Trong một khoảng thời gian khá dài, mỗi khi gặp Hạ Bất Phàm, câu nói đó cứ hiện lên trong đầu tôi như một dòng chảy không ngừng.
Tôi lau nước mắt, phải chăng lỗi lầm của tuổi trẻ bồng bột cần cả cuộc đời này để trả giá?
Ngượng ngùng nói vài câu qua loa với Hạ Bất Phàm, tôi nhanh chóng chuồn về phòng.
Đồ Dư Thuật ch/3t tiệt! Sao không nói sớm nhà đầu tư là Hạ Bất Phàm chứ!
...
Nằm đến nửa đêm, tôi đói không chịu nổi.
Meo! Cái đuôi tôi cứ vẫy liên tục, tôi phải xuống tìm gì đó ăn rồi.
Mèo đi rất nhẹ nhàng, tôi rón rén xuống lầu, đi đến cửa hàng tiện lợi tìm mua cơm nắm cá ngừ.
Căn cứ thí nghiệm ở ngoại ô, bầu trời đêm ở đây đặc biệt tối, tuyết đã bắt đầu nhẹ nhàng rơi.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, chẳng mấy chốc đã phủ đầy mặt đất. Tôi ăn no, thong thả quay về phòng.
Đi được vài bước, tai mèo của tôi dựng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng hú dài.
Tôi giật mình.
Dù đây là ngoại ô thành phố, nhưng không đến mức hoang sơ vậy chứ?
Ở đâu ra sói chứ?...
Lại một tiếng hú nữa vang lên, tôi sợ đến mức vội vàng chạy về phòng.
Tiếng bước chân lạo xạo sau lưng làm tôi suýt khóc.
Quá đáng sợ rồi, meo meo!
Cái đuôi mèo của tôi theo phản xạ che lên mắt.
Trong cơn hoảng loạn, tôi bước đi như một con mèo thực thụ, do không quen nên chân trái giẫm lên chân phải, suýt nữa ngã sấp mặt.
Một lực mạnh kéo lấy eo tôi và lôi tôi về phía sau.
Thế giới quay cuồng, tôi bị cuốn vào một vòng tay ấm áp.
Nhìn xuống, tôi thấy một cái đuôi sói lông xù quấn quanh eo mình.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.
Tôi đối mặt với ánh mắt của người phía sau.
Là Hạ Bất Phàm.
Đôi mắt đen của anh lóe lên ánh xanh kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào tôi.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ mở, nói ra câu thoại kinh điển:
"Bắt được em rồi, cô gái nhỏ."
"Em gái à..."
Thật muốn ch/3t đi cho xong!
Hạ Bất Phàm ngày nào cũng giống như bà cô của tôi, cầm những tác phẩm “nhạy cảm” tôi viết đi phát tán trong nhóm gia đình, đúng là chẳng khác gì nhau.
Tôi cứng ngắc kéo khóe miệng, động đậy tai: "Hạ tổng thật hài hước, khuya rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi sao, meo?"
Hạ Bất Phàm buông eo tôi ra, chậm rãi nhìn tôi:
"Đi kiếm bạn đời chứ sao."
Đồng tử tôi như chấn động, chuyện này cũng có thể nói ra sao?!
Anh ấy nhướng mày:
"Nghe nói Dư Niên học muội khi viết tiểu thuyết đã tra cứu vô số tài liệu, sao lại không biết sói sẽ làm gì vào mùa đông?"
...
Mẹ kiếp, những ký ức tồi tệ đó đang trỗi dậy từ bộ não của tôi!
--- Vương sói Hạ Bất Phàm tìm bạn đời trong đêm đông, tiếng hú cao vút dưới ánh trăng đã thu hút được trái tim của nữ hoàng.
Thật khổ sở, tại sao tôi lại từng viết ra những thứ phản nghịch như vậy?
Tại sao người này cứ nhắc mãi, tôi muốn phát điên lên rồi meo!
Hạ Bất Phàm hơi nheo mắt, trông như muốn nhìn thấu tôi:
"Sao không nói gì? Đang chửi tôi trong lòng phải không?"
Tôi lắc đầu nhanh như chớp: "Tuyệt đối không có! Hạ tổng!"
Hạ Bất Phàm là đại đại đại boss của công ty, năng lực, ngoại hình và tài năng đều ở đỉnh cao, trong công ty quyền lực không ai sánh bằng.
Thêm vào đó, anh ta luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt "ai đến gần là ch/3t".
Thật ra mọi người đều rất sợ anh ta.
Tôi căng thẳng đến mức tai cụp xuống, thậm chí không thể kiềm chế hơi thở.
Hạ Bất Phàm khẽ cười, bước vào trong căn cứ.
Vào bên trong, cảm nhận được hơi ấm bao trùm, tôi vội cúi chào chín mươi độ: "Chúc Hạ tổng ngủ ngon, tạm biệt Hạ tổng!"
Đang chuẩn bị lẻn đi, tôi đột nhiên giẫm phải một thứ trơn trơn.
Một vệt sọc đen vàng, vảy bóng loáng phản chiếu ánh đèn.
Tôi cứng đờ ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của "tinh linh rắn".
Người phụ nữ có đôi mắt hẹp dài, cười quyến rũ và thè lưỡi về phía tôi:
"Mèo con à~ giẫm lên đuôi chị rồi."
Rắn... người rắn...
Tôi là Dư Niên.
Sợ…rắn…nhất! ! !