(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Văn Tuyên Đế dù đã đồng ý cho Tiêu Giác lo liệu tang lễ của Nhị phu nhân Hòa gia, nhưng cuối cùng bà vẫn là người mang tội, không thể công khai tổ chức tang lễ rình rang.
Ngày Hòa Như Phi và Hứa Chi Hằng bị xử trảm cũng là ngày Nhị phu nhân Hòa gia được an táng.
Mộ của Nhị phu nhân Hòa được đặt ở một khu rừng thanh tịnh trên núi Đông Hoàng, ngoài kinh thành, nơi trồng đầy cây lê. Đến mùa xuân, hoa lê sẽ nở rộ, gió lặng chim đậu, cảnh sắc chắc chắn rất hữu tình. Như bao nữ tử danh giá khác của kinh thành, Nhị phu nhân Hòa gia cũng chịu cảnh “trong nhà nghe theo cha, xuất giá nghe theo chồng,” suốt đời chỉ bị giam cầm trong bốn bức tường, chẳng thể tự quyết định vận mệnh của mình.
Có lẽ, cái chết đối với bà không phải không phải là sự giải thoát.
Trên bia đá khắc dòng chữ: “Cố Hiển Tỷ Đức Huệ Vân thị chi mộ.”
Nhị phu nhân Hòa vốn mang họ Vân, nay đã qua đời, Hòa Yến liền cho người khắc bia đá này, vì nàng nghĩ rằng, ngay cả khi xuống cửu tuyền, Nhị phu nhân Hòa cũng sẽ không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Hòa gia nữa.
Hòa Yến ngồi xổm xuống trước mộ, nhẹ nhàng v.uốt ve những dòng chữ trên bia đá, khẽ nói: “Nếu có kiếp sau, mẫu thân đừng làm nữ nhân nữa. Nếu nhất định phải làm nữ nhân…” Nàng cười một cái, “để con làm mẹ, mẹ làm con thì hơn.”
Mẫu tử bọn họ kiếp này có duyên nhưng không phận, ngay cả một câu nói tử tế cũng chưa từng có với nhau. Từ hôm nay trở đi, trên đời này, ngoài Tiêu Giác, sẽ không còn ai biết nàng chính là Hòa Yến nữa.
Tiêu Giác đứng cách đó vài bước. Thân phận của Nhị phu nhân Hòa gia rất nhạy cảm, Tiêu Giác quyết định lo liệu việc an táng cho bà vào lúc này đã khiến không ít quan viên trong triều công kích.
Đột nhiên, có giọng nữ cất lên từ phía sau: “Các người…”
Hòa Yến quay đầu lại, nhìn thấy Hòa Tâm Ảnh trong bộ tang phục.
Hòa Tâm Ảnh đã tiều tụy đi rất nhiều. Vốn dĩ nàng là một cô gái xinh đẹp như hoa như nguyệt, nhưng nay thân hình gầy guộc chỉ còn da bọc xương. Có lẽ nàng đã khóc rất nhiều, mắt sưng đỏ, nhìn kỹ gương mặt Hòa Yến và Tiêu Giác, Hòa Tâm Ảnh hơi sững sờ, đứng lặng yên hồi lâu mới cất tiếng: “Tiêu đô đốc, Hòa cô nương.”
“Tiểu thư Hòa…” Hòa Yến dừng lại, sửa lời: “Hòa tiểu thư.” Hứa Chi Hằng đã chết, Hứa gia đã không còn, và cũng chẳng còn Đại phu nhân Hứa gia.
Ánh mắt của Hòa Tâm Ảnh rơi trên bia đá trước mộ, giọng nghẹn ngào: “Có phải là… mẫu thân ta?”
Hòa Yến khẽ gật đầu.
Hòa Tâm Ảnh lập tức bước lên vài bước, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mộ, ôm lấy bia đá mà khóc nức nở.
Hôm đó, một người lính lạ mặt đã đưa nàng ra khỏi ngục và dẫn đến phủ của viện trưởng Hiền Xương Quán, Vi Huyền Chương. Vi Huyền Chương quanh năm sống ở viện, trong nhà chỉ có phu nhân của ông và cháu gái. Vi Phu nhân đối xử với nàng rất tử tế, cũng cảm thông cho số phận của nàng. Sau khi Hòa Tâm Ảnh yên ổn trong nhà họ Vi, nàng dần dần ghép nối lại toàn bộ sự việc qua lời kể của đám hạ nhân.
