Trong lòng Tần Hành Phong sợ hãi mà nhìn cậu.
Trần Kỳ chiêu cười nhạo một tiếng: "Chả có gì thú vị."
Cậu mở cửa trực tiếp xuống xe, không ít âm thanh khác nhau bị chắn bởi mặt kính đều phát ra.
Mấy nhân viên bảo vệ đang đợi ở xung quanh tiến lên, dò hỏi: "Cậu Hai."
"Cảm giác cũng không tồi." Trần Kỳ Chiêu ném chìa khoá cho đối phương, mặt khác tiếp tục giao lưu cùng mọi người: "Âm thanh không tồi đúng không?"
"Đm, cái tiếng này đã quá!"
"Vl, đỉnh hơn cái xe đó của anh Vinh nữa."
Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu xuống đóng cửa xe, trong cabin xe chỉ còn lại một mình anh ta.
Anh ta nhìn vào vị trí cần điều khiển một cách suy xét. Lần này xe không khoá, anh ta đẩy cửa xuống xe, lúc vừa dẫm xuống mặt đất thì chân chợt mềm nhũn, không chịu khống chế mà quỳ một chân trước xuống.
Có một thanh niên tay đang giơ điện thoại quay video nhìn thấy: "Anh Phong sao thế?"
Sắc mặt Tần Hành Phong có chút tái nhợt, miễn cưỡng giải thích nói: "Lúc bước xuống không cẩn thận bị vấp ngã."
Nhan Khải Lân vừa hay đứng ở bên cạnh, thấy thế cười một tiếng: "Anh như này không phải là chân mềm ra rồi đấy chứ?"
Xung quanh cười vang dội, sắc mặt Tần Hành Phong xanh mét.
Sắc mặt khó coi giống hệt với anh ta còn có Trình Vinh, không lâu trước đây Trình Vinh đã nhờ người của trường đua xe lái xe anh ta vào trong nhà trường đua xe, vốn tưởng muốn hạ đi sự uy phong của Trần Kỳ Chiêu, chỉ một lúc sau nào ngờ tên này đã thu hút đi hết được sự chú ý của tất cả mọi người, thậm chí có người còn lấy xe của anh ta đi so sánh với xe của Trần Kỳ Chiêu, mà xe anh ta thì đậu lẻ loi ở đường xe bên ngoài không người hỏi thăm, giống như một vai hề nhảy nhót vậy.
Trần Kỳ Chiêu thử xe xong liền quay lại ngồi trên ghế sô pha, những người khác đã từng người từng người một chạy đến trường đua xe khác chơi đùa. Cậu nghịch điện thoại một lúc,bỗng phát hiện Nhan Khải Lân cũng đi rồi trở về: "Không phải nói muốn chơi sao?"
Nhan Khải Lân không biết sao, vốn dĩ vẫn chơi rất vui vẻ, chơi một hồi lâu thấy Trần Kỳ Chiêu ngồi một mình bên này: "Anh, sao anh không qua đó chơi vậy?"
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu ngừng ở trên người Trình Vinh cách đó không xa, nhìn thấy sắc mặt đối phương thản nhiên, còn muốn lui tới nói chuyện cùng với những người khác liền có một cảm khác khôi hài không nói rõ được. Cậu thu hồi mắt, hỏi: "Nhan Khải Lân, em thấy đám bạn này của em thế nào?"
Nhan Khải Lân khó hiểu: "Cũng tạm ổn, có thể chơi cùng với nhau."
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu ảm đạm, nội dung lời nói ra lại rất sắc bén: "Vậy em thấy bọn họ chơi với em là vì địa vị nhà họ Nhan hay chỉ muốn kết bạn cùng em đơn thuần?"
Nhan Khải Lân nghe vậy thì ngẩn người, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cậu ta cứ do dự mãi mới trả lời mơ hồ: "Chắc cái gì cũng có."
Trần Kỳ Chiêu đáp lại: "Nếu như ngày nào đó nhà họ Nhan phá sản... em nghĩ liệu bọn họ sẽ giúp đỡ người anh em đang gặp nạn này chứ?"
Trước giờ Nhan Khải Lân chưa từng suy xét đến vấn đề này, cậu ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu sau mới hỏi: "Chắc là có?"
"Vậy sao?" Trần Kỳ Chiêu cầm một lon nước lạnh ném cho cậu ta: "Uống chút nước cho tỉnh táo đầu óc."
Nhan Khải Lân ngừng lại một lúc lâu, bỗng mở miệng nói: "Anh Chiêu, nếu như ngày nào đó nhà em phá sản rồi, anh có thu nhận giúp đỡ em không?"
Móng tay của Trần Kỳ Chiêu cậy vào nắp lon, giây tiếp theo nắp bia đã được mở ra, giọng điệu không đổi: " Không, anh sẽ chỉ đập tiền vào em, cho em cút ra ở khách sạn."
