Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 107: Ngoại truyện 7




Sáng, Khoa dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng xong xuôi đâu đấy rồi mới gọi An dậy.

-Dậy ăn sáng rồi còn đi dạy nè heo lười.

An mệt mỏi chui đầu ra khỏi chăn, mắt vẫn không buồn mở, miệng lẩm bẩm.

-Em mệt quá không dậy nổi.

-Sao thế? Em ốm à?

Nhìn thấy sắc mặt An không được tươi tắn như mọi ngày, Khoa lo lắng đưa tay rờ trán cô, cũng may là không sốt.

-Em mệt lắm, chắc hôm nay em xin nghỉ một ngày.

-Anh đưa em đi khám nhé?

-Không cần đâu, anh đi làm đi.

Trong người cảm thấy khó chịu, An chỉ muốn nằm một chỗ chứ không muốn bước xuống khỏi giường.

Hôm nay bên Khoa khai trương cửa hàng mới nên phải đến sớm để chuẩn bị, cậu cúi xuống hôn lên trán An rồi dặn dò.

-Em ngủ thêm xíu rồi dậy ăn sáng nha, ở nhà mệt quá thì gọi cho anh liền đó.

-Em biết rồi.

Khoa đi mà cũng không yên tâm lắm, cậu tranh thủ xong việc thật sớm để về nhà xem tình hình của An như thế nào.

Mấy ngày nay cô ăn ít hẳn, tối ngủ cũng không ngon giấc làm Khoa lo lắng không yên, không biết cô có đang mắc bệnh gì không nữa.

An ở nhà chuẩn bị cơm trưa đợi Khoa về, dạo này cứ mỗi sáng thức dậy là cô thấy uể oải trong người, chắc lại sắp ốm rồi đây.

-Em thấy đỡ hơn chưa?

Vừa về đến nhà Khoa đã quăng đồ xuống ghế rồi bước đến ôm eo An, cô cũng quay lại hôn lên cằm cậu tình cảm.

-Em đỡ rồi, anh lên thay đồ đi rồi xuống ăn cơm.

-Tuân lệnh bà xã.

Trong lúc đợi Khoa thay quần áo, An ở dưới bếp dọn thức ăn ra bàn sẵn sàng chờ cậu xuống.

Hai vợ chồng ăn cơm mà tình cảm ghê lắm, vừa gắp thức ăn cho nhau lại vừa trêu ghẹo nhau.

Nhưng mới ăn được vài đũa An cảm thấy bụng có cảm giác đau đau, cô ôm bụng nhăn nhó.

-Em bị sao thế?

Thấy An mặt mày xanh mét, Khoa lo lắng.

-Bụng em tự nhiên đau, anh ăn tiếp đi nha, em đi nằm một lát.

Không đợi An đứng lên, Khoa bước tới bế cô lên lầu rồi đặt tay lên bụng cô.

-Sáng không chịu ăn sáng đúng không? Giờ đau dạ dày rồi đấy.

Hình như đau kiểu này đâu có giống như đau dạ dày đâu ta, nhưng cũng không giống như đau bụng của con gái, vậy thì rốt cuộc bị đau gì đây.

Nhắc đến chuyện này mới để ý, nếu như An nhớ không nhầm thì mình đã bị trễ gần nửa tháng rồi, có khi nào…

An ngồi bật dậy rồi đứng lên lấy cái áo khoác định đi ra ngoài liền bị Khoa cản lại.

-Em đi đâu đó? Đang bị đau bụng mà.

-Em chạy ra đầu ngõ mua thuốc xíu.

-Để anh đưa đi, ngộ nhỡ xỉu ngoài đường là tiêu.

-Nhưng….

Tình hình này làm sao bây giờ, An nôn nóng muốn biết kết quả ngay lập tức nhưng Khoa cứ đòi đi thế nào làm sao mà mua được. Chưa có kết quả chính xác nên cô cũng không nói cho Khoa nghe sợ cậu hi vọng rồi lại hụt hẫng.

Khổ nỗi An càng ngăn cản Khoa lại càng lo lắng.

