Cổ Lan không ngồi trong Lương Đình mà tự kê bàn dưới tán gốc Phượng Hoàng Hoa, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, một mình nhấp rượu thơm, nhàn nhã thả lỏng tâm tình mặc theo gió phiêu du.
Điển Na sau đó cũng đến, sai người mang tới một cái ghế một ly rượu đặt kế bên, ngồi trước Cổ Lan, rót rượu nâng chén, rồi thản nhiên cười: "Tam ca, thật hiếm khi thấy huynh uống rượu đó, không dè từ sau Ma Đấu đại hội tới nay, người có vẻ như yêu thích nó vô cùng nhỉ. Ba ngày hết hai đã thấy huynh ngồi đây độc ẩm làm vui, tiểu muội trong phòng tìm không thấy huynh, ra đây quả nhiên là gặp, đã vậy cùng nhau uống đi."
Cổ Lan cười khẽ: "Trước đây ta vốn không thích, vì cảm giác sau khi uống khó chịu vô cùng! Mày váng mắt hoa, đầu óc quay cuồng nôn nao mệt mỏi. Nhưng bây giờ nhâm nhi, lại có chút cảm giác hưng phấn bừng bừng dâng trào trong phế phủ. Cũng như lúc đầu cùng với hắn tỷ thí tại Ma Đấu đại hội vậy, bây giờ chậm rãi hồi tưởng lại, thật giống như say như mê, như hảo tửu ngâm càng lâu càng đậm, mỹ vị thật khó có a."
Với Cổ Lan, trận quyết đấu ấy thật sự làm y thõa mãn. Trước đắng mà sau ngọt, ngọt thấu tâm can tựa như rượu vậy, mà còn là loại nhất phẩm hương tửu, cho nên mượn rượu để tìm lại chút cảm xúc đó.
Điển Na dĩ nhiên biết "hắn" đây là ai. Khẽ chạm môi thấm một ngụm, mơ màng: "Đêm mai là Vương Tộc tửu yến rồi, thiệp cũng đã mời đi, chỉ là không biết hắn có đến không?"
Cổ Lan lắc đầu cười khổ: "Sao nha đầu ngươi lại hỏi Tam ca? Mễ Nặc viện trưởng đến giờ cũng chưa tìm thấy hắn, tuy mặt ngoài lão tỏ ra bình thản vậy, chứ thực tế là giận muốn hoa tay múa chân rồi, không nhắc tới tiệc rượu vội, mà ngày mai đã là nghi lễ phong Tước, hắn có đến kịp hay không vẫn chưa biết được. Có thể ngày mai sẽ là Đại Điển phong tước đầu tiên trong lịch sử, diễn ra trước mắt toàn bộ dân chúng cùng các đại biểu các quốc gia khác, mà không có mặt người xuất sắc nhất Ma Đấu đại hội, thật là chuyện buồn cười xấu hổ lớn nhất của đại hội từ trước đến nay rồi!"
Điển Na gật gật đầu: "Hai lần liên tiếp thất tung. Tất cả đều trong thời điểm cực kỳ quan trọng, dễ khiến cho người ta nghĩ tựa như trong mắt hắn, việc phong tước không có chút cân lượng nào, suy nghĩ của con người này không thể lấy lẽ thường mà đoán được a, muội nghe nói ở Thiên Phong học viện toàn bộ đều gọi hắn là "Quái Nhân", thật chính xác nha."
Nàng lại chuyển giọng: "Tam ca, ngày đó chúng ta đã đại biểu cho vương thất mà cấp cho gia tộc Lam Duy Nhĩ khá nhiều hậu đãi và phong thưởng, với điều kiện là bắt bọn họ phải buông bỏ hết thảy thâm cừu huyết hận với Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt. Dù là trong tối hay ngoài sáng cũng không được phép hạ độc thủ đối với hắn, ép Bá Nạp Đốn tướng quân đích thân mở miệng đồng ý, huynh nói xem, bọn họ có khả năng sẽ thật sự tuân theo không?"
"Khẳng định là có, sự việc không bại lộ thì thôi, Vương tộc chúng ta đã biết mà hạ lệnh xuống thì dù Bá Nạp Đốn hắn không nguyện ý cũng phải nhất định nghe theo." Cổ Lan tin tưởng cười: "Huống chi, phong thưởng của chúng ta cũng không hề nhỏ, đúng ra đứng thứ hai tại Ma Đấu đại hội chỉ có thể nhận được Tước vị Tử tước, mà chúng ta đã phong tới Nhất đẳng Hầu tước rồi. Chuyện này chưa từng có tiền lệ, Vương tộc đã biểu lộ ra thành ý như vậy, bọn họ còn có gan cự tuyệt sao?"
