thuật, không có nghĩa nàng có thể đánh bại hắn. Nhưng lúc này, roi trong tay nàng lại như đã luyện qua hàng ngàn lần, mỗi chiêu đều sắc bén, nhuần nhuyễn. Chưa kể, nàng còn quá khéo léo, chỉ sau vài chiêu đã nhận ra nhược điểm của hắn, tập trung tấn công vào đó, khiến hắn không kịp phản ứng. Càng giao đấu, Lôi Hậu càng cảm thấy e dè.
Nụ cười của Hòa Yến càng thêm sáng lạn, mỗi cú vung roi đều như bánh xe xoay tròn, lúc như côn sắt cứng rắn, lúc lại mềm mại như nước, khiến Lôi Hậu không sao tránh khỏi hoa mắt.
Trong khoảnh khắc hắn mất tập trung, roi của Hòa Yến bất ngờ quét tới mặt. Lôi Hậu giơ kiếm chắn, nhưng đầu roi đột ngột xoay hướng, nhắm thẳng vào ngực hắn. Lôi Hậu giật mình, chưa kịp phản ứng thì roi đã nhanh như chớp cuốn hết những lá cờ trong ngực áo của hắn.
Lôi Hậu muốn dùng kiếm ngăn lại, nhưng roi của Hòa Yến quá linh hoạt, không dễ bị cản phá. Trong chớp mắt, roi đã cuốn hết số cờ, thu về trong tay nàng.
“Chiêu này gọi là tơ vàng quanh thanh hồ lô.” Hòa Yến nắm chặt số cờ trong tay, mỉm cười: “Đa tạ Lôi huynh, đã buộc cờ gọn gàng cho ta.”
Lôi Hậu vốn rất tự phụ, cho rằng trong đám tân binh hôm nay không ai có thể vượt qua hắn. Vì vậy, hắn kiêu ngạo buộc hết số cờ thành một bó, đút vào ngực áo mà không mảy may phòng bị. Nhưng lúc này bị Hòa Yến lấy đi sạch sẽ, hắn không khỏi hối hận. Nếu sắp xếp cẩn thận hơn, có lẽ tình thế đã khác.
Giờ đây, toàn bộ số cờ đều đã nằm trong tay Hòa Yến. Sắc mặt Lôi Hậu dần trở nên u ám. Không nói một lời, hắn lao thẳng về phía nàng.
Hòa Yến cười khẽ, lùi lại vài bước: “Đồ trong tay ta là của ta, đồ của ta không ai có thể đoạt.”
“Vậy nếu ta nhất quyết muốn đoạt thì sao?” Sát khí của Lôi Hậu bốc lên dữ dội, hắn tung ra những chiêu kiếm sắc bén như sao băng.
“Thật ra, ta không thích đánh nhau,” Hòa Yến thở dài, “Nhưng nếu ngươi cứ đòi đoạt, thì ta chỉ đành đánh bại ngươi thôi.”
Chớp mắt, hai thân ảnh lao vào nhau, roi và kiếm giao tranh quyết liệt.
Mấy người Vương Bá và đồng đội của Lôi Hậu đã mệt mỏi, bây giờ không còn hứng thú đánh nhau nữa. Họ ngồi xuống dưới tán cây, nhìn trận chiến giữa Hòa Yến và Lôi Hậu. Trong lòng họ đều hiểu, kẻ thắng trong cuộc đối đầu này sẽ là người giữ được cờ.
“Ngươi nghĩ ai trong bọn họ lợi hại hơn?” Một đồng đội của Lôi Hậu hỏi.
Giang Giao lắc đầu: “Không rõ.”
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là Hòa Yến!” Vương Bá quả quyết đáp.
“Ồ? Vì sao huynh đệ lại nghĩ vậy?”
“Không biết, ta chỉ cảm giác như thế.”
“……”
“……Ăn hạt thông không?” Hoàng Hùng chia một ít hạt thông cho đối phương.
“Đa tạ, đa tạ, thơm quá!”
