Bàn bạc xong thì cũng là lúc trở về công ty làm việc. Hạ Tiểu Mạt cùng Cố Tĩnh Hy trở về phòng làm việc như thường lệ thì bỗng dưng Lãnh Dao Dao từ đâu đến quát:
- Hạ Tiểu Mạt, Cố Tĩnh Hy hai cô đi đâu giờ này mới về. Có phải là đi câu dẫn đàn ông không?
- Lãnh Dao Dao cô hết việc rồi đúng không? Đang ngồi yên không muốn lại cứ thích đi kiếm chuyện là sao?
- Tôi cũng là ngồi yên làm việc thôi nhưng vì bức xúc việc hai cô vào giờ muộn nên đành khiển trách.
- Vào muộn hay không thì cũng là quyền của chúng tôi theo như tôi thấy thì vẫn còn khoảng một phút nữa mới vào giờ. Cô là sốt sắng quá nên lo cho tôi, theo tôi biết thì cô có tốt bụng vậy đâu. Tôi nghĩ rằng mấy người ở đây cũng chẳng ưa cô gì đâu. [Hạ Tiểu Mạt cố tình khiêu khích Lãnh Dao Dao.]
- Cô… [Lãnh Dao Dao tức không nói nên lời. Mọi người xung quanh nghe Hạ Tiểu Mạt nói vậy thì thấy cũng đúng nên lại xì xào bàn tán.]
- Sao nào? Không phỉa vậy ư? Tôi nghĩ rằng để leo được chức này chắc cô cũng phải lên giường không ít hay ỉ thế con nhà quyền chức nên muốn gì thì làm.
- Mày…mày thì biết cái gì? Im đi. [Lãnh Dao Dao đang định đánh cô nhưng không ngờ cô lại nhanh hơn cô ta. Hạ Tiểu Mạt cầm lấy tay của cô ta rồi dùng tay còn mình vả vào mặt của cô ta. *Bốp* tiếng đánh nghe cũng thật đã tai.]
Nhìn thấy cô đánh Lãnh Dao Dao thì mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Lãnh Dao Dao trước giờ ngang ngược không thèm cho ai mặt mũi thế mà giờ đây lại bị một nhân viên bình thường như cô đánh.
- Cô nên nhớ kĩ cái tát này. Hãy xem như nó là bài học để cô biết được đạo lí. [Hạ Tiểu Mạt nói xong thì quay lại chỗ ngồi làm việc, xem như không có chuyện gì xảy ra.]
- Mày…mày cứ đợi đấy. [Lãnh Dao Dao vì quá mất mặt nên tạm thời bỏ qua cho cô, còn cô ta thì chạy về nhà để nói với ba mẹ của cô ta.]
…
Ngày đầu tiên kết thúc công việc làm dự án, cô mệt mỏi trở về nhà.
- A cuối cùng cũng được về nhà. Vẫn là nhà tốt nhất.
- Anh cũng thấy vậy, chỉ cần có em là đủ. [Anh ôm lấy cô từ phía sau cảm giác sau một ngày làm việc mà được ôm cô như vậy trong lòng cảm thấy đây mới chính là cuộc sống của một người có vợ.]
- Anh…anh bỏ em ra. Đang đứng trước cửa nhà đó mà còn thế này nhỡ có người tới thì sao?
- Có gì phải sợ? Anh ôm vợ anh có gì là sai?
- Thiếu gia, thiếu phu nhân mừng hai người về. [Thím Hoàng là người ra mở cửa cho anh và cô.]
- A…con chào Thím. [Cô vội vàng thoát khỏi cái ôm của anh.]
- Cơm nước đã chuẩn bị xong rồi cô cậu có muốn ăn luôn không?
- Dì cứ dọn lên đi ạ tụi con xuống ngay thôi.
…
Thêm một buổi tối ấm áp nữa. Như thường lệ cô sẽ nằm trên giường đọc một quyển sách còn anh thì làm nốt rồi mới đi ngủ. Nhưng hôm nay anh đã nghe được thư kí Hàn báo cáo lại là cô lại bị Lãnh Dao Dao gây khó dễ, anh lúc đấy đã định giúp cô nhưng không ngờ cô gái nhỏ này lại có thể giải quyết gọn gàng vậy.
- Anh nghe nói em lại bị Lãnh Dao Dao gây phiền phức?
- Cũng không có gì cô ta chỉ là nói mà không có chúng cứ nên em đã xử lí lại cho cô ta thôi.
- Vậy em đã xử lí cô ta như thế nào?
- Thì nặng nhất của em cũng chỉ là tát cho cô ta tỉnh ngộ ra thôi. Người cần chỉnh thì em phải chỉnh lại thôi nếu mà không chỉnh á em cảm thấy khó chịu lắm.
- Bà xã ngốc này, việc này nên để ông xã của em àm chứ đâu cần em phải đụng chân đụng tay vào làm gì? Nói xem em đánh cô ta bằng tay này? [Anh cầm bàn tay bên phải cô lên nâng niu bàn tay như sợ làm tổn hại đến tay cô rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay của cô.]
- Chỉ là một cái tát cũng không có gì đâu cả. Anh xem tay em cũng không có đỏ, cũng không có rát không cần phải lo lắng.”
- Ừm…anh chỉ thấy xót cho vợ anh thôi. Em đó có chồng để làm gì chứ?
- Thì chồng là người mà che chở, yêu thương mình suốt đời này.
- Biết vậy thì từ lần sau nếu không giải quyết được thì gọi cho anh.
- Nếu như tình huống khó quá em sẽ gọi cho anh. Bây giờ em buồn ngủ rồi chỉ muốn ngủ thôi. [Hạ Tiểu Mạt kéo tay Lục Khải Huy bắt anh nằm xuống.]
Anh đắp chăn cẩn thận cho cô, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn thật ngọt ngào của buổi tối.
- Bà xã, ngủ ngon.
- Anh cũng vậy, ông xã.