Nhan Khải Lân suy nghĩ một lúc: "Vậy cũng không tồi, ở khách sạn càng tự do!"
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu nhìn Nhan Khải Lân giống như đang nhìn một đứa thiểu năng: "Anh biết sao anh của em lại để em ở nhà của Thẩm Vu Hoài rồi."
Nhan Khải Lân: "Hả?"
Trần Kỳ Chiêu không giải thích, mắt hơi nhíu như nghiền ngẫm việc gì đó.
Cứ nhắc đến Thẩm Vu Hoài, Nhan Khải Lân lại tuôn ra một đống đề tài: "Nói đến Thẩm Vu Hoài, hình như dạo gần đây anh ấy bắt đầu bận rồi, mấy ngày nay không về khu chung cư nội thành, lần trước em quay về nội thành cũng không nhìn thấy anh ấy."
Trần Kỳ Chiêu mở mắt: "Bận gì?"
"Em biết đâu, chắc là chuyện hạng mục của thầy hướng dẫn. Anh ấy bận em càng tự do, từ lúc kết bạn với anh ấy em còn không dám đăng bất cứ thứ gì ở trên vòng bạn bè cả."
Nhan Khải Lân lục lại danh sách Wechat của cậu ta, dường như click mở ra Wechat của Thẩm Vu Hoài, nói: "Nhưng mà có vẻ anh ấy sẽ không hay soi vòng bạn bè của em, mỗi lần em đăng lên vòng bạn bè đều chặn anh ấy với anh của em để phòng ngừa, sợ sẽ xảy ra chuyện gì."
Trần Kỳ Chiêu: "Đưa anh xem điện thoại."
Nhan Khải Lân không hai lời liền đưa qua: "Anh xem cái gì thế?"
Trần Kỳ Lân không nói gì, nhưng kết quả hình đại diện với số điện thoại cậu dùng để tìm kiếm trước đó giống nhau. Cậu thuận tay click mở vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, phát hiện ra vòng bạn bè của đối phương vô cùng tẻ nhạt, là một người trẻ tuổi còn chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không nhìn ra tình hình kết bạn trong vòng bạn bè của anh, hoặc là trích dẫn bài văn của viện nghiên cứu, hoặc là đủ loại hình ảnh thi đua, cuộc sống cá nhân hiếm lại càng hiếm.
Có thể thấy vòng bạn bè một năm của Thẩm Vu Hoài, rất nhanh đã lướt đến phần đầu.
Nhan Khải Lân bất tri bất giác hỏi: "Anh, em phát hiện anh rất để ý đến Thẩm Vu Hoài."
Trần Kỳ Chiêu không nói, đang lúc muốn thoát ra khỏi vòng bạn bè đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng sát cạnh Thẩm Vu Hoài trong một bức tranh nào đó. Ảnh chụp là hai người đứng sóng vai, trước ngực đều mang bảng hiệu dự thi, dường như là một "đồng đội" của cuộc thi hợp tác lần nào đó. Tấm ảnh này trông khá tương tự với với nhiều tấm ảnh chụp khác, nhưng Thần Kỳ Chiêu bỗng nhớ ra một vụ bê bối ở trường Trung học có liên quan đến Thẩm Vu Hoài, thậm chí rất nhiều năm sau, trong phạm vi cũng có chút lưu truyền.
Nhan Khải Lân: "Anh?"
Trần Kỳ Chiêu thoát khỏi vòng bạn bè, trả điện thoại lại cho Nhan Khải Lân.
Nhan Khải Lân không thể hiểu được.
Lúc này, đột nhiên Trần Kỳ Chiêu nói: "Lần trước em nói với anh, Thẩm Vu Hoài thích ngoan ngoãn một chút... Còn thích gì nữa?"
Vẻ mặt Nhan Khải Lân đăm chiêu: "Dạ?"
***
Bên trong xe đang chạy, Trần Kiến Hồng vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến, chỉ có tiếng móng tay của người đàn ông gõ vào tay vịn trong xe yên tĩnh, cuối cùng sau hơn mười giây dài im lặng, người đàn ông ưu tú ngồi ở ghế phía trước lên tiếng.
"Trong xe đổi dầu thơm rồi?" Trần Kiến Hồng nhíu giữa mày, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi không dễ nhận ra.
Tài xế đáp: "Đúng vậy thưa ngài, bà chủ lựa chọn, nói ngài thích mùi hương này."
"Tổng giám đốc Trần, cuộc họp thành phố Y có đi không?" Trợ lý của Trần Kiến Hồng Tưởng Vũ Trạch mở miệng.
"Mùi hương không tồi." Trần Kiến Hồng khép mắt nhè nhẹ nghỉ ngơi, nói với trợ lý: "Đi, để cho người thành phố Y chuẩn bị thật tốt trước tiên, bắt đầu nhìn qua trước phương án kế tiếp một lượt tôi cần tại hội nghị, cho họ một tuần."