Họ còn chưa kịp ăn xong mấy hạt thông thì một tiếng “keng” vang lên chói tai. Mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía trước. Hai bóng người đã tách ra, Lôi Hậu đứng bất động, trong khi Hòa Yến vẫn nở nụ cười tươi, tay cầm roi dài.
Trên mặt đất, thanh kiếm của Lôi Hậu nằm chỏng chơ.
“Ngươi thua rồi.” Hòa Yến cất tiếng nói.
Sắc mặt Lôi Hậu lúc này rất khó coi, hắn không nói lời nào, qua một hồi lâu mới gằn từng tiếng: “Ngươi giở trò.”
“Binh bất yếm trá,” Hòa Yến điềm nhiên nhặt thanh kiếm dưới đất, trả lại cho hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Chân của ngươi đã bị ta đả thương, tốt nhất nên nghỉ ngơi ở đây nửa canh giờ rồi hãy đi tiếp. Nếu không, vết thương sẽ để lại di chứng, về sau luyện công không thể tiến bộ.”
Lôi Hậu quay mặt đi, tay nhận lại kiếm nhưng không nhìn nàng.
“Không sao,” Hòa Yến vỗ nhẹ vai hắn, thành khẩn nói: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia. Bao tu nhẫn sỉ thị nam nhi*.” Nàng cười nhẹ, tiếp tục: “Chỉ là một trận cướp cờ thôi, ngươi đã rất xuất sắc, chỉ tiếc là gặp phải ta.”
Nàng chỉ vào mình, nói đùa: “Ta lợi hại nhất.”
Câu này mấy người Vương Bá đã nghe Hòa Yến nói nhiều lần, ban đầu họ còn cười nhạo, nhưng giờ đã quen tai, cũng chẳng ai phản đối. Hơn nữa, những gì nàng nói cũng không sai.
Hòa Yến quay sang gọi nhóm Giang Giao: “Đi thôi.” Trước khi đi, nàng còn quay lại bảo với đồng đội của Lôi Hậu: “Các ngươi ở đây nghỉ ngơi, thuận tiện bảo vệ Lôi huynh cho tốt.”
Mấy người kia nhìn nàng đầy thắc mắc.
“Này, các ngươi đã đánh bại nhiều tân binh trên núi Bạch Nguyệt. Chốc nữa, khi bọn họ xuống núi, nếu thấy Lôi huynh không thể cử động, chắc chắn sẽ liên thủ trả thù.”
“Cho nên,” Hòa Yến nghiêm túc nói, “Đừng để việc nhỏ ác thành thói.”
…
Đoàn người Lôi Hậu bị bỏ lại phía sau, mấy người Giang Giao theo Hòa Yến xuống núi.
“Vừa nãy hắn nói ngươi giở trò,” Hoàng Hùng không nhịn được hỏi, “Ngươi đã giở trò gì vậy?”
“Thật ra cũng chẳng có gì to tát, ta chỉ cố ý để lộ vài điểm yếu của hắn thôi.” Hòa Yến nhún vai, “Hắn muốn lấy mạng ta, nhưng ta chỉ muốn làm hắn không đuổi theo được. Hắn hiểu lầm ý ta, thế nên…”
“Cái tên khỉ đó cũng chẳng lợi hại gì lắm.” Vương Bá thản nhiên nói, “Nói thì hay, nhưng khi chiến đấu lại bị đánh bại nhanh chóng, yếu quá!”
“Ngươi sai rồi,” Hòa Yến lắc đầu cười, “Hắn thật sự rất lợi hại. Trong số tân binh ở Lương Châu Vệ, nếu không có ta thì hắn chắc chắn là đệ nhất.”
Hòa Yến không rõ trước kia Lôi Hậu làm gì, nhìn qua có vẻ hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng khi giao đấu, nàng nhận ra hắn đã luyện võ ít nhất mười năm. Công phu thâm hậu, chiêu thức điêu luyện. Nếu có nhược điểm thì đó chính là sát khí quá nặng. Dù không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng với đấu pháp của hắn, rất dễ làm đối thủ trọng thương.