Mọi thứ không khác những gì nàng đã mường tượng.
Những điều trước đây không thể hiểu được, nay tất cả đều có lời giải đáp. Vì sao vị “đại ca” đeo mặt nạ lại luôn lạnh nhạt với nàng, trong khi vị “đại ca” bỏ mặt nạ ra lại đối xử với nàng hết sức dịu dàng. Chỉ vì “đại ca” đeo mặt nạ thực ra chính là “trưởng tỷ” đã qua đời của nàng. Nàng từng nghĩ người dưỡng bệnh trên trang trại là “trưởng tỷ”, hóa ra mới chính là đại ca thực sự.
Không lạ gì khi “trưởng tỷ” bị mù không lâu sau khi về làm dâu nhà họ Hứa. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, tất cả chỉ là do con người tạo ra mà thôi. Và sau khi “trưởng tỷ” qua đời, mẫu thân nàng cũng lâm bệnh nặng, buồn bã không vui. Hóa ra sự thật lại đáng sợ và ghê tởm đến vậy.
Thế còn nàng thì sao?
Trưởng tỷ đã mất, mẫu thân cũng rời xa, Hòa gia đã không còn, Hứa gia cũng tan rã. Khi nàng bị chính cha mình sắp đặt gả cho Hứa Chi Hằng, nàng hóa ra chỉ là người thay thế cho “trưởng tỷ”, thay thế cho mối hôn nhân không thể cắt đứt giữa Hòa gia và Hứa gia.
Giờ đây, nàng chỉ còn một mình, biết đi đâu về đâu? Nàng sẽ ra sao?
Hòa Tâm Ảnh ôm bia đá khóc lớn. Nàng mong mỏi Nhị phu nhân Hòa vẫn còn sống, ít ra nàng còn một chỗ dựa. Nhưng giờ đây, nàng thật sự đã không còn nơi nương tựa.
Nàng bỗng nhớ đến Hòa Yến những năm tháng đơn độc trong Hứa gia. Phải chăng khi đó Hòa Yến cũng cảm thấy như vậy, bị chính người thân đẩy vào vực thẳm, xung quanh không có ai để dựa dẫm, không nhìn thấy được những khuôn mặt đầy mưu toan, cũng không đoán được lòng người hiểm ác. Thật là cô độc và đáng thương.
Hòa Yến nhìn Hòa Tâm Ảnh khóc thảm thiết, do dự một chút, cuối cùng cũng bước tới, cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.
Cảm giác không nơi nương tựa này, nàng hiểu hơn ai hết. Nàng rất thấu hiểu tâm trạng của Hòa Tâm Ảnh lúc này.
Hòa Tâm Ảnh khóc một hồi lâu, sau đó quay lại nhìn Hòa Yến. Nàng nhận lấy chiếc khăn tay Hòa Yến đưa, khẽ nói: “Cảm ơn.” Ánh mắt nàng dừng lại trên tấm bia mộ, rồi lên tiếng: “Dòng chữ trên bia này…”Giống như là được khắc dưới danh nghĩa của con cái dành cho mẹ…
“Ta đã nhờ người khắc nó.” Tiêu Giác thản nhiên đáp, “Ta và tỷ tỷ của cô từng là đồng môn, nên thay nàng khắc bia này.”
Hòa Tâm Ảnh hơi ngạc nhiên, cúi đầu nói nhỏ: “Cảm ơn.” Sau đó, nàng lại nhìn vào tấm bia mộ, gương mặt hiện lên sự phức tạp, nghẹn ngào nói: “Tỷ ấy thật sự… cho dù không còn nữa, nhưng vẫn luôn che chở cho ta.”
Nàng và Hòa Yến, người tỷ tỷ này, thực ra không có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau. Dù khi trước mơ hồ đoán được sự thật, nàng cũng chỉ cảm thấy bàng hoàng hơn là giận dữ. Và giờ đây, khi không còn ai có thể giúp đỡ, sự ấm áp còn sót lại sau cái chết của tỷ tỷ đủ để khiến nàng cảm thấy một chút an ủi. Cho dù là Vi Huyền Chương hay Tiêu Hoài Cẩn, họ đều đối đãi với nàng chỉ vì Hòa Yến.
Giá như Hòa Yến vẫn còn sống… Hòa Tâm Ảnh bỗng rất muốn biết Hòa Yến thật sự là một người như thế nào.
