Trong một câu lạc bộ tư nhân của thành phố S, bên trong căn phòng với ánh đèn tối tăm xếp đầy các loại rượu, hiện rõ sự xa hoa lãng phí.
Khi Trần Kỳ Chiêu đi vào liền nhìn thấy cảnh này, cậu thích thú nhướng mày, tất cả mọi người đều vẫy tay gọi cậu vào. Trong phòng vẫn là những người đó, có vài gương mặt đã từng gặp ở quán bar vào buổi tối hôm đó, cũng có vài người không quen biết.
Cậu nhận ra người ngồi ở bên cạnh Tần Hành Phong, buổi tối ở quán bar luôn phụ họa với Tần Hành Phong.
"Tiểu Chiêu đến rồi! Còn cắt tóc nữa."
Trần Kỳ Chiêu đến, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cậu hấp dẫn, nhất là với đầu của cậu. Vốn dĩ kiểu tóc của Trần Kỳ Chiêu khá ngổ ngáo, cả năm đều không nhìn thấy mắt của cậu, bây giờ cắt tóc rồi, cùng với những đường nét tinh xảo trên mặt cậu, giống như một người đẹp trai nhưng chơi bời.
Trình Vinh ho một tiếng, những người khác giật mình đứng dậy, tiếp tục nói vài câu.
"Cuối cùng cũng đến."
"Cậu thật sự bị anh cậu hạn chế tự do à?"
"Cậu đấy, bọn tôi gọi điện cho cậu đều bị chặn."
"Nếu không phải anh Hành Phong liên lạc được với cậu, bọn tôi còn phải đến nhà cậu cứu cậu nữa đó."
Mỗi người đều nói như rất tốt, nhưng trên thực tế chẳng ai dám đến nhà họ Trần cả.
Trần Kỳ Chiêu không để ý đến bọn họ, vừa ngồi xuống bên cạnh liền truyền đến một ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Cậu hơi quay đầu liền nhìn thấy một chàng trai cắt húi cua, ăn mặc rất thời trang, lỗ tai còn đeo đầy khuyên tai.
Thấy tầm mắt của cậu, chàng trai tóc húi cua lập tức la lên: "Anh Chiêu, sao hôm qua anh không đến, khó khăn lắm em mới tìm được cơ hội về nước!"
"Nhan Khải Lân...?" Trần Kỳ Chiêu suy nghĩ vài giây, cuối cùng tìm thấy một chút ấn tượng từ trong ký ức xa xôi.
Cậu quen Nhan Khải Lân, cẩn thận mà nói thì quan hệ giữa cậu và Nhan Khải Lân cũng khá tốt. Hai người quen nhau từ nhỏ, quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Nhan cũng khá tốt, chơi cùng nhau được một thời gian, sau này nhà họ Nhan phát triển thị trường ở nước ngoài, Nhan Khải Lân cũng đi theo, rất ít xuất hiện ở đây.
Sau này, khi mọi người đều mong có thể cắt đứt quan hệ với cậu, cũng chỉ có Nhan Khải Lân gửi tiền cho cậu, chỉ là sau đó tên này gặp rắc rối bị nhà họ Nhan bắt ra nước ngoài, mới dần không có tin tức.
Lúc này Trình Vinh mở miệng nói: "Ừ, đúng đấy. Hôm qua Lân Tử về, mọi người đều tổ chức chào đón cậu ấy, chỉ có một mình cậu không đến, nếu hôm nay không bù phần của hôm qua thì cũng quá đáng lắm nha."
Anh ta nói xong liền mở bình rượu, trực tiếp rót đầy cho Trần Kỳ Chiêu.
Tần Hành Phong ngồi ở bên cạnh Trình Vinh nhìn thấy hành động này, cũng không ngăn cản. Từ mấy ngày trước, sau khi đưa tờ dự án cho Trần Kỳ Chiêu, lần nào Trần Kỳ Chiêu cũng tỏ ra rất hứng thú, nhưng việc ký hợp đồng thì cậu lại không hề nhắc đến, tốc độ trả lời tin nhắn cũng lúc nhanh lúc chậm, điều này khiến Tần Hành Phong không thể nắm bắt được thái độ của Trần Kỳ Chiêu.