Chính vì sở hữu thân thủ tuyệt đỉnh nên cách cướp cờ của Lôi Hậu vô cùng thô bạo, nhanh gọn. Tuy nhiên, cướp cờ không phải là chuyện đấu võ đến người cuối cùng. Dù Lôi Hậu giỏi, nhưng suốt thời gian qua hắn đã liên tục giao đấu với các tân binh khác, lại không ngừng di chuyển lên xuống núi, hao tổn không ít thể lực. Trong một thời gian ngắn thì còn đỡ, nhưng kéo dài thì dễ lộ sơ hở.
Ngược lại, Hòa Yến hành động cùng với nhóm của Vương Bá, phối hợp ăn ý, bản thân nàng ít khi phải ra tay. Do đó, tinh lực của nàng dồi dào, đủ sức nhìn ra những điểm yếu của Lôi Hậu.
“Hắn thực sự sẽ không đuổi theo chứ?” Giang Giao vẫn còn nghi ngại, liên tục quay đầu nhìn phía sau, “Ta nghĩ chúng ta nên đi nhanh hơn, để tránh bị bọn họ bắt kịp.”
“Yên tâm,” Hòa Yến nói, “Trừ khi hắn không muốn luyện võ nữa, bằng không sẽ không đuổi theo đâu. Nhưng ngươi nói cũng đúng, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng xuống núi.”
…
Bên trong một gian phòng ở Vệ Sở, một bàn cờ vẫn còn chưa hạ xong.
Trong lòng Thẩm Hãn có điều băn khoăn, chẳng còn tâm trí nào chơi cờ. Trái lại, thanh niên đối diện có vẻ không mảy may vội vã, cũng chẳng để ý đến kết quả của cuộc cướp cờ. Hắn nhàn nhã uống trà, đánh cờ, vẻ mặt điềm tĩnh đến mức khiến người khác tức giận.
Một hắc y thị vệ từ ngoài cửa bước vào, tiến đến bên Tiêu Giác, khẽ nói: “Hòa Yến đã chạm mặt Lôi Hậu, hai bên giao thủ, Lôi Hậu không địch lại, hai mươi lá cờ đều rơi vào tay Hòa Yến.”
Hắn không tránh Thẩm Hãn, khiến ông cũng nghe rõ ràng, hít sâu một hơi kinh ngạc.
Lôi Hậu, từ khi giành được lá cờ đầu tiên trên núi, đã lọt vào tầm ngắm của bọn họ. Thanh niên này trước đây không có gì nổi bật, nếu không vì lần cướp cờ này, có lẽ họ vẫn chưa nhận ra Lương Châu Vệ có một tân binh giỏi giang đến thế. Người này do thân thích của Đỗ giáo đầu tiến cử, ban đầu không mấy nổi trội, nhưng bây giờ mới lộ rõ bản lĩnh thực sự.
Lôi Hậu vừa lên núi đã bắt đầu giành cờ, mỗi trận giao đấu đều toàn thắng, khác hẳn với Hòa Yến chuyên ẩn mình mai phục. Hắn không hiểu việc che giấu bản thân, cứ thẳng đường xông tới, nhờ có thân thủ tốt mà giành được mười bốn lá cờ, gấp đôi số của Hòa Yến.
Thẩm Hãn từng mong đợi cuộc đối đầu giữa Lôi Hậu và Hòa Yến. Ông cho rằng Hòa Yến, dù giỏi giở chiêu trò, khó lòng trực tiếp đối đầu với Lôi Hậu – một kẻ có thực lực đáng gờm. Không ngờ, Lôi Hậu vẫn thua dưới tay nàng.
“Đội Hòa Yến đã tiến về chân núi,” Phi Nô tiếp tục, “chỉ cần nửa canh giờ nữa là có thể tiến vào trận pháp.”