Hầu tước vẫn là đế quốc đệ nhị cấp quý tộc, tuy rằng không giống Bá tước được hưởng tam đại thế tập đặc quyền, nhưng cũng là chức quan liền kề bên dưới, trong tình huống bình thường chỉ có thể dựa vào quân công tích lũy mới có thể đạt được.
Mà chỉ với một lần Đại hội đã trực tiếp từ thường dân nhảy lên làm thành viên thượng tầng quí tộc, khiến cho Lam Duy Nhĩ gia tộc một nhà hai tước vị cao cấp, Bá tước cùng Hầu tước, loại sự tình này chưa từng xảy ra, đã phá vỡ luật lệ phong thưởng của Đế Quốc rồi.
Trầm mặc một hồi, Điển Na lại hỏi, chỉ là thần sắc lúc này có chút mơ hồ: "Muội vẫn còn có chỗ không rõ. Vì sao tam ca lại quyết giúp đỡ hắn? Vương tộc chúng ta không đứng ra thì Lam Duy Nhĩ gia tộc tuy cùng hắn có thâm cừu, nhưng cũng tuyệt không mạo hiểm hạ sát thủ với hắn được. Dù sao vẫn còn Mễ Nặc viện trưởng cùng với Thiên Phong học viện cao giai giáo sư, lại càng không hiểu, huynh vì cái gì đi khuyên giải Phụ hoàng, khiến ngài đổi ý mà quyết định gia tăng phần thưởng cho Lam Duy Nhĩ gia tộc?"
Cạn một hơi rượu, Cổ Lan trầm giọng: "Người khác ta không biết, chứ với huyền thoại chiến tướng Bá Nạp Đốn mà nói, muốn bày bố sát trận đối với một gã Lục tinh giai vị học viên, cho dù hắn trốn trong học viện không ra, cũng không làm khó được lão. Chắc chắn sẽ có biện pháp, mà còn là biện pháp khiến lão như căn bản không có nhúng tay vào vậy.
Thêm nữa.." Điều kiện trao đổi chính là muốn tự thân lão hứa hẹn để phòng ngừa việc này xảy ra, Bá Nạp Đốn một lời đã nói cũng chưa từng không suy nghĩ qua."
Điển Na ngạc nhiên: "Chỉ với thế mà huynh có thể khiến Phụ hoàng đổi ý sao?"
Cười cười, Cổ Lan thản nhiên: "Ma Đa bị Dịch Vân đánh trọng thương, chỉ sợ tu vi cả đời sẽ dừng lại ở Ngũ tinh. Nhất đẳng Hầu tước thì đã sao? Có phong Tước mà không phong địa, hắn vĩnh viễn không có cơ hội lập công thăng chức. Không phải Lục Tinh Cuồng cấp, không được vào Triều nghị sự, một Hầu tước không thế tập, hết đời hắn là thu hồi. Cho hắn thể diện, mà không cho hắn thực quyền, với Lam Duy Nhĩ gia tộc thì có được lợi ích gì? Tuy khiến qui chế Đế Quốc có chút tổn hao, nhưng lại phòng ngừa chuyện không hay phát sinh, thuận thủy thôi chu, Vương thất chúng ta cớ gì không làm chứ?"
Điển Na ngẩn ngơ, vẫn có chút không hiểu: "Thật là sặc mùi tính toán a, thảo nào Phụ hoàng nghe theo huynh. Nhưng mà vì sao huynh lại lao tâm khổ tứ mà giúp hắn, không lẽ chỉ vì một trận đấu sảng khoái thôi sao?"
Cổ Lan bỗng thoáng ngừng lại, rồi bỗng nhiên nói sang vấn đề khác: " Muội có nhớ ta từng nói về Tam Luận Nhân của Khai quốc Tiên tổ chứ?"
Giật mình Điển Na khẽ thốt: "Không phải là Nhân Tài, Nhân Kiệt, Nhân Đẳng hay sao? Có gì liên quan tới vấn đề của muội gì đâu?"