Tưởng Vũ Trạch nghe thấy vậy nhanh chóng ghi chép lại hành trình sắp xếp kế tiếp.
Trần Kiến Hồng nhìn về phía Tưởng Vũ Trạch ngồi trước, nói: "Công việc gần đây của Thời Minh như thế nào?"
Tưởng Vũ Trạch nói: "Hai hạng mục gần đây của cậu Cả đã đem đến lợi nhuận 2% cho tập đoàn sáng lập, năm ngoái tiếp nhận hạng mục Tân Nhuệ ở thành phố K đã đạt đến 2,5%."
Anh ta nói: "Cậu Cả rất giỏi."
Đương nhiên Trần Thời Minh giỏi, vừa vào tập đoàn chưa được mấy năm, đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trước một đám kỳ cựu, hiện giờ hạng mục trong tay anh ấy phát triển không ngừng, là một lực lượng mới không thể xem nhẹ trong nội bộ tập đoàn.
"Thời Minh rất giỏi." Trần Kiến Hồng mở mắt, trong ánh mắt mang theo nhiều sự vui mừng: "Vậy còn Kỳ Chiêu?"
Tưởng Vũ Trạch nghe vậy hơi khựng lại: "Cậu Hai còn trẻ."
Trần Kiến Hồng nói: "Thằng bé cũng không còn nhỏ, hơn nữa cũng có dã tâm."
"Không đi con đường cũ của nhà họ Trần, muốn mở một con đường sản nghiệp mới, suy nghĩ không tồi."
Tưởng Vũ Thạch biết hạng mục gần đây Trần Kỳ Chiêu đầu tư, chuyện này trong nội bộ tập đoàn đã truyền tai nhau nho nhỏ, rất nhiều người đều nhìn quanh bốn phía: "Cậu Hai có khí phách, kchi bằng để cậu Hai thử xem thế nào."
Trần Kiến Hồng không nói gì, ông suy xét một lúc mới hỏi: "Khu công nghiệp ngoại thành bên đó thích hợp cho thằng bé luyện tập không?"
"Trái lại có một vài công ty con đang thử chuyển đổi." Tưởng Vũ Trạch xem xét một lát rồi nói: "Khu công nghiệp không có, ngược lại khu khoa học công nghệ bên đó có công ty làm phần mềm và phần cứng."
Trần Kiến Hồng nói: "Để xem xét lại, đứa nhỏ này tính tình không vững, làm việc gì chỉ nhiệt tình được thời gian đầu."
"Vâng ạ, tôi hiểu rồi." Tưởng Vũ Trạch nghe vậy, trong lòng đã hiểu.
Tuy rằng cấp trên không nói cụ thể, nhưng rất rõ ràng đã buông tay cho Trần Kỳ Chiêu rồi.
***
Gần tới chập tối, Trần Kỳ Chiêu không quay về phòng ngủ của trường học mà thay đổi lộ trình quay về nhà họ Trần một chuyến, cầm tập tài liệu lần trước để trong nhà. Lúc về đến nhà thì vừa hay Trương Nhã Chi ở nhà, lôi cậu lại hàn huyên chuyện của trường học.
Sự tập trung của Trần Kỳ Chiêu lại đặt ở ngoài một chuyện khác: "Lần trước con bảo chú Trương sắp xếp cho mẹ đồ ăn dược liệu mỗi ngày, mẹ có ăn không đấy?"
Trương Nhã Chi nghe vậy hơi khựng lại: "Có mà."
Trần Kỳ Chiêu chú ý đến biểu cảm của bà, đến khi nói chuyện xong đi tìm quản gia dò hỏi mới biết được Trương Nhã Chi không làm theo dặn dò của cậu, mới mấy ngày đầu còn thành thật ăn, sau này bắt đầu tìm lý do nói là giảm cân buổi tối không ăn gì cả.
Cơ thể của Trương Nhã Chi cần được bồi bổ, lần trước sau khi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe xong lúc cậu ở nhà liền chăm chăm theo dõi bà ăn đồ được liệu bồi bổ.
Vẻ mặt chú Trương bất đắc dĩ nhìn Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu nhíu mày: "Chuẩn bị của buổi tối chưa ạ?"
Chú Trương nói: "Tôi đi chuẩn bị ngay đây."
Trần Kỳ Chiêu quay lại phòng khách, định giảng đạo lý với Trương Nhã Chi.
Lúc này trong sân truyền đến tiếng động, hình như là có xe vào gara.
Trần Thời Minh tiến vào từ ngoài phòng, vừa hay nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu ở trong phòng khách, giọng điệu nặng nề: "Trần Kỳ Chiêu em qua đây, chúng ta nói chuyện."