Thẩm Hãn nhìn về phía Tiêu Giác. Ban đầu ông nghĩ rằng không cần dùng trận pháp với một tân binh, nhưng giờ ông chỉ có một suy nghĩ: thiếu niên này không gì không biết, không gì không thể. E rằng trận pháp cũng không thể giam giữ hắn.
Tiêu Giác bình thản, rũ mắt nhặt quân cờ trắng của Thẩm Hãn.
Thẩm Hãn thấp giọng hỏi: “Đô đốc, hắn có thắng không?”
Tiêu Giác cong môi: “Có lẽ.”
……
Mặt trời dần lặn về phía tây. Ánh nắng vàng rực chuyển sang màu đỏ ấm áp, xuyên qua kẽ lá như những mảng mây đỏ, mềm mại mà sáng ngời, giống chiếc váy đỏ của thiếu nữ.
Trong rừng, chim rừng kêu réo rắt. Với hai mươi lá cờ đã trong tay, tâm trạng của đội Hòa Yến rất tốt. Họ không giống đang cướp cờ, mà như đang đạp thanh du ngoạn, chuẩn bị trở về nhà.
Vương Bá nói: “Không biết lần này về, ngoài việc được vào tiên phong doanh, liệu có được thưởng thêm gì không?”
“Hẳn là có.” Hòa Yến thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Rượu! Tất nhiên là rượu ngon! Từ lúc đến đây tới giờ chưa được uống rượu, thèm chết ta rồi.” Vương Bá phàn nàn: “Nếu có rượu, ta chắc chắn còn sung sức hơn!”
“Đó là rượu, không phải thuốc bổ.” Hòa Yến cười.
“Ta mong được tặng một thanh trường thương,” Giang Giao nói, “binh khí ở Diễn Võ Trường không vừa tay. Nếu được thưởng, ta chỉ cần một cây trường thương tốt.”
Hoàng Hùng vuốt chuỗi Phật châu trên cổ, cười nói: “Ta chỉ muốn một bữa thịt bò nóng hổi, uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to!”
Thạch Đầu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta muốn dẫn Tiểu Mạch đi săn thỏ.”
Ba trong số bốn người có nguyện vọng liên quan đến ăn uống, Hòa Yến không biết nên khen họ vô dục vô cầu hay không. Giang Giao hỏi: “Còn ngươi? Ngươi muốn gì?”
“Ta không muốn gì cả.” Hòa Yến đáp: “Nếu vào được tiên phong doanh, ta đã vui rồi.”
“Ngươi thật lòng muốn kiến công lập nghiệp,” Vương Bá bĩu môi.
“Tất nhiên rồi, ta lợi hại như vậy, không lập công thì uổng quá. Ta còn mong được làm hộ vệ bên Đô đốc, ngày ngày ở bên cạnh ngài ấy.”
“Ngươi cứ mơ đi,” Vương Bá trừng mắt, “Nếu ngươi thành công, ta sẽ gọi ngươi là cha!”
Hòa Yến: “……”
Đột nhiên, Hoàng Hùng dừng bước: “Có phải chúng ta đang đi vòng quanh không? Ta cảm thấy nơi này quen lắm, hình như vừa đi qua rồi.”
“Thôi đi,” Vương Bá nói: “Ngươi biết đường à?”
“Ta cũng cảm thấy chúng ta hình như vừa đi qua đây rồi.” Giang Giao cũng nói.
Hòa Yến không nói gì, Thạch Đầu lấy ra từ ngực áo một sợi dây cỏ, đi đến một thân cây trước mặt vươn tay buộc lên, nói: “Đường núi phức tạp, cây cối mọc tương tự nhau nhìn nhầm cũng là chuyện thường, đi thêm một chút nữa xem sao.”
Nhóm người lại tiếp tục đi xuống núi, đi được thời gian một chén trà nhỏ thì thấy trước mắt xuất hiện một cái cây, trên cây đang lắc lư sợi dây cỏ mà lúc nãy Thạch Đầu vừa buộc lên.