Cho nên khi Trình Vinh chủ động tìm anh ta muốn anh ta hẹn Trần Kỳ Chiêu, anh ta không từ chối, vốn dĩ nơi này rất thích hợp để bàn chuyện làm ăn, nhất định phải nhân cơ hội này giải quyết xong hợp đồng.
Trong phòng cũng không yên tĩnh, Trình Vinh vừa mở miệng, những người khác đã bắt đầu đùa giỡn.
Trần Kỳ Chiêu cầm cốc thủy tinh lên ngửi, lộ ra ánh mắt ghét bỏ, lại bỏ xuống.
Mặt Trình Vinh liền không vui, nói: "Ý của cậu là gì?"
"Nếu chào đón khách, lấy loại rượu này thì không đủ thành ý." Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng lại ở trên người của Trình Vinh, lại nhìn sang Tần Hành Phong ở bên cạnh anh ta một cái, nói: "Anh nói đúng không?"
"À ừ, mấy chai rượu này thật sự không ổn." Nhan Khải Lân không quan tâm đến suy nghĩ của những người ở trong phòng, cậu ta lập tức hiểu ý, gọi phục vụ đến.
Một lát sau, rượu ở trong phòng đều đổi một loạt.
Trần Kỳ Chiêu nhìn Nhan Khải Lân đầy ẩn ý, dường như đang xem một con thỏ trắng ở trong bầy sói.
Nhan Khải Lân thoải mái để cậu quan sát, tiện thể còn mở cho Trần Kỳ Chiêu một chai, cậu ta nói: "Anh thử cái này đi, đồ cất giữ của câu lạc bộ họ, anh không đến em cũng không mở đâu."
Trần Kỳ Chiêu uống một ngụm, nói: "Khá ngon."
Nhan Khải Lân hài lòng lầm bầm hai tiếng.
Tiết mục nhỏ trôi qua, mấy thanh niên nói chuyện câu được câu không.
Tần Hành Phong thấy tình hình cũng khá ổn, anh ta liền đưa tờ dự án cho Trần Kỳ Chiêu, nói: "Tiểu Chiêu, lúc trước nói chuyện đó, chỗ bạn tôi cũng khá sốt ruột, nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì vậy có thể quyết định được rồi."
"Anh Hành Phong muốn hợp tác với Kỳ Chiêu!"
"Quyết định sớm cũng tốt, Tiểu Chiêu cũng nên tham vọng hơn chút."
Nhan Khải Lân không có ấn tượng gì với Tần Hành Phong, nhưng đến chỗ chơi để nói chuyện làm ăn, rõ ràng là không cho cậu ta thể diện.
Nhưng do Trần Kỳ Chiêu cũng là nhân vật chính lại đang có mặt ở đây, cậu ta cũng ngại nói ra, chỉ nói: "Anh, anh muốn làm ăn à?"
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở trên người Trần Kỳ Chiêu, ngón tay của Trần Kỳ Chiêu gõ nhẹ vào cốc xúc xắc, ngẫu nhiên lắc nhẹ vài cái.
Đến khi dừng lại, Trần Kỳ Chiêu nhìn thẳng về phía Trần Hành Phong, không nói lời nào, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Ánh mắt của Tần Hành Phong ngưng lại.
Ngay sau đó, Trần Kỳ Chiêu mở cốc xúc xắc ra.
Hai viên xúc xắc, tổng cộng là 9.
Trần Kỳ Chiêu cười nhẹ, nói: "Anh thật xui xẻo."
Nhan Khải Lân đến góp vui, cậu ta nói: "Uống, rót đầy cho anh ta."
Cốc thủy tinh ở trước mặt Tần Hành Phong được rót đầy, người mà những người xung quanh đùa giỡn chuyển từ Trần Kỳ Chiêu sang anh ta. Anh ta kiềm chế sắc mặt uống hết một ngụm rượu, lại ngẩng đầu, Trần Kỳ Chiêu ngồi ở đối diện vẫn đang nhìn anh ta, lắc nhẹ cốc xúc xắc ở trong tay.
Trần Kỳ Chiêu đang làm cái trò gì vậy?