Những lần tiếp xúc duy nhất của nàng với Hòa Yến đều là khi nàng ấy đeo mặt nạ. Sau đó, khi về lại phủ, Hòa Yến vội vàng xuất giá. Nàng chưa từng có cơ hội thật sự hiểu rõ Hòa Yến. Hòa Tâm Ảnh nghĩ, một người có thể khiến người khác giúp đỡ ngay cả sau khi nàng đã mất, hẳn là một người rất tốt.
Có lẽ nàng ấy sẽ không yếu đuối như mình, chắc chắn sẽ tìm ra con đường để tiến bước ngay cả trong lúc tuyệt vọng.
Hòa Yến hỏi: “Sau này ngươi tính thế nào?”
Hòa Tâm Ảnh giật mình, lắc đầu, giọng nói lạc lõng: “Ta không biết.”
Thật sự nàng không biết làm thế nào để bước tiếp trong tương lai.
“Không vội,” Hòa Yến nhẹ nhàng đáp, “Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ thông suốt rồi hãy quyết định.”
Hòa Tâm Ảnh cười khổ: “Ta còn có thể có tương lai sao?”
Một người từng là vợ của kẻ phạm tội, con gái của một gia tộc phản bội quốc gia, dù may mắn thoát chết, thì còn có thể làm gì? Nàng cũng từng muốn chết theo gia đình mình, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để thực hiện.
“Có thể chứ.” Người con gái trước mặt nhìn nàng, giọng nói ấm áp: “Ngươi là con gái của Nhị phu nhân Hòa gia, là em gái của Phi Hồng tướng quân. Điều tỷ ấy làm được, ngươi cũng có thể làm được.”
Hòa Tâm Ảnh theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn Hòa Yến.
Người con gái này… nàng đã gặp ở chùa Ngọc Hoa, nhưng khi đó toàn bộ sự chú ý của nàng đều dồn vào Tiêu Hoài Cẩn bên cạnh, nên nàng không để ý kỹ. Nhị phu nhân Hòa gia từng nói chuyện với Hòa Yến. Nghĩ lại, Vũ An hầu trước mặt, quả thực rất có duyên với tỷ tỷ của nàng. Cả hai đều giả trang thành nam nhi vào quân doanh, thậm chí tên cũng giống hệt nhau. Có lẽ vì thế mà ông trời mới muốn thông qua nàng ấy để rửa sạch nỗi oan của tỷ tỷ.
Trong lòng Hòa Tâm Ảnh bỗng dâng lên một cảm giác gần gũi với người con gái trước mặt, dù họ chưa từng gặp nhau nhiều.
Hòa Yến kéo nàng đứng dậy: “Ta biết muội hiện đang ở phủ của Vi tiên sinh, nếu sau này có chuyện gì cần giúp, hãy nhờ người đến tìm ta.”
“Vì sao tỷ lại tốt với ta như vậy?” Hòa Tâm Ảnh không kìm được lên tiếng hỏi.
Hòa Yến khẽ cười: “Vị hôn phu của ta từng là đồng môn với tỷ tỷ muội, về tình về lý, ta đều nên chăm sóc muội. Hơn nữa, nhà ta chỉ có em trai, không có em gái, từ nay về sau, muội có thể xem ta là tỷ tỷ của mình. Dù ta không lợi hại như Phi Hồng tướng quân, nhưng,” nàng nói, “ta sẽ thay tỷ tỷ muội chăm sóc muội.”
Một cách khó hiểu, Hòa Tâm Ảnh bỗng cảm thấy yên tâm. Như một người lạc lối giữa biển lớn, cuối cùng đã tìm thấy một chiếc thuyền nhỏ giữa sóng dữ.
“Cảm ơn tỷ.” Nàng lí nhí nói.
“Trước hết, hãy vào thắp hương cho Nhị phu nhân Hòa gia.” Hòa Yến mỉm cười.
…
Sau khi thắp hương và đốt giấy tiền cho Nhị phu nhân Hòa gia, Tiêu Giác và Hòa Yến đưa Hòa Tâm Ảnh về phủ của Vi Huyền Chương. Nhìn bóng lưng Hòa Tâm Ảnh khuất dần vào cửa phủ, Hòa Yến khẽ thở dài.
“Sao thế?” Tiêu Giác hỏi.
