Cảm Giác Khi Hai Ta Gặp Nhau

Chương 37




Như thường lệ anh và cô đã quyết định sẽ giành một ngày trong tuần về nhà ông nội ở. Vì ông nội sống một mình lại còn ở trong một ngôi nhà to nữa nên sẽ rất cô đơn. Cô thấy tình cảnh như vậy nên cũng động lòng bảo anh cứ một ngày trong tuần thì về nhà ông nội ở.

- Ông nội, bọn con tới rồi.

- Hai đứa đến rồi, ông nội còn đang thắc mứ là sao hai đứa về muộn vậy. Thôi vào nhà rửa tay chân đi còn ăn cơm nữa.

- Dạ!! [Cả anh và cô đều đồng thanh đáp.]

- Tiểu tử thối, con còn nhớ cuối tuần nay là ngày gì không?

- Dạ, con nhớ. [Lục Khải Huy đương nhiên là không thể quên được dù anh có là chủ tịch đi chăng nữa thì cũng không quên được ngày này.]

- Ông nội, Khải Huy hai người có thể nói cho con biết là ngày gì không? [Hạ Tiểu Mạt ngồi bên cạnh mà không hiểu gì.]

- À…xin lỗi em vì đã không nói đến ngày này. Thật ra cuối tuần này là ngày giỗ của mẹ anh.

- A…là ngày giỗ của bác gái. [Ông cụ và Lục Khải Huy đơ người ra một lúc.]

- Ờm…cháu dâu à nên gọi là mẹ chồng mới đúng chứ nhỉ?

- A…cháu xin lỗi. Cháu quên mất.

- Em đó cứ tính hấp tấp vậy sao được? Cần phải anh đích thân chỉnh sửa cho em? Hửm?

- Kệ em đi anh định bao giờ thì đi thăm mộ của mẹ.

- Cuối tuần này anh và em đều đi tiện thể anh cũng muốn giới thiệu con dâu cho mẹ luôn.

- Ưm… [Hạ Tiểu Mạt cảm thấy căng thẳng vì là lần đầu tiên được đi gặp mặt mẫu thân đẻ ra Lục Khải Huy. Chắc hẳn mẹ anh ấy rất là đẹp.]

Lại thêm một cuối tuần đến, vì mộ mẹ Lục Khải Huy ở vùng ngọai ô nên từ sáng sớm cô và anh đã ra khỏi nhà. Nơi mẹ anh nằm an nghỉ có không khí thật trong lành thoáng mát, cây cối phát triển rất nhiều nên chắc hẳn mỗi lần đến đây anh cũng phải quét dọn nhiều.

Thắp hương, đặt hoa các thứ xong cô mới để ý đến tên của mẹ anh. Giản Nhu Nguyệt. Đó là một diễn viên rất nổi tiếng của ngày xưa mà nhưng có tin đồn vì chồng bạc đãi nên mới dẫn tới chuyện này. Không ngờ cô ấy lại là mẹ của Lục Khải Huy.

- Khải Huy mẹ anh là diễn viên đúng không?

- Đúng vậy. Mẹ anh ngày xưa bà ấy là một diễn viên có thực lực đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì bà gặp bố anh. Hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi quyết định tiến tới hôn nhân. Ông nội bà nội anh cũng rất thích mẹ anh kể cả khi bà có là diễn viên. Bà là người phụ nữ có tình có nghĩa hiền hậu…

- Nhưng mà sống được một thời gian thì bố anh lại dở thói trăng hoa đi ngoại tình với một người đàn bà khác ở bên ngoài và có con. Còn mẹ anh sau khi biết được ông ngoại tình bà đã gặng hỏi ông mọi chuyện nhưng ông chỉ nói với bà là ông hết yêu bà rồi lúc đấy còn có cả tình nhân của ông ta bên cạnh. Mẹ anh bà ấy không chịu nổi cú sốc nên đã muốn tìm tới cái chết hôm đó là một ngày bình thường của anh và mẹ. Bà ấy nói rằng bà ra ngoài có việc sau khi về thì gặp tai nạn trên đường đi. Ông nội anh là người nhận được cuộc gọi từ bệnh viện…

- Họ nói trước đó có gọi cho một người đàn ông nhưng ông ta đã từ chối yêu cầu cùa họ. Anh lúc đó cũng không nhưng cũng có biết một số chuyện nên đã bảo họ cho xem số điện thoại thì anh nhìn thấy dãy số quen thuộc ấy. Kể từ ngày hôm đó anh đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta chỉ vì tình nhân mà ông ta làm hại tới vợ con của mình. Ông nội anh cũng không chấp nhận chuyện này cũng không muốn thừa nhân bố anh nhưng ông lại không thể vì người quân đội có tính kỷ luật cao. Sau đó… [Lục Khải Huy nói đến đây mà lòng đau nhưu cắt hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.]

- Sau đó thì chuyện gì đã xảy ra? [Hạ Tiểu Mạt cầm lấy bàn tay anh truyền hơi ấm cho anh để anh không còn cảm thấy sợ.]

- Sau đó…sau đó ông nội cũng chỉ bỏa rằng bố anh sẽ không được hưởng quyền thừa kế mà tất cả quyền đó sẽ chuyển giao hết cho anh còn ông ta bên ngoài thì vẫn là người Lục gia nhưng trên thực tế sẽ không còn được ông nội anh công nhận nữa. Thời gian thì cũng cứ trôi mặc dù anh không còn hận ông ta nhiều nhưng nó vẫn còn anh nghĩ rằng cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho ông ta.

- … [Hạ Tiểu Mạt cũng không biết phải nói gì chỉ ôm chặt để anh cảm nhận được hơi ấm. Có lẽ nỗi hận trong anh đã quá lúc sâu không thể ra khỏi vậy thì hãy để cho cô có cách sưởi ấm trái tim thù hận ấy đi mặc dù cô chưa từng trải qua cảnh tan nát nhà cửa như vậy.]

- Anh đã bình tĩnh hơn chưa?

- Anh đỡ hơn rồi, cảm ơn em vì đã ở bên anh nhưng lúc khó khăn này.

- Sao anh lại nói vậy chứ? Em luôn sẵn sàng giang đôi cánh này để an ủi anh mà. [Cô cũng chỉ là người ngoài không thể biết được sự tình rõ ràng những cô sẽ cô tìm hiểu để giải thoát cho anh nỗi hận này.]

- Câu đấy phải là anh nên nói mới đúng chứ?

- Em mặc kệ là ai cũng được, chúng ta cũng nên đi xuống thôi, trên đây em thấy lạnh quá…phù phù. [Hạ Tiểu Mạt xoa xoa hai bàn tay vào nhau thổi cho có hơi nóng. Lục Khải Huy cởi áo khoác ra mặc vào cho cô.]

- Em không cần đâu như thế anh sẽ lạnh mất.

- Như thế thì anh ôm em xuống là được. [Nói rồi anh bế cô lên và đi thẳng một mạch xuống dưới.]

- A…Lục Khải Huy thả em xuống…em tự đi được mà có người ở đằng kia nữa…xấu hổ quá đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.