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, tuy là trăng khuyết cứ cho là trăng tròn đi, Cổ Lan thong dong tự tại, điểm nhiên giảng giải: "Hắn là người của Đế quốc! Có thể thu phục một nhân tài như thế, lợi ích chừng nào, ta thật không muốn hắn nửa đường đứt gánh, muốn thấy tương lai hắn sẽ phát triển đến mức nào. Có đơn giản quá không?" Cổ Lan dốc chén uống cạn một hơi rượu, rồi im lặng. Hoa viên liền chìm trong tĩnh mịch, chỉ có trăng sáng và gió qua.
***
"Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ? Kim Đằng Bạch Liên? Hai loại kỳ hoa tưởng đã tuyệt tích từ lâu lại sinh trưởng thành rừng ở sâu trong Lạc Nhật sơn mạch sao? A Khắc Tây vẻ mặt đột biến gấp giọng hỏi, đối với Dịch Vân đây là lần đầu tiên hắn thấy lão thất thố như vậy.
"Đúng vậy!" Dịch Vân gật đầu: " Kim Đẳng Bạch Liên, sinh trưởng tận trong thâm cốc của ma thú. Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ thì nở hoa thành một phiến lớn trên đám thi hài cao giai ma thú. Tại nơi đó còn có một tòa Thượng cổ Thần điện bí Phủ sót lại. Chỉ là có một đầu Tinh Vực Ma thú canh giữ, vô cùng nguy hiểm."
A Khắc Tây cùng với Tạp Lỗ Tư nghe mà trợn mắt nhìn nhau, cũng không dám tin là thật.
Dịch Vân khẽ lật bàn tay, liền xuất hiện một đóa tiên diễm hồng hoa tươi rói: "Đây là Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ, tiểu tử vốn lưu lại để dành cho Hán Khắc, đoạt được từ trong Viễn Cổ Điện Phủ nơi Tinh Vực Cự Thú kia tọa trấn."
A Khắc Tây lập tức nhận lấy đóa hoa, nhìn chăm chú, mới liên tục lúc lắc đầu: "Thật sự là Luân Chuyển Kỳ Linh Quỳ, vẫn tươi mới như vừa hái, chừng năm trăm năm tuổi, ài, lão phu cũng mấy trăm năm rồi chưa từng được xem một đóa hoàn hảo như vậy, thật khó tin, thật khó tin a!"
Cảm khái hồi lâu, A Khắc Tây bỗng nhiên nói: "Chú em, lão già này có một việc muốn cầu ngươi giúp!"
Dịch Vân cực kỳ ngạc nhiên, há miệng: "Mời ngài cứ nói. Chỉ cần Vân này làm được, sẽ không chau mày."
A Khắc Tây nói: "Chỉ cần có ba mươi đóa lão phu dám đảm bảo, những tiểu bằng hữu của ngươi sẽ hoàn toàn hồi phục, nhưng lão phu hi vọng ngươi có thể đem về năm mươi... à không sáu mươi đóa đi, ơn này lão phu sẽ trọng báo a."
Dịch Vân có chút ngoài ý muốn: "Ngài không đi cùng tiểu tử sao?"
Với lão già cuồng tín Ma Dược học này, Dịch Vân cứ nghĩ y sẽ không thờ ơ giống như Tạp Lỗ Tư, mà khi nghe tới loại kỳ hoa này hẳn sẽ mừng phát điên giống như hắn nghe tin chỗ nào có mỏ Vẫn Thần thiết vậy chứ, khẩn cấp mà tìm tới, giúp hắn giảm đi độ khó của chuyến đi, ai dè...
Biết được hai loại Kỳ hoa tưởng rằng tuyệt chủng này vẫn còn tồn tại, A Khắc Tây tựa hồ đang hưng phấn hết mức, đến nỗi như không nghe được lời Dịch Vân, Tạp Lỗ Tư tiếp lời: "Tiểu tử, với Tinh Vực Ma thú ở tại di tích đó, quả thật chuyến đi này của ngươi hung hiểm vô cùng, không phải là lão phu và A Khắc Tây không muốn cùng đi với ngươi, mà là không thể, Lạc Nhật sơn mạch, bọn ta không thể đi vào!"
Lời nói này của lão đã khiến Dịch Vân ngạc nhiên cực độ!
