Cẩm Nang Lang Vương Truy Thê

Chương 1




Anh trai tôi nói phòng thí nghiệm của anh ấy có một dự án, dùng một số biện pháp an toàn để tạo ra những đặc điểm và thói quen của động vật trên cơ thể con người.

Tôi đã để dành kỳ nghỉ đến cuối năm, dự định đi Sanya* để mua sắm, nhưng lại bị anh trai bắt đi làm tình nguyện viên cho anh ấy.

*Sanya: (Tam Á) là một thành phố nằm ở phía nam đảo Hải Nam, Trung Quốc. Nơi này nổi tiếng với những bãi biển đẹp, khí hậu nhiệt đới và là một điểm đến du lịch nổi tiếng

"1000."

"Anh nghĩ em là ăn mày à? Không làm!"

"5000!"

Tôi giơ tay làm dấu ra hiệu cho Dư Thuật, thưởng cuối năm của tôi cũng tầm đó!

5000? Không đủ mua một lọ tinh chất dưỡng da!

Dư Thuật nghiêm chỉnh ngồi, im lặng một lúc, rồi nghiến răng giơ một ngón tay: "10.000, không thể hơn được nữa!"

Tôi bật dậy đập tay với anh ấy: "Chốt đơn!"

Hehe tuần sau có tiền mua vé máy bay đi Sanya rồi!

...

Phòng thí nghiệm của Dư Thuật lần này tuyển 20 tình nguyện viên, vì dự án quá đặc biệt nên anh ấy phải nhờ đến tôi.

Tuần này, chúng tôi sẽ ở căn cứ thí nghiệm nằm ở ngoại ô thành phố.

Mọi người được ký hợp đồng, sau đó chọn thuốc và uống.

Tôi nhìn thông báo tiền về trong tài khoản Alipay, rồi vui vẻ ngủ một giấc ngon lành.

Khi tỉnh dậy, tôi định vươn vai đón ánh nắng thì phát ra một tiếng "Meo~" mềm mại.

Ôi trời!

Tôi nhảy lên nhẹ nhàng vào phòng tắm, thật kỳ diệu!

Trên đầu tôi có hai cái tai mèo lông vàng óng mượt, bên trong tai còn có màu hồng hồng, đuôi mèo phía sau còn đang kiêu ngạo vẫy qua vẫy lại.

"Mèo~" (Wow!)

Xuống khu vực chung ở tầng dưới, tôi trố mắt ra.

Một đám người thú, không đúng! Là thú nhân!

Cô gái quyến rũ chớp chớp đôi mắt hồ ly kia chắc chắn là người lai cáo!

Và còn người đang lắc lắc cái đuôi to nữa!

Anh chàng mặc áo hoodie cầm ván trượt chắc là chó Golden!

Chú husky mặc áo blouse trắng! ! !

Và còn chú Samoyed mặc vest nữa! ! !

Tôi yêu Samoyed! ! !

Ai mà chịu nổi! Tôi chạy tới không kiềm được mà túm lấy cái đuôi đang lắc lư của chú Samoyed mà vuốt ve!

Chú Samoyed quay lại, tôi sững người...

"Trợ lý Lưu?... "

Tay tôi đang túm lấy đuôi Samoyed bỗng cứng đờ.

Chuyện gì đây!

Trợ lý của sếp sao lại đến làm tình nguyện viên?!

Trợ lý Lưu hơi ngại ngùng chỉnh lại kính, đuôi giật giật: “Biên kịch Dư, thả... đuôi... của tôi ra."

"Meo! Xin lỗi!"

Tôi vội vàng buông ra.

Chú husky bên cạnh nhìn tôi cười trêu chọc: "Ngốc thật."

Tôi nhìn sang, Dư Thuật... quả nhiên, anh ấy và husky hợp nhau quá, ánh mắt cũng thông minh y hệt.

Dám cười tôi, tôi duyên dáng đá một cái: "Sao anh cũng làm tình nguyện viên?"

Dư Thuật kêu đau: "Chẳng phải không tìm được đủ tình nguyện viên sao?!"

Trợ lý Lưu đứng bên cạnh, vẻ mặt nhìn an hem tôi như đang xem một vở hài kịch, ở đây không phải công ty nên tôi cũng thoải mái giao tiếp với anh ấy: "Đây là anh trai tôi, Trợ lý Lưu, sao anh lại làm tình nguyện viên?"

Trợ lý Lưu: "Chủ yếu là vì..."

Tôi: "Meo! Anh cũng thích Samoyed phải không!"

Trợ lý Lưu: "Đúng vậy, thực ra..."

Tôi: "Tôi biết ngay mà, ai lại chọn thuốc Samoyed chứ! Lại thêm một đồng chí yêu Samoyed, Trợ lý Lưu, bình thường anh toàn làm việc rất nghiêm túc, không ngờ anh cũng có mặt dễ thương như vậy!"

Trợ lý Lưu: "Ờ, tai mèo của cô cũng dễ thương, nhưng mà..."

Tôi phẩy tay: "Meo~ Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, may mà anh không bị sếp ảnh hưởng. Mặt anh ta lúc nào cũng lạnh như tiền, gương mặt không biết cười thật đáng sợ~"

Trợ lý Lưu: "..."

Anh ấy im lặng, ánh mắt lảng tránh nhìn về phía sau tôi.

Tôi quay lại, một người đàn ông cao lớn với đôi tai sói đang đứng sau lưng tôi, cái đuôi bóng mượt chậm rãi đong đưa.

Người đàn ông khoanh tay, cười nửa miệng nhưng không thèm nhìn tôi.

"Đáng sợ? Thì ra ấn tượng của biên kịch Dư về tôi tệ như vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.