Nơi đóng quân của Thanh lôi quân đoàn cũng chỉ là một trong ba mươi sáu khu của Thánh Quang trại, có diện tích khoảng năm dặm, có kết cấu hình vuông đặc hữu của quân khu, giống các khu vực khác dùng tường đá cao màu trắng xám làm ngăn cách. Ở trong một cái khu vực phong bế như vậy, muốn tìm chỗ ở của chỉ huy cao nhất của quân đoàn chắc hẳn không phải là việc gì khó mới đúng.
Nhưng Dịch Vân lại có hạn chế, tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện. Hắn cũng không sợ binh lính ở trong nơi đóng quân của Thanh lôi quân đoàn nhưng lại cố kỵ cường giả Cửu tinh Tôn cấp tồn tại ở một nơi nào đó trong Thánh Quang trại. Tin tưởng rằng nếu có bất kỳ động tĩnh nào, cho dù là một hồi chiến đấu không đáng kể cũng không thể thoát khỏi linh giác điều tra của mấy cường giả kia.
Lần này tiến đến chỉ vì cứu người mà không phải vì báo thù. Do đó phải biết chừng mực.
Phía trước mặt nơi đóng quân, dưới tường đá màu trắng xám, một cái trướng bồng (lều vải) lớn màu trắng khí phái trang nghiêm đang đứng thẳng ở đó, khác xa với các những doanh trại bình thường đang đứng thẳng ở đó.
"Xem ra chính là ở chỗ này!" Thừa dịp thủ vệ đi xa hơn hơn trăm thước tạo thành kẽ hở, Dịch Vân nhanh chóng đi vào chỗ tối giữa tường đá cùng trướng bồng, cũng chính là góc chết (chỗ không nhìn thấy) của nhóm binh lính thủ vệ ở bên ngoài.
"Quân đội mấy nghìn người, đóng giữ một cái quân khu không lớn mà phòng vệ vẫn trăm nghìn chỗ hở như thế này, quân kỷ lỏng lẻo như thế kia. Xem ra ở phương diện trị quân của Quang Minh giáo đình đúng là không thể so với quân đoàn chính quy của đế quốc a!" Môn La khinh thường cười.
Môn La nói rất nhẹ nhàng, chỉ là hắn cũng không nghĩ đến nơi này chính là chỗ đóng quân quan trọng của Giáo đình. Tất cả quân đội chủ lực của Quang minh kỵ sĩ đoàn chấn nhiếp tam đại đế quốc đều ở đây, có thể nói là nơi tập hợp binh hùng tướng mạnh. Những người khác trốn cũng không kịp, làm sao còn ngu ngốc đến mức tới đây sinh sự cơ chứ?
Không đáp lại lời của Môn La, biểu tình của Dịch Vân vẫn cực kỳ ngưng trọng. Một cỗ uy áp của cường giả từ trong doanh trướng mơ hồ truyền đến. Tới gần sát cửa bên nhìn qua, bên trong bài trí rất khí phái hoa lệ. Thảm đỏ trải dưới đất, bàn thấp nạm vàng, bốn góc đặt các giá trưng bày đủ các loại vũ khí khác nhau. Tất cả đều là binh khí sắc bén có giá trên nghìn kim tệ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lấy binh dưỡng tâm, lấy khí lệ khí, đây chính là các sắp xếp bài trí mà các tướng lĩnh của quân đội ưa thích nhất, biểu hiện rất rõ khí phách uy vũ phi phàm của người làm tướng.
Mà ở giữa trướng bồng lại có một cái giường rất xa hoa mỹ lệ bằng lông bạch dương (lông dê trắng). Trên giường có một đôi nam nữ cuốn chặt lấy nhau, đang ướt đẫm mồ hôi dưới những động tác cực kỳ nóng bỏng.
"Thất tinh cao giai, đấu khí Thủy thuộc tính. Tên thủ lĩnh Hắc y nhân ngày đó chính tay đánh chết ông ngoại, xa cách suốt tám năm, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!" Hai mắt rừng rực như lửa cháy, Dịch Vân mạnh mẽ đè nén sự tức giận đang tràn ngập trong lòng, từ kẽ răng cắn chặt rin rít phun ra một câu.
"Loại Đấu khí dao động này không khác gì so với thủ lĩnh Hắc y nhân ngày đó. Xác thật chính là hắn, không sai!" Môn La trầm giọng nói: "Tám năm ngắn ngủi nhưng hắn lại có thể từ Lục tinh trung giai thăng cấp đến Thất tinh cao giai như bây giờ, tuy còn kém xa so với tiến cảnh của ngươi nhưng nếu lấy tiêu chuẩn của võ giả bình thường mà đánh giá thì cũng được coi là nhân tài có thiên phú không sai! Đáng tiếc a! Bây giờ ngươi tính toán làm như thế nào?"
Lấy thực lực bây giờ của Dịch Vân, cho dù sử dụng Nghịch vận công pháp thì chỉ có thể đánh bại Tháp Cát Nhĩ cấp bậc trung giai, đã là cực hạn. Tuyệt đối không thể thắng được đối thủ cường giả cao giai hơn xa hắn một tinh cấp.
Khoảng cách giữa trung giai cùng cao giai trong Thất tinh Tước cấp giống như một đường phân cách cực lớn. Mạnh yếu kém nhau gần như một nửa, không hề có chỗ cho may mắn tồn tại!
