Thẩm Vũ Thiên và Cố Tĩnh Hy tình cờ gặp nhau qua Hạ Tiểu Mạt và Cố Tĩnh Hy. Từ lần đầu gặp Cố Tĩnh Hy đã có cảm tình với anh rồi chỉ là không dám nói ra giống như là đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên. Cô sợ nếu nói ra thì không còn có tình bạn nữa vì cô thấy anh có vẻ rất thích Hạ Tiểu Mạt người bạn cô mới quen nên cô sẽ để tình cảm ở trong lòng.
Hai người chỉ nhìn nhau một lần trong đám cưới của Hạ Tiểu Mạt rồi mỗi người lại có một công việc riêng nên chẳng thể nhớ đến người kia. Rồi tình cờ cô lại gặp được anh tại một quán cà phê. Thấy anh đi một mình mà cũng vừa hay cô cũng đi một mình nên quyết định tiến đến chỗ anh tiện thể có cơ hội được trò chuyện với anh nhiều hơn.
- Chào anh! Anh còn nhớ em không?
- Tiểu Hy à, em đến một mình sao?
- A anh còn nhớ em ạ! Vâng em đến một mình nếu anh không phiền thì em có thể ngồi đây được không?
- Được, dù sao anh cũng đang uống một mình buồn quá. Có em ngồi nữa cũng vui, à anh có thể gọi em là Tiểu Hy không?
- Được ạ.
Thế là hai người cùng ngồi vừa uống cà phê cùng trò chuyện với nhau. Buổi hôm ấy cô mới biết được là anh có sở thích đọc sách thường lúc rảnh rỗi sẽ đến những quán cà phê có sách như này để ngồi đọc. Vậy là từ giờ cô có cơ hội rồi cho dù cô không thích uống cà phê cũng sẽ vì anh sẽ tập uống cà phê.
Hàng ngày cô đều đến quán cà phê này nhưng chưa có lần nào gặp lại anh cô không biết có phải là anh bận gì không. Cho đến một ngày cô cùng người bạn Hạ Tiểu Mạt ở công ty lúc này đã trở về sau trăng mật cùng chủ tịch của công ty cô đọc tin tức thì thấy anh xuất hiện trong tin tức hot.
- Tiểu Mạt cái này không phải là anh Vũ Thiên sao?
- Đúng rồi sao vậy Tiểu Hy?
- Không có gì mình chỉ không ngờ anh Vũ Thiên là tổng giám đốc của Thẩm thị.
- Anh ấy tài giỏi lắm thế nên từ nhỏ mình đã muốn có một người anh trai như vậy đấy thế nên từ bé anh ấy đã coi mình như em gái rồi.
- Mình tưởng không phải anh ấy thích cậu sao?
- Tiểu Hy cậu nghĩ đi đâu vậy? Mình và anh ấy chỉ là anh trai và em gái thôi, anh ấy có người thích rồi cả mình cũng như vậy.
Nghe đến đây Cố Tĩnh Hy vừa mừng vừa buồn vì biết rằng anh không có tình cảm nam nữ với Tiểu Mạt nhưng lại có một người con gái luôn ở trong tim anh ấy mà cô không thể biết. Cô biết là có thể tiếp tục thích anh nhưng lại mâu thuẫn vì khoảng cách của người con gái đó nên tinh thần suy sụp hẳn.
Mấy lần đi cà phê sách đều ngồi cách xa chỗ anh ngồi chỉ lẳng lặng ngắm nhìn anh từ xa mà không dám tiến gần. Còn anh thì dạo gần đây thường xuyên lui tới cà phê sách nhưng không thấy bóng dáng cô bé Tiểu Hy mà anh mong muốn ngày đêm không thấy đâu nữa có vẻ như anh đã thích cô bé này mất rồi.
Chính vì lo lắng mà cô đã phải nhờ đến Hạ Tiểu Mạt và Thẩm Nhã Tịnh tìm ra cô bé bị bắt cóc năm đó cho dù có mất tất cả đi chăng nữa. Cô nghĩ chỉ cần anh và cô bé đấy hạnh phúc thì cô cũng vui không nhất thiết phải anh và cô đến với nhau.
Kết quả là tìm không thấy vì chỉ có đúng một manh mối là cô bé đấy bị bắt cóc cùng anh trong một ngôi nhà bỏ hoang tại khu A có nhà cũng gần khu đấy nhưng sau khi được giải cứu thì gia đình đã chuyển đi vì tất cả các manh mối a về cô bé sau khi lớn lên cũng đứt đoạn.
Cô bắt đầu nhốt mình trong phòng ai gọi cũng không ra. Tuy cô là một tiểu thư được nhiều người theo đuổi nhưng cô cũng chỉ muốn có một tình yêu cùng với người mình yêu. Cùng thời điểm này Hạ Tiểu Mạt đi tìm cô nhưng không thấy cô đâu mà chỉ gặp ông nội của cô.
Sau khi gặp và trò chuyện với ông nội của cô thì lúc bấy giờ Hạ Tiểu Mạt mới ngờ ngợ nhận ra là cô bé cùng với anh Vũ Thiên bị bắt cóc năm đó hóa ra lại là Tiểu Hy, nhanh mau chóng báo cho họ biết mới được. Thẩm Vũ Thiên liền đi gặp cô nhưng ông nội cô lại đứng ngay cửa trước nhà chờ anh.
Biết chắc là anh sẽ đến đây nên ông đã đứng đợi. Cả hai người cùng gặp mặt nhau nói chuyện ngay tại một quán trà gần đó. Hai người tâm sự với nhau về vụ việc năm đó, vì không muốn cô còn nhỏ mà phải mang kí ức đâu đớn vì bắt cóc nên mới chuyển đi. Cuối cùng thì anh xin phép ông của cô cho đi gặp cô, ông nội cô cũng đồng ý nhưng cũng không nên kích động cô vì cô còn đang bệnh.
…
Tại bệnh viện.
Lúc này Cố Tĩnh Hy đang được chăm sóc bởi anh cảnh sát điển trai. Hai người chỉ mới tiếp xúc một vài lần nhưng nhanh chóng trở thành vì cùng chung sở thích và gần đây cô có nhờ anh chàng này điều tra về vụ bắt cóc năm đó.
- Tiểu Hy, cô có đói không? Tôi nghe nói cô nhập viện nhưng vì bận quá mãi hôm nay mới có thời gian rảnh nên đã tức tốc tới đây. – Vương Hạo Triết ân cần hỏi han cô.
- Cảm ơn anh, Hạo Triết!