Trần Kỳ Chiêu thấy Tần Hành Phong không trả lời, con mắt nhìn về phía Trình Vinh, lại cho thêm mấy viên xúc xắc vào trong cốc xúc xắc, thản nhiên nói: "Một người chơi thì chán lắm."
"Được."
"Hôm nay phải bù cho phần của ngày hôm qua."
"Mở thêm hai chai."
Tần Hành Phong vừa mới mở miệng nói: "Tôi..."
Nhan Khải Lân cắt ngang, nói: "Anh cái gì, đến, rót đầy tiếp, chúng ta tiếp tục."
Có người nói: "Anh Hành Phong không giỏi uống rượu."
Nhan Khải Lân hơi khó chịu.
Trần Kỳ Chiêu có hơi tiếc, nhìn Tần Hành Phong nói: "Anh Hành Phong không biết uống? Lúc trước tôi thấy anh uống giỏi mà."
Nhan Khải Lân vừa nghe thấy lời của Trần Kỳ Chiêu, lộ ra khuôn mặt cau có nói: "Không uống rượu thì đến đây làm gì? Ở bên cạnh nhìn à? Thế có được không?"
"Không sao." Tần Hành Phong nâng mắt kính, áo trắng mặc trên người anh ta rất hợp, luôn có cảm giác năm tháng tĩnh lặng mà lạc lõng.
Nhan Khả Lân không thích dáng vẻ này của anh ta, cậu ta lại gọi phục vụ mang rượu lên, bắt đầu chơi cùng với Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu chạm cốc với Nhan Khải Lân.
Tần Hành Phong bị bắt tham gia trò chơi này, nhìn thấy những cốc rượu ở trước mặt đều rót đầy, tờ dự án đã bị người ta quên đi, như vậy khác hoàn toàn với dự đoán của anh ta.
Anh ta theo bản năng nghĩ Trần Kỳ Chiêu đã biết cái gì, nhưng lại nhớ đến biểu hiện hứng thú của Trần Kỳ Chiêu khi nói chuyện trên mạng cùng với lời thề son sắt của Trình Vinh, nhưng sao thái độ trước và sau của Trần Kỳ Chiêu lại khác nhau lớn đến như vậy?
"Ba con sáu!"
"Bốn con!"
"Mở mở mở!"
Nhưng đây chỉ mới bắt đầu, nếu chơi xúc xắc phạt rượu, luôn có người uống nhiều người uống ít.
Khi trò chơi bắt đầu, người trẻ luôn nói ra điều muốn nói.
"Nói đến đầu tư, Tiểu Chiêu đã làm ăn cùng anh Hành Phong rồi, anh Hành Phong có cái gì có thể kiếm tiền thì đừng quên chia sẻ cho các anh em đấy."
Tần Hành Phong nói: "Có dự án tốt nhất định sẽ nói cho các cậu."
"Gần đây ông già nhà tôi đang đầu tư vào lĩnh vực chữa bệnh, nói là rất có triển vọng."
"Không phải thành phố chúng ta đang muốn làm quận Tân Hưng à?"
Tần Hành Phong vừa mới rót cốc rượu đầy thứ tư xuống bụng, anh ta nhìn về phía của Trần Kỳ Chiêu.
Chàng trai mặc áo khoác màu đen, phần da lộ ở bên ngoài vô cùng trắng nõn, vẻ mặt không hề thay đổi, tay cầm cốc xúc xắc lắc nhẹ vài cái, cốc rượu ở trước mặt dường như chưa từng động vào.
Chú ý đến ánh mắt của Tần Hành Phong, Trần Kỳ Chiêu đột nhiên cười, nói: "Nói đến chuyện này, gần đây Trần Thời Minh đang xem dự án ở thành phố C."
"Dự án ở thành phố C? Tiểu Chiêu nói đi."
"Tôi có biết cái gì đâu, tôi thấy anh ấy nói chuyện hăng say với ông già nhà tôi, tôi không thích mấy cái đó." Giọng điệu của Trần Kỳ Chiêu không thay đổi, trong lời nói đều là không có hứng thú với chủ đề này, cậu nói: "Đến lượt của ai rồi?"
Nhan Khải Lân nói tiếp: "Uống rượu nói cái gì chứ, Tiểu Kiệt, đến lượt cậu rồi."
Tần Hành Phong cầm cốc rượu, cảm giác say dần dâng lên.