“Chỉ là thấy thương xót mà thôi.” Hòa Yến quay người lại, cùng Tiêu Giác bước trên con đường về nhà, “Ta nhớ khi còn ở Hòa gia, muội ấy tính tình rất vô tư, hoạt bát. Hòa Nguyên Thịnh…” nàng không chịu gọi hai tiếng “phụ thân”, “luôn rất nuông chiều muội ấy. Ta từng âm thầm ganh tỵ với muội ấy, nhưng cuối cùng, muội ấy cũng bị biến thành vật hi sinh của Hòa gia.”
Nếu như Hòa Yến lớn lên trong cô đơn, sớm nhận ra sự lạnh lùng, vô tình của Hòa gia, nên khi sự thật lộ ra, nàng không cảm thấy quá khó chấp nhận. Thì Hòa Tâm Ảnh lại được nuôi dưỡng trong một lời nói dối, nàng là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ, đến khi phát hiện ra sự thật xấu xa của thế gian, chắc chắn sẽ cảm thấy sụp đổ.
Tiêu Giác an ủi nàng: “Nàng ấy sẽ vượt qua thôi.”
Đang đi, họ nghe thấy tiếng người qua đường nói chuyện về vụ hành hình ngày hôm nay. Hòa Yến nghe loáng thoáng có người nói: “Hứa Chi Hằng bị đẩy lên pháp trường, sợ đến nỗi tè cả ra quần, thật là buồn cười quá!”
“Nghe nói Hòa Như Phi còn thảm hơn, bị đâm một trăm hai mươi nhát, nghĩ thôi cũng thấy đau.”
“Đáng đời! Ai bảo bọn họ làm những chuyện bất trung bất nghĩa như vậy, đúng là lòng lang dạ sói! Chỉ tiếc cho Phi Hồng tướng quân, bao nhiêu năm Đại Nguỵ mới có được một vị tướng tài, lại là nữ tướng, thế mà bị hại đến chết. Việc này Hoàng thượng làm cũng coi như báo thù cho Phi Hồng tướng quân rồi.”
“Oan có đầu, nợ có chủ, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc.”
Hòa Yến nghe những lời bàn tán của người đi đường, trong lòng nhất thời ngẩn ngơ. Nàng không đi xem xử án, vì đối với nàng, kẻ có tội bị trừng phạt là đủ rồi. Xem xử án không mang lại cho nàng niềm vui, vì trả thù không phải mục đích sống của nàng. Con người nên học cách nhìn về phía trước, chỉ khi nhìn về phía trước mới có thể có tương lai.
“Tiêu Giác,” Hòa Yến lên tiếng, “chuyện của Từ Tể Tướng, chàng định xử lý thế nào?”
Tiêu Giác dừng một chút, qua một lát mới đáp: “Chắc cũng sắp đến lúc rồi.”
…
Vụ án của Phi Hồng tướng quân, từ lúc bị phanh phui đến khi sự thật được làm rõ và kẻ có tội bị trừng trị, diễn ra rất nhanh. Dù rằng tội của Hòa Như Phi tày trời, việc xử lý như vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng việc còn lại là Từ Tể Tướng phải chờ thẩm vấn, điều này khiến sự việc trở nên khó xử.
Môn sinh của Từ Kính Phủ trải khắp triều đình, tuy không dám công khai nói ra, nhưng những ngày qua có không ít người lo lắng cho ông. Phần lớn lấy công lao của Từ Kính Phủ khi đưa Văn Tuyên Đế lên ngôi để biện minh. Họ nói rằng chỉ dựa vào vài bức thư và lời khai của Hòa Như Phi thì không đủ để kết tội, Từ Kính Phủ là bị oan.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, Phong Vân Tướng quân, Tiêu Hoài Cẩn, đã đích thân đưa hai người tới Kim Loan Điện, đó là hai huynh đệ họ La, những người sống sót trong trận Minh Thủy. Trước mặt văn võ bá quan, họ khai rõ sự thật về trận Minh Thủy năm đó. Thực ra, Từ Kính Phủ đã ngầm cấu kết với nội gián trong quân đội Tiêu gia, cố tình để lộ binh đồ cho Nam Man, khiến Tiêu Trọng Vũ thảm bại, không phải do chỉ huy sai lầm. Người của Từ Kính Phủ đã đánh lén sau lưng, khiến toàn quân bị tiêu diệt.
Lời vừa dứt, cả triều đình chấn động, Văn Tuyên Đế nổi giận ngay tại triều.