Chỉ nghe Tạp Lỗ Tư tiếp tục: "Nguyên nhân kể ra thì dài dòng, ngươi chỉ cần biết rằng, lão phu với A Khắc Tây cùng cấp bậc, đều có một chế ước, suốt đời không được bước chân vào sào huyệt Ma Thú dù chỉ một lần, mà ngay cả Quang Minh Giáo hoàng cũng không ngoại lệ. Theo miêu tả của ngươi, Cự thú kia chắc chắn là Tinh Vực ma thú rồi, nếu chính diện đối kháng, bọn ta cũng bội phần đau đầu mà không nắm chắc, cho nên ngươi phải cẩn thận hết mức, nếu không thể thì chớ cưỡng cầu nhé!"
A Khắc Tây lúc này cũng nói: "Lão phu có thể lấy Huyết hồng sơn cốc làm nhà là vì ta sớm đã ở đấy, vả lại từng thề sẽ không đả thương ma thú ngoài Thất giai, mà thực tế, Thất giai ma thú đều đã có linh trí, bản thân chúng cũng tránh xa chỗ ta ở, trước mặt ta thuần phục như mèo nhà, mấy trăm năm nay đều không có chuyện gì xảy ra"
"Hiện tại tuy biết Lạc Nhật sơn mạch tồn tại kỳ hoa có thể luyện ra cao giai dược, nhưng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tâm tuy động vạn phần mà đành vô lực, chỉ hy vọng vào tiểu tử ngươi mang về càng nhiều càng tốt, đương nhiên không cần phải miễn cưỡng, ưu tiên an nguy bản thân là trên hết mới được!"
Dịch Vân lẳng lặng nghe rồi kiên định một lời: "Nếu vậy, tiểu tử sẽ không phiền tới hai vị nữa, vì tính mạng của những bạn bè anh em Ái Đạt trấn, Vân này nhất quyết sẽ mang kỳ hoa trở về. Bây giờ tiểu tử phải quay lại Đế Quốc nhận phong Tước rồi sẽ lập tức lên đường!"
A Khắc Tây gật đầu nói: "Việc này đành trông cậy vào ngươi vậy, hy vọng ngươi đại công cáo thành. Về phần những người này, lão phu sẽ an bày ổn thỏa, ngươi không cần lo lắng."
... Truyện được copy tại Truyện FULL
Để A Khắc Tây chăm sóc cho bằng hữu gia tộc? Dịch Vân hắn còn mong gì hơn nữa, đó chính là phương thức tốt nhất, không hề phản đối.
Tâm sự lo lắng phiền nhiễu nhất đã được giải, Dịch Vân như quẳng đi tảng đá ngàn cân đang đè lên ngực hắn, tâm tình thả lỏng liền lập tức cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ từ đâu ập đến, hắn bèn ngồi xuống tựa lưng vào vách núi.
Đánh nhau với Thanh Lôi Chế Tài Đoàn một trận kịch liệt đã làm hao tổn toàn bộ tinh lực của Dịch Vân, chỉ là hắn vẫn kiên trì cho tới tận bây giờ, khi sự tình đã có chiều hướng sáng sủa, hắn mới quẳng gánh lo âu đi mà ngơi nghỉ. Phát hiện tình trạng của hắn, A Khắc Tây mỉm cười: "Cũng nên nghỉ ngơi cho sớm. Hảo hảo mà ngủ một giấc, không cần suy nghĩ gì nhiều, lúc nhóc con tỉnh lại đã ở ma pháp trận ngoại ô Kỳ Võ thành rồi. Yên tâm!"
Dịch Vân khẽ gật đầu, có hai người họ ở đây quả thật có muốn lo cũng không được rồi. Hai mắt liền sụp xuống chìm vào mê man.
Hắn biết, chờ hắn phía trước còn bao nhiêu việc, an trí cho đồng bạn Ái Đạt Trấn, phong Tước cùng giành lại quyền sở hữu đất đai tổ truyền, khổ cực bao lâu cũng dần được đền đáp, hắn trông chờ mà cũng kỳ vọng tất cả những điều đó đều có thể thuận lợi mà kết thúc, sớm trả lại tự do cho bản thân mình.
Chỉ là trước đó, vẫn còn một chuyện cần phải giải quyết, và cũng là chuyện trọng yếu nhất, là một người hắn không thể nào buông tha, đã trở thành tâm ma trong lòng hắn.
Kẻ đó không chết, hắn không cam lòng!