Không đến nửa giờ, anh ta đã hơi say.
"Anh Hành Phong đi đâu vậy?"
"Tôi vào nhà vệ sinh, các cậu cứ tiếp tục." Tần Hành Phong đứng lên.
Lâu rồi không uống như vậy, từ trước đến nay Tần Hành Phong chưa từng bị động, anh ta biết sau khi Trình Vinh và những người khác vui chơi uống rượu điên loạn sẽ như thế nào, cho nên mỗi lần đi đến quán rượu, anh ta đều sẽ uống ít hơn chút. Nhưng Nhan Khải Lân lại là ngoài ý muốn, trước kia anh ta chưa từng giao lưu với Nhan Khải Lân, cậu chủ nhỏ của nhà họ Nhan này biểu hiện không theo quy luật, nói chuyện làm việc ngang ngược, ngoại trừ Trần Kỳ Chiêu ra thì không nể mặt ai khác.
Dường như Nhan Khải Lân chú ý đến anh ta, mỗi lần đều rót đầy rượu cho anh ta.
Rõ ràng tuổi gần bằng nhau, nhưng Nhan Khải Lân lại khó đối phó hơn Trần Kỳ Chiêu, Tần Hành Phong chưa từng gặp ai ngang ngược như vậy, hơn nữa người này biết chơi, rượu đem lên độ cồn đều không thấp. Anh ta tạm thời còn không thể đắc tội với người nhà họ Nhan, chỉ có thể cố gắng uống đến cùng.
Hiển nhiên nhà vệ sinh thông thoáng hơn nhiều, Tần Hành Phong tạt nước lên đầu ở trước bồn rửa tay, đầu óc choáng váng tỉnh táo hơn một chút.
"Khả năng uống rượu của anh Hành Phong tốt nhỉ."
Bên cạnh bỗng phát có tiếng, Tần Hành Phong nghiêng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Trần Kỳ Chiêu đã đứng ở bên cạnh anh ta.
Tần Hành Phong: "Cậu... Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi ở đây không phải rất bình thường sao?" Trần Kỳ Chiêu mở van nước ở bồn rửa mặt, cậu nói: "Anh Hành Phong, tôi đã xem tài liệu của dự án rồi, vừa hay có một người bạn có liên quan ở lĩnh vực này, tôi hỏi cậu ấy. Tình hình trước mắt của điện tử Nhuệ Chấn khá tốt, nhưng thành phố S cùng với thị trường của các khu vực xung quanh trên cơ bản đều bị phân chia."
Tần Hành Phong thấy cậu nói đến dự án, vì thế nói ra một vài phân vân: "Cậu đang lo lắng không giành trước được thị trường?"
Trần Kỳ Chiêu nghiêng đầu nhìn anh ta, mỗi từ ở trong lời nói đều mang ý nghĩa sâu xa: "Dự án tốt là tốt thật, nhưng điện tử Nhuệ Chấn của công ty Tân Nhuệ, nhà tôi cũng không kinh doanh chủ chốt cái này. Bạn tôi nói giai đoạn sau không dễ đẩy, cũng khó đưa ra."
Tần Hành Phong nói: "Việc này cậu không cần lo lắng, điện tử Nhuệ Chấn có thông qua và mối quan hệ của riêng mình, cậu không cần lo lắng vấn đề về thị trường."
"Nhà họ Thịnh làm dự án này đúng không?" Trần Kỳ Chiêu thờ ơ hỏi: "Bố tôi và nhà họ Thịnh có chút xích mích, có việc này, tôi lo ông ấy sẽ không cho tôi tiền."
"Vậy chắc chắn không..." Tần Hành Phong nói được một nửa, đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Không cái gì?" Trần Kỳ Chiêu vẫn giữ gương mặt khiêm tốn xin chỉ bảo, nhưng giọng điệu lại ít phập phồng.
"... Cậu yên tâm, việc này chắc chắn không có vấn đề gì." Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu, trong lòng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì say rượu mà não choáng váng khiến anh ta tạm thời mất đi năng lực phán đoán, anh ta đã bỏ quên mục đích ban đầu đến đây, giác quan thứ sáu nói với anh ta lựa chọn tốt nhất là nên rời khỏi đây, anh ta mở miệng nói: "Tôi về trước, chuyện về hợp đồng hôm nào nói sau."