Ai cũng biết trận Minh Thủy năm đó, Tiêu Trọng Vũ thất bại nặng nề, suýt chút nữa Tiêu gia sụp đổ. Nếu không có quyết tâm liều mạng của Tiêu Hoài Cẩn, dẫn theo ba nghìn binh lính trở lại Nam Man, Đại Nguỵ ngày nay sẽ không có Phong Vân Tướng quân này.
Sau trận Minh Thủy, văn thần trong triều công khai chỉ trích Tiêu Trọng Vũ cứng đầu, chỉ biết dùng dũng mà không có mưu. Trong số đó, người chỉ trích mạnh mẽ nhất chính là Từ Kính Phủ. Văn Tuyên Đế cũng để Tiêu gia chịu cảnh lạnh nhạt một thời gian dài. Giờ đây, sự thật được phơi bày, Từ Kính Phủ là kẻ đứng sau giật dây, vừa làm mất lòng những cựu binh của Tiêu Trọng Vũ, vừa khiến thiên hạ nghĩ rằng Văn Tuyên Đế không phân biệt được trung gian, thật sự hồ đồ.
Văn Tuyên Đế giận dữ, ra lệnh cho Đại Lý Tự điều tra toàn bộ gia đình Từ Kính Phủ, xét lại vụ án Minh Thủy cho rõ ràng, nếu không điều tra đến cùng thì quyết không bỏ qua.
Tình hình này khiến phe cánh của Từ Kính Phủ lo sợ, không còn ai dám đứng ra bảo vệ ông nữa, ai nấy đều muốn cắt đứt mọi liên hệ với Từ Kính Phủ. Đồng thời, ai ai cũng sợ hãi trước Tiêu Hoài Cẩn, vị tướng quân ẩn mình bao năm nay chưa từng từ bỏ điều tra vụ án này. Không ai biết liệu hắn còn nắm giữ bao nhiêu bằng chứng nữa.
Nhổ tận gốc một cái cây đã lớn nhiều năm không dễ, nhưng nhìn thế lực của Tiêu Hoài Cẩn, rõ ràng là hắn không có ý định tha cho bất cứ ai.
Trong phủ Thái tử, Quảng Diên đi đi lại lại trong điện, lòng đầy lo lắng.
Đám hạ nhân đều quỳ im lặng một bên, không dám lên tiếng. Gần đây, tính tình Thái tử ngày càng tệ, vài ngày trước còn ra tay đánh Thái tử phi. Ai cũng biết Thái tử đang tức giận vì ai. Từ Kính Phủ đã giúp đỡ Thái tử bao năm, nay ông ngã ngựa, chẳng khác nào Thái tử mất đi một cánh tay. Nhưng lão già đó giảo hoạt, bao năm qua, trong tay không phải không có chứng cứ. Nếu lão kéo ngài xuống theo thì…
Thái tử nắm chặt tay, gương mặt càng thêm âm trầm, Quảng Sóc sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Trên đài Thiên Tinh, Quảng Sóc đã lợi dụng vụ án của Hòa Như Phi để khuấy động thêm, giờ đây gia tộc họ Hòa và họ Hứa đều đã sụp đổ. Nếu tiếp theo là Từ gia, chẳng phải chính mình sẽ là người tiếp theo sao?
Tốt thôi, bọn họ chắc chắn đã tính toán từ lâu. Nếu để họ đạt được mục đích lúc này, mọi công sức trước đây của mình sẽ đổ sông đổ bể. Nhưng hiện tại Văn Tuyên Đế đang vô cùng tức giận, ngài không thể đứng ra giúp Từ Kính Phủ. Hơn nữa, chứng cứ về trận Minh Thủy đã quá rõ ràng, Tiêu Hoài Cẩn đang đắc thắng, ngài chỉ có thể tránh mũi nhọn mà không dám đối đầu trực tiếp.
Đang suy nghĩ, một tỳ nữ bước vào, đến trước mặt Thái tử, khẽ nói: “Điện hạ có phải đang phiền não về chuyện của Từ Tể Tướng?”
Lúc này, người dám đến nói chuyện với ngài chỉ có Ứng Hương, tỳ nữ được sủng ái.
Quảng Diên liếc nhìn Ứng Hương, hôm nay cũng không có tâm trạng đùa cợt, chỉ nói: “Đúng vậy.”