-Em có gì giấu anh đúng không? Bụng em bị đau làm sao nói anh nghe.

-Không phải, tại….

-Tại sao?

-Tại em bị trễ gần nửa tháng rồi, người cứ hay buồn nôn nên em sợ có khi nào….

Khoa chăm chú nghe xong tự nhiên thấy phấn khởi hẳn ra, cậu bế cô lên giường rồi dặn dò.

-Anh hiểu rồi, nằm yên một chỗ đợi anh nha chưa.

Nói xong Khoa chạy một mạch ra đầu đường mua cả chục que thử thai cho An đến nỗi vừa thấy An còn phải giật mình.

-Anh làm gì mua nhiều dữ vậy? Một cái là đủ rồi.

-Thôi, mua vậy cho an toàn.

Bó tay với Khoa, An ngồi dậy cầm đống đó vô trong nhà vệ sinh, Khoa cũng lọt tọt đi theo sau làm An không nhịn được cười.

Cô chìa đống đó đưa cho Khoa.

-Hông ấy anh đem vô trong thử giùm em đi.

-Rất tiếc là anh không có khả năng đó, vào trong thử nhanh lên cho anh.

Trời ạ, người ta mới là người phải hồi hộp chứ, đằng này Khoa còn nôn nóng hơn An nữa mới ghê, kiểu này mà không có thai chắc cậu hụt hẫng lắm.

-Xong chưa em, anh đợi hết nổi rồi.

Mới vào có một chút xíu Khoa đã đứng bên ngoài hối thúc la ré inh ỏi rồi. An nói vọng ra.

-Đợi em thêm xíu nữa nha.

10 phút sau, An vừa mở cửa chưa kịp mở miệng Khoa đã lao vào rồi, cậu nhìn qua một lượt rồi bế An chạy khắp phòng.

- Hai vạch rồi, hai vạch rồi.

Nhìn Khoa vui mừng y chang đứa con nít nhận được món quà mình yêu thích vậy, cô đánh nhẹ vào vai cậu.

-Anh, em bé….

Lúc này Khoa mới sực nhớ lại, cậu ngưng ngay lập tức rồi rất nhẹ nhàng đặt An xuống giường.

-Anh quên mất, xin lỗi vợ, xin lỗi con nha. Yêu quá đi mất.

Khoa xoa xoa cái bụng phẳng lì của An làm cô buồn cười.

-Còn chưa chắc chắn mà anh, để khi nào có kết quả siêu âm chính xác rồi anh hãy cho mọi người biết nhé.

-Hay giờ mình đi luôn em.

-Hôm nay em mệt lắm, ngày mai nha.

Tâm trạng đang phấn khích nên An nói gì Khoa cũng làm theo hết, bây giờ cô thích gì cậu cũng chiều tất mà không một lời than vãn.

Cậu nằm bên cạnh rồi cứ tủm tỉm cười mãi. Ba mẹ ngày nào cũng than đi than lại cái điệp khúc muốn có cháu để bồng bế cho vui nhà vui cửa, bây giờ mà biết An có thai chắc sẽ vui sướng lắm đây.

-Sao anh yêu con heo này quá đi.

-Anh yêu cái bụng em thì có, trước khi có cái vụ này anh có vui vậy đâu.

-Đừng nói là ghen tỵ với con nha, có thêm một thành viên tất nhiên anh phải vui hơn rồi. Dù vậy nếu cục cưng này có hay không anh vẫn yêu em nhất mà.

Khoa nịnh nọt làm An mỉm cười hạnh phúc.

Không biết từ bao giờ, cậu biết trân trọng một người nào đó nhiều đến thế.

Không biết từ bao giờ, cậu có cảm giác ngập tràn hạnh phúc, cứ muốn quấn quýt với người ấy không rời.

Và không biết từ bao giờ, cậu lại yêu trẻ con như thế, mỗi lần nhìn thấy bất cứ đứa trẻ nào thì trong lòng dâng lên cảm giác mong chờ chào đón sinh linh bé nhỏ chào đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.