Lúc này mọi người đều im lặng.
Một lúc sau Vương Bá mới lên tiếng, giọng nói mang theo một chút run rẩy khó nhận ra, hắn nói: “Chúng ta có phải đã đụng phải quỷ đánh tường hay không?”
Hắn càng nói càng hăng, liên tục lải nhải: “Ta nghe một sư gia trên núi chúng ta từng nói, trước đây ông ta đi đường núi vào ban đêm, đi đếm một chỗ nọ, đi thế nào cũng vòng quanh tại chỗ, không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống tại chỗ, mặc nguyên quần áo trên người mà ngủ. Tới sáng hôm sau, hừ, các ngươi đoán xem thế nào?”
Hắn cố ý bỏ lửng câu chuyện, tuy nhiên không ai tiếp lời hắn, Vương Bá đành hậm hực nói tiếp: “Ông ta tỉnh lại nhìn quanh thì phát hiện mình đang ở trong một nghĩa địa!”
Hòa Yến vỗ trán: “Vương huynh, hiện tại hình như không phải lúc để kể chuyện ma quỷ.”
“Sợ cái gì?” Hoàng Hùng ồm ồm nói: “Ta có Phật châu, yêu ma quỷ quái đều không dám đến gần. Nhưng mà ngươi,” hắn quay sang nhìn Hòa Yến, “ngươi có phải nhớ nhầm đường rồi không?”
“Không thể nào.” Hòa Yến đáp.
“Thế thì tại sao lại đột nhiên lạc đường?” Giang Giao cũng cảm thấy khó hiểu. Núi Bạch Nguyệt tuy lớn nhưng cũng không đến mức lạc đường, lúc đi lên thuận lợi, sao lúc xuống núi lại đi không ra.
“Chúng ta đúng là đang đi xuống núi không sai,” Hòa Yến nói: “nhưng cũng đúng là đang đi vòng quanh ở đây.” Trong lòng nàng xẹt qua một ý nghĩ, Hòa Yến tiến đến chỗ cây buộc sợi dây cỏ, nhìn chung quanh một lượt.
Đây là một chỗ đất hoang, cây cối không rậm rạp như trên đỉnh núi, trên mặt đất cỏ dại mọc um tùm, có vài tảng đá vương vãi khắp nơi.
Đá?
Trong lòng Hòa Yến chợt động, nàng tiến lên vài bước thì nhìn thấy một đống đá. Nàng cúi người xem kỹ, các tảng đá lớn chất đống lộn xộn bên nhau, không có hình dạng gì, thoạt nhìn giống như là do thợ săn trên núi tùy ý chất lên để ngồi nghỉ ngơi.
“Ngươi nhìn đống đá này làm gì?” Vương Bá hỏi, “Trên đó có chữ à?”
Hòa Yến đứng thẳng người dậy nói: “Không có chữ, nhưng đây chính là lý do chúng ta không thể ra khỏi đây.”
“Cái gì?” Giang Giao và mấy người khác cùng tụ lại, đều nhìn chằm mấy tảng đá nhưng chẳng nhìn ra được gì. Thạch Đầu nhíu mày hỏi: “Đây là có ý gì?”
“Kỳ môn độn giáp, sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai tám cửa. Có người đã bày trận ở đây.” Hòa Yến nói. Chúng ta đã vào trận pháp nên mới đảo quanh tại chỗ.”
Lời này của nàng tách ra thì mọi người đều hiểu, nhưng ghép lại thì không hiểu gì cả. Mọi người đều nhìn nàng, cũng không biết nên hỏi từ đâu.
Hòa Yến cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhìn quanh không thấy bóng dáng của Vương Tiểu Hàn, chứng tỏ bọn họ đã xuống núi rồi. Bọn họ không có khả năng có thể phá trận, chứng tỏ trước đây không có, vậy vì sao hiện tại lại có?
Ai đã ở đây bày trận nhằm vào nàng? Thẩm Hãn? Hay là Tiêu Giác?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");