“Nếu nô tỳ nói, đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao?” Ứng Hương dìu Quảng Diên ngồi xuống ghế mềm, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho ngài, “Điện hạ chẳng phải đã từ lâu cảm thấy Từ Tể Tướng vươn tay quá dài rồi sao? Nay ông ấy gặp chuyện, sau này điện hạ sẽ ít đi nhiều phiền toái.”
“Ngươi hiểu cái gì chứ?” Quảng Diên khó chịu nói: “Từ Kính Phủ là người của ta! Nếu hắn xảy ra chuyện, chẳng khác nào ta tự cắt đứt cánh tay của mình, mọi công sức và kế hoạch suốt những năm qua đều đổ sông đổ biển!”
“Điện hạ lo lắng rằng sau khi Từ tướng không còn, sẽ không có ai thay thế sao?” Ứng Hương cười nhẹ đáp: “Nhưng Từ tướng còn có một con rể mà. Công tử thứ tư nhà họ Sở đã theo Từ tướng nhiều năm, nếu hắn có thể giữ mình an toàn trong lần này… cũng không phải là không thể thay thế vị trí của Từ tướng.”
“Sở Tử Lan?” Quảng Diên khẽ giật mình.
Hắn đã có ý định lôi kéo Sở Tử Lan từ trước, nhưng những ngày này chuyện này nối tiếp chuyện kia, khiến hắn bỏ qua mất việc ấy. Bây giờ, nghe lời Ứng Hương nhắc nhở, Quảng Diên chợt nhớ lại lời mà Mã Ninh Bố từng nói với hắn.
“Cùng một phương pháp và mối quan hệ, chim ưng non bao giờ cũng dễ thuần hóa hơn loài rắn độc đã trưởng thành, phải không?”
Sở Tử Lan là người được Từ Kính Phủ đích thân dạy dỗ. So với sự tàn độc của Từ Kính Phủ, Sở Tử Lan có vẻ ngoài ôn hòa và vô hại hơn, nhưng những việc hắn làm thay cho Từ Kính Phủ lại không hề ít. Không ai dám coi thường hắn, nếu không phải là một người tài giỏi, sao Từ Kính Phủ lại chịu gả con gái yêu quý nhất cho Sở Tử Lan?
Tuy nhiên… ánh mắt Quảng Diên di chuyển đến khuôn mặt xinh đẹp của Ứng Hương trước mặt, đột nhiên hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng và kéo nàng vào lòng, hỏi: “Sở Tử Lan là học trò của Từ Kính Phủ. Nếu Từ Kính Phủ ngã, Sở Tử Lan cũng không tránh khỏi, sao ngươi biết hắn có thể thoát khỏi kiếp nạn này?”
“Thần thiếp cũng chỉ là nói bừa mà thôi,” Ứng Hương không phản kháng, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, nằm gọn trong lòng hắn, dịu dàng đáp: “Dù sao đó cũng là chủ cũ của thiếp.”
Quảng Diên nhìn nàng chăm chú một lúc, sau đó nở nụ cười lạnh lùng, nắm lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình. “Bổn cung ghét nhất là sự phản bội, Ứng Hương. Trong cả phủ, ngươi là người mà ta sủng ái nhất. Hy vọng ngươi biết rõ điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Nếu ta phát hiện ngươi ngầm qua lại với người ngoài… ngươi phải biết rằng,” nụ cười của hắn trở nên đáng sợ, “chết trong phủ Thái tử cũng không thiếu thêm một mạng như ngươi đâu.”
Ứng Hương cười duyên dáng đáp: “Điện hạ lại đùa rồi, thiếp sống là người của ngài, chết cũng là ma của ngài, làm sao có thể qua lại với ai khác? Chỉ là thiếp mong điện hạ đừng vì có người mới mà quên mất người cũ thôi.”
Mỹ nhân trước mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, không có gì đáng nghi.
“Chỉ cần ngươi nghe lời,” Quảng Diên mỉm cười hài lòng, v.uốt ve gương mặt nàng, “bổn cung sẽ mãi mãi sủng ái ngươi.”
Ứng Hương cúi đầu cười nhẹ, cổ tay mảnh mai của nàng hiện lên vết bầm tím do động tác thô bạo của Quảng Diên ban nãy. Nàng khéo léo kéo tay áo che đi vết bầm, vùi đầu vào ngực Quảng Diên, giấu đi ánh mắt sắc bén đầy toan tính.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");