5 năm sau.
Sân bay thành phố XX. Một người phụ nữ cùng với hai nhóc tỳ 5 tuổi đang đứng chờ xe ở sân bay. Người phụ nữ nay cũng đã ba mươi xuân xanh nhưng thoạt nhìn còn tưởng là mới hai mươi. Làn da thì trong trẻo không có dấu hiệu của nếp nhăn, khuôn mặt trẻ trung từng góc rõ ràng không có dấu hiệu lão hóa theo thời gian.
Phải thời gian trôi qua nhanh thật mới ngày này cô còn ngây ngô biết yêu vậy mà đã là mẹ của hai đứa nhóc dễ thương rồi. Đã 5 năm rồi cô chưa có quay lại đây, em trai cô cũng đã phát triển một cách vững mạnh ở trong nước rồi, còn ba mẹ cô thì…cách đây 3 năm mẹ cô vì nhớ cô nên lâm bệnh mà mất còn ba cô cũng đi theo bà vì quá buồn và cô đơn.
Cô quả thật lúc đó rất muốn về nhưng lại không thể về vì hai đứa trẻ còn quá nhỏ bên Mỹ cũng không cho về nên đành chờ chúng lớn một chút. Bây giờ cũng đã có cơ hội cô liền đưa chúng đi ra mộ của ông bà ngoại chúng.
- Ba mẹ! Con tới rồi! Đây là hai đứa con của con. Mặc Phong, Linh Đan hai đứa mau chào ông bà đi con.
- Thưa ông bà tụi con mới tới ạ. – Hai đứa đều đồng thanh đáp mặc dù mới 5 tuổi nhưng rất hiểu chuyện.
- Con xin lỗi vì bây giờ con mới tới. Hai người yên tâm an nghỉ con và em sẽ cố gắng gây dựng nên một Hạ thị vững mạnh.
…
Vì mới về nước nên cô cũng chưa có phương tiện đi lại. Đành gọi một chiếc taxi chở cô và hai đứa nhỏ về Hạ gia. Nơi đây vẫn vậy từ sau khi cô đi vẫn chưa có thay đổi gì.
- Tiểu thư? Tiểu thư là cô có phải không?
- Dì Từ… - Từ xa cô đã nhận ra những người làm trước đây tuy có đi xa thế nào cô vẫn nhớ đến quê nhà.
- Tiểu Mạt là con ư? Mau báo cho thiếu gia, chị của thiếu gia đã về rồi.
- Dì Từ, con nhớ dì quá. Đây là hai đứa con của con Mặc Phong, Linh Đan hai đứa chào bà đi.
- Chúng con chào bà ạ!
- Hảo hảo, đây là tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đây sao. Đáng yêu quá mau vào đi bà dẫn hai cháu đi ăn chắc là đói rồi đúng không?
- Chị, chị về rồi. – Hạ Duy Khiêm lao xuống như một đứa con nít khi thấy chị mình sau bao năm xa cách. Cậu bé ngày nào giờ đây đã trưởng thành và là trụ cột của gia đình này.
- Được rồi, được rồi chị về rồi đây. Gần ba mươi tuổi đầu rồi mà cứ như con nít vậy.
- Chị có mệt không? Để em bảo người hầu dọn đồ lên phòng. Còn hai cháu đưa em dẫn chúng đi chơi.
- Để chị bảo tụi nhỏ qua chơi.
…
- Chị hai đứa nhỏ càng ngày càng giống Lục Khải Huy quá đấy.
- Chị biết chứ nhưng sự thật vẫn là sự thật. Chị sẽ cố gắng giảm những lần tụi nhỏ nhìn thấy ba nó. Đã giấu được 5 năm rồi chắc là vẫn sẽ giấu tiếp được thôi.
- Mami, cậu ơi chúng con đói rồi.
- Để mami dẫn hai đứa đi ăn.
Cô cùng Hạ Duy Khiêm mỗi người bế một đứa cùng xuống dưới lầu ăn. Bỗng cô nhận được điện thoại. Năm năm qua khi qua ra nước ngoài tất cả số điện thoại đã thay đổi chỉ có em trai cô và Giang Dư Chính là biết.
Sở dĩ Giang Dư Chính biết là vì sau khi cô qua đó Giang Dư Chính cũng bỏ lại thị trường Trung Quốc rộng mở mà đi sang Mỹ vì cô. Lúc đầu cô không có chấp nhận nhưng rồi thời gian dần dần cũng thay đổi với cái nhìn của cô cũng không phải là chấp nhận hoàn toàn mà chỉ là cảm thấy có lỗi vì ngày xưa đã đối xử với Giang Dư Chính không được tốt.
- Tiểu Mạt về nước sao không nói?
- Cũng không có gì nhớ nhà nên về.
- Vậy em bao giờ trở lại Mỹ?
- Em sẽ không về nữa. Sẽ ở lại đây luôn tự nhiên lại thay đổi suy nghĩ muốn ở lại quê nhà. Dù gì thì quê nhà vẫn là tốt nhất. Ai đi xa cũng đều nhớ về. Anh còn có ba mẹ anh bên đấy anh hãy tập trung vào phát triển sự nghiệp gia đình cũng nên lấy vợ nữa không cần phải nghĩ đến cho em.
- Chuyện đó anh không cần, anh chỉ cần em và các con thôi. Đợi anh về còn phải xem hai đứa nhóc có ngoan không?
- á…không…không cần… - Cô còn chưa có kịp nói với Giang Dư Chính là không cần nhất thiết phải về. Dù sao thì 5 năm qua cũng đã cảm ơn hắn vì đã giúp cô nuôi dưỡng hai đứa nhỏ nên người vào thời điểm cô khó khăn nhất. Nhưng sự thật là sự thật cô cũng không thể dây dưa cùng hắn mãi được nên đây là thời điểm tốt để cùng hắn không còn liên quan. Cô vẫn nhớ những lời đe dọa năm đó của hắn cho nên trong việc cởi mở với hắn sẽ không thể được mặc dù bây giwof cũng chỉ là một tiến triển tốt trong 5 năm qua.
Cô chưa kịp nói xong thì Giang Dư Chính đã cúp máy. Và trong đêm hôm đó, hắn ta đã ngồi chờ trong đêm để có thể bay về Trung Quốc một cách sớm nhất. Hắn là muốn nhìn thấy cô, trong 5 năm qua hắn đã quen với bóng dáng của cô quyết định của hắn không sai khi sang Mỹ tìm cô. Nhưng hắn vẫn chưa thể chinh phục được trái tim cô vì hắn trong lòng của cô vẫn còn có Lục Khải Huy lần này cô về nước có thể cô và Lục Khải Huy sẽ gặp nhau nên bằng mọi giá hắn không thể để chuyện này xảy ra.