"Anh thấy ngày mai như thế nào?" Trần Kỳ Chiêu cười nói: "Gọi bạn của anh ra, tôi gọi luật sư, chúng ta ký hợp đồng?"
Rõ ràng đây là kết quả mà anh ta đã muốn từ lâu, nhưng không hiểu sao anh ta cảm thấy có hơi không thoải mái.
Tần Hành Phong nói: "Được, vậy cụ thể để ngày mai hẹn thời gian gặp nhau."
Anh ta nói xong liền lập tức rời khỏi nhà vệ sinh.
Trần Kỳ Chiêu cứ đứng yên đó, nhìn bóng dáng chạy trối chết của Tần Hành Phong ở trong gương, nụ cười vừa nãy dần biến mất, đáy mắt chỉ còn lại bóng tối không nhìn rõ.
Cậu thong thả ung dung rửa tay, vứt hai viên xúc xắc ở trong ống tay áo vào trong thùng rác.
Lúc này, trong gương một bóng người lao đến.
Nhan Khải Lân đi đến, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đứng ở trước bồn rửa tay rửa tay, cậu ta nói: "Anh, anh đợi em một lát, đi vệ sinh xong ra liền."
Trần Kỳ Chiêu không thể hiểu nổi nói: "... Em đi vệ sinh cũng cần người đi cùng."
Nhan Khải Lân đã đi vào buồng, nói: "Đây không phải là tiện đường à? Hai anh em chúng ta lâu rồi không gặp nhau. Trước khi em về nước còn gửi tin nhắn cho anh, kết quả đợi cả buổi cũng không thấy anh trả lời em, em còn hỏi người khác có phải là anh đổi wechat rồi không."
"Với cả có phải điện thoại của anh bị anh trai anh cầm không, họ luôn nói với em là em bị anh chặn, em nghĩ không đến mức như vậy."
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Bị chặn thật.
Rất nhanh, Nhan Khải Lân đi ra khỏi buồng, vừa rửa tay vừa nói: "Anh vừa đi Trình Vinh liền gọi người đến đây, còn hỏi em thích lớn tuổi hay nhỏ tuổi. Ngột ngạt bẩn thỉu, em đi ra nghỉ ngơi chút."
Trần Kỳ Chiêu hơi nhướng mày, nói: "Em không thích?"
"Vãi, thể nào bố em cũng chạy từ nước ngoài về lôi em đi, uống ít rượu thì không sao, chơi lớn thì em cũng xong đời luôn, huống chi bây giờ em đang ăn nhờ ở đậu..." Nhan Khải Lân chưa nói xong, lại hỏi: "Không đúng, anh, anh thích người lớn tuổi?"
Trần Kỳ Chiêu không có hứng thú thảo luận vấn đề tình cảm với trẻ con, cậu nói: "Đi thôi."
"Đợi em chút." Nhan Khải Lân tạt qua loa một ít nước lên trên mặt.
Góc khuất ở nhà vệ sinh, chỉ có ngọn đèn màu cam treo trên trần nhà.
Trần Kỳ Chiêu vừa đi ra chỗ rẽ liền gặp mặt một người. Cậu dừng bước chân lại, đang định né người đó. Đột nhiên đằng sau có một lực lớn, Nhan Khải Lân uống rượu có hơi hấp tấp, cậu ta không kịp phanh lại làm cậu đi đến phía trước hai bước.
"Anh Chiêu!" Nhan Khải Lân hét lên, vừa ngẩng đầu liền chạm vào ánh mắt của người đến, lời đến miệng liền ngừng, tay chân luống cuống đứng bên cạnh, gọi người đến một tiếng: "Anh Hoài."
Trần Kỳ Chiêu đâm đầu vào người đến, đập vào khiến mũi cậu đau xót.
Cậu ngẩng đầu lên khi vừa nghe được tiếng của Nhan Khải Lân, lại có một bàn tay đỡ lấy cổ tay của cậu.
Thẩm Vu Hoài đỡ người, bình tĩnh nói: "Có thể đứng vững được không?"
Tác giả có lời muốn nói: Gặp mặt rồi!