Chơi mãi cũng đến trời tối, không gian xung quanh đã được thắp sáng lên thành một kinh đô ánh sáng rực rỡ. Lúc này, Lục Khải Huy hỏi cô:
- “ Anh còn một trò chơi nữa muốn để đến tối chơi em có muốn không?”
- “ Trò gì vậy?”
- “ Đến đó em sẽ biết thôi” Lục Khải Huy cầm tay cô và đưa cô đến chỗ đu quay.
- “ Là đu quay sao? Anh muốn chơi cái này”
- “ Ừm”
- “ Vậy thì đi thôi”
Hạ Tiểu Mạt và Lục Khải Huy cùng ngồi vào trong đu quay. Trong lúc chờ lên tới đỉnh anh bắt đầu kể cho cô một câu chuyện.
- “ Em biết không? Có người nói với anh rằng khi hai người yêu nhau ngồi trên chiếc đu quay khi lên tới đỉnh chỉ cần làm điều này với đối phương thì có thể ở bên nhau lâu dài”
- “ Đó là điều gì?”
Lục Khải Huy đưa tay chạm vào khuôn mặt Hạ Tiểu Mạt đưa mặt cô lại sát gần anh rồi nhắm trúng môi cô đặt lên đó một nụ hôn sâu thay cho câu trả lời của anh.
- “ Ưm…” Hạ Tiểu Mạt bị bất ngờ nhưng lại không hề phản kháng cô nghĩ rằng cô bị người đàn ông này làm cho trái tim loạn nhịp thật rồi.
- “ Giờ em hiểu điều đó có nghĩa là gì chưa?” Anh nói rồi ôm cô vào lòng. Cô nằm trong lòng chỉ gật gật đầu, bây giờ cô không muốn để anh nhìn thấy biểu cảm của mình.
Từ lúc xuống đu quay tới giờ cả cô và anh không ai nói một câu cũng không nhìn nhau mà chỉ đi thôi. Chỉ mải đi thôi mà trời đã về khuya từ lúc nào không biết, dường như bầu trời cũng đang ủng hộ cho hai con người này che đi phần cảm xúc xấu hổ của hai con người này để làm dịu đi không khí có vẻ ngượng ngùng này anh liền bảo cô
- “ Mạt Mạt em nhìn kìa”
- “ Hả? Woa đẹp thật đấy cảnh đêm ở đây thật tuyệt”
- “ Thật may vì em có thể cười lại anh sợ anh lại làm sai cái gì khiến em không dám nhìn anh nữa” Lục Khải Huy ủ rũ xuống nhìn cô với ánh mắt thâm tình, anh biết cô chưa yêu anh nhưng anh nhất định sẽ khiến cô yêu anh.
- “ Khải Huy…” Cô nhào tới ôm anh, nhìn anh như vậy cô là không nỡ nhưng tình cảm trong lòng chưa thật rõ ràng nên không thể nói gì.
- “ Em biết lúc này sẽ thật khó đối với anh nhưng anh có thể cho em thời gian được không em sẽ cố gắng tìm ra câu trả lời của mình. Em hứa sẽ cho anh câu trả lời thật lòng của em, anh có thể đợi được không?”
- “ Ừm…anh sẽ đợi” Nói rồi anh dùng hai bàn tay siết chặt cô lại để cảm nhận hơi ấm của cô. Vì yêu cô mà anh dường như đã mất đi lý trí, anh không thể tưởng tượng nổi nếu mất cô anh sẽ như thế nào.
- “ Cũng đã muộn rồi tụi mình nên ra sân bay về thôi!”
- “ Vâng!”