Tai nghe tiếng nữ tử thở dốc từng hồi cùng với tiếng nam tử cười dâm đãng truyền đến đứt quãng, Dịch Vân lạnh lùng nhìn đôi nam nữ hoang đường ban ngày tuyên dâm này. Nữ tử mái tóc hỗn loạn che đi khuôn mặt, da trắng như ngọc, mồ hôi chảy dầm dề, toàn thân kịch liệt rung động. Hai cái thỏ ngọc trước ngực dưới bàn tay to nắn bóp của nam tử không ngừng biến hóa hình dạng. Cảnh tượng dâm dục mị hoặc như thế toàn bộ hắn đều nhìn thấy nhưng Dịch Vân lại không có chút xấu hổ. Trong mắt hắn lúc này chỉ còn toát ra vô cùng vô tận sát ý lạnh lùng trầm trọng.
Hai tay nắm chặt lại, thân hình khẽ run lên, hắn cực lực áp chế bản thân. Nếu hận ý có thể cách không giết người thì đôi nam nữ trước mắt đã sớm bị nó chặt làm vạn mảnh.
"Cầu Cầu!" Vừa nghe thấy Dịch Vân gọi, Cầu Cầu lập tức từ trong lòng thò đầu ra.
"Đợi lát nữa nghe chỉ thị của ta!" Nhãn tuyến Dịch Vân không hề dời đi, chỉ chỉ vào trong phòng, lấy thanh âm mà chỉ có mình Cầu Cầu mới nghe được nói: "Khi ta ra hiệu thì ngươi liền từ nơi này đi vào, bằng vào tốc độ nhanh nhất bắt giữ tên nam tử kia. Nhớ kỹ! Chỉ có thể bắt, không thể giết, cũng không thể đả thương. Về phần nữ nhân kia, vì phòng ngừa vạn nhất, phải giết chết ngay tại chỗ trước cho ta."
"Tê tê!" Cầu Cầu lập tức gật gật đầu, nhanh chóng trèo lên trên vai Dịch Vân, tò mò nhìn đôi nam nữ đnag quay cuồng trên giường chờ mệnh lệnh ra tay của Dịch Vân.
Nữ nhân kia nhìn có vẻ rất trẻ, dường như còn nhỏ hơn Dịch Vân một hai tuổi. Cô ta có thể không phải là thành viên của Thanh lôi chế tài đoàn. Nhưng giờ phút này, Dịch Vân vốn không có bất kỳ tiền vốn nào để mạo hiểm, chỉ có thể lấy phương pháp an toàn nhất để đạt thành mục đích.
"Nhìn nữ nhân kia tuổi và tu vi đều thấp hơn so với ngươi, chưa chắc là một trong những Hắc y nhân ngày đó. Ngươi thật sự muốn giết cả nàng sao?"
"Tình hình trước mắt ta không có lựa chọn nào khác. Lão Đại ngươi hẳn cũng rõ ràng mới đúng. Huống chi đại địch diệt toàn bộ Ái Đạt Trấn của ta, thì bất kỳ người nào có quan hệ với hắn cũng không có lý do để buông tha. Việc này, ta không thẹn với lương tâm!"
"Nhưng là…" Môn La nhíu mày lại, suy tư nói: "Hơi thở trên người nàng làm ta có loại cảm giác quen thuộc. Mặc dù rõ nhưng hẳn là đã từng gặp nàng ở đâu rồi mới đúng nhưng lại hoàn toàn không không nghĩ ra. Có lẽ cảm giác của ta bị sai lệch à!"
Lời này vừa nói xong, bên trong doanh trướng, nam tử đang hừng hực trùng kích đột nhiên xoay người, đem nữ tử dưới thân đưa ra, xoa bóp thật mạnh bộ ngực mềm mại của nữ tử, lớn tiếng cười dâm đãng: "Lan Ny này, mau ra sức vặn eo cho lão tử, dâm tao một chút, mạnh mẽ thêm tí nữa, lão tử cũng sắp ra rồi! Hé hé hé!"
Nam tử không ngừng thúc giục, nữ tử cũng lập tức làm theo, biến thành tư thế nam dưới nữ trên, mùi vị hoang dâm vô độ lại càng thêm nồng hậu.
"Lan Ny!" Nữ tử nãy giờ vẫn đang đưa lưng về phía hắn, khiến Dịch Vân không cách nào nhìn thấy khuôn mặt của nàng, chỉ cảm thấy tên này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua. Suy nghĩ một lát cũng không nhớ được gì, đang nghi hoặc thì vừa lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở bờ vai phải trắng nõn của nàng có một cái bớt rất nhỏ hình nửa vầng trăng đỏ sẫm.
Nửa vầng trăng đỏ sẫm, giống như đã từng gặp qua đâu đó. Trong nháy mắt, hồi ức như thủy triều đột nhiên ùa về, thân hình hắn chấn động kịch liệt, mở to hai mắt không dám tin: "Làm sao có thể? Sao lại là cô ta?"
Gia viên ngày xưa, trong trí nhớ vụn vỡ ghép nhặt, nữ tử trước mắt không ngờ lại là một người quen mà hắn đã từ lâu quên mất.