Đường Du Nhiên bị trêu chọc đến cả người không kìm được mà run nhè nhẹ, mắt cụp xuống, không dám nhìn Thời Ngọc Thao, lông mi vừa dài vừa dày không ngừng run nhẹ.
Đường Du Nhiên cảm thấy cả người cô vô cùng nóng.
Thời Ngọc Thao mà trêu chọc người khác thì Đường Du Nhiên chỉ có thể thảm hại mà cởi bỏ hết vỏ bọc, vốn dĩ không phải là đối thủ của anh!
Vào lúc Đường Du Nhiên tưởng Thời Ngọc Thao sẽ tiến thêm một bước, anh lại bất ngờ dịu dàng hôn lên trán cô
một cái, giọng nói trầm khàn mang theo ý cười vang lên bên tai cô: “Nhưng nếu em đã đói rồi, vậy thì nên cho em ăn no trước thì tốt hơn.”
“Em ăn no rồi, một lát tôi mới có thể ăn no được.”
Nói xong, Thời Ngọc Thao buông Đường Du Nhiên ra.
Trong lòng Đường Du Nhiên thở phào một hơi, cô thật sự đói rồi. Nhưng nghĩ đến câu nói cuối cùng của Thời Ngọc Thao, hai má cô lại xấu hổ mà đỏ lên.
Trừng Thời Ngọc Thao một cái, Đường Du Nhiên vừa định lên tiếng, anh đã nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống sofa ở một bên, nhìn cô nói: “Muốn ăn cái gì? Để tôi bảo Đỗ Yên Nhiên mua đến đây.”
“Thịt bò, bánh chiên.” Đường Du Nhiên gọi những món đặc sản của đảo Bali.
VietWriter
Thời Ngọc Thao ghi nhớ rồi gọi điện thoại cho Đỗ Yên Nhiên.
Sau khi Thời Ngọc Thao kết thúc cuộc gọi, mặt Đường Du Nhiên vẫn chưa hết đỏ, kéo kéo góc áo Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, tôi không muốn ở đây, chúng ta xuống dưới phòng anh đi.”
Khâu Thiếu Trạch có thể phòng của căn phòng này, Đường Du Nhiên không muốn Khâu Thiếu Trạch đột nhiên bước vào, nhìn thấy dáng vẻ lộn xộn của cô và Thời Ngọc Thao.
“Được.” Thời Ngọc Thao không hề ngạc nhiên, đứng dậy ôm Đường Du Nhiên đi ra khỏi phòng.
Những đồng nghiệp đi cùng Đường Du Nhiên đều đã đi ra ngoài chơi, Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi thì lại
trong bệnh viện, trong khách sạn không còn người nào khác mà cô quen biết, nên Đường Du Nhiên cũng không có gì kiêng kị, dù sao cô không giãy ra khỏi bàn tay của Thời Ngọc Thao được, nên cô chỉ đành mặc kệ anh ôm cô.
Đỗ Yên Nhiên làm việc rất nhanh chóng, không để Đường Du Nhiên đợi lâu đã mang bữa trưa qua.
Đỗ Yên Nhiên đưa bữa trưa đến rồi lập tức rời đi.
Đường Du Nhiên ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ túi đồ ăn, đột nhiên rục rịch dậy.
Cô không chờ được mà vội lấy từng hộp đồ ăn trong túi mở ra. Đường Du Nhiên phát hiện Thời Ngọc Thao không chỉ bảo Đỗ Yên Nhiên mua ba món mà cô gọi, mà còn mua cá chiên lá chuối, cà ri gà, thậm chí còn chuẩn bị cả một phần đổ ngọt là khoai môn nước cốt dừa.
Một bữa ăn rất phong phú.
“Mau ăn đi, ăn rồi rồi chúng ta còn phải làm chuyện quan trọng nữa đấy.” Thời Ngọc Thao cong môi cười xấu xa, anh mắt nhìn chằm chằm về phía Đường Du Nhiên.
Trước giờ da mặt của Đường Du Nhiên đều rất mỏng, nghe thấy câu cuối cùng của anh, trong phút chốc gò má trắng nõn đỏ ửng lên, xấu hổ vội cầm đũa gắp một miếng thịt bò Ba Đông nhét vào miệng Thời Ngọc Thao: “Đói thì anh ăn nhiều một chút!”
Đường Du Nhiên nói xong, quên cả đổi đũa mà cầm luôn đôi đũa vừa chạm vào môi Thời Ngọc Thao bắt đầu ăn.
Đường Du Nhiên hoàn toàn không phát hiện, Thời Ngọc Thao ngồi ở bên cạnh nhìn thấy không những không nhắc nhở cô mà còn hơi híp mắt lại, khoé môi không nhịn được mà hơi cong lên.
Vốn dĩ Thời Ngọc Thao không đói lắm, nhưng lúc này nhìn thấy Đường Du Nhiên ăn ngon miệng như vậy, anh không kìm được mà cầm lấy đũa cùng ăn với cô.
Nửa tiếng sau, Đường Du Nhiên thoả mãn buông đũa xuống.
Đường Du Nhiên vừa lấy khăn giấy lau lau môi, một giây sau, Thời Ngọc Thao ngồi ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, ngang ngược ôm ngang cô lên, đi về phía giường lớn của khách sạn.
Bị Thời Ngọc Thao ôm như vậy, Đường Du Nhiên sợ bản thân không cẩn thận rơi xuống, nên trong lúc hoàng loạn đã vô thức ôm lấy cổ anh. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của Thời Ngọc Thao, vội nói: “Thời Ngọc Thao, anh mau bỏ tôi xuống! Đợi một chút, tôi mới ăn no, anh để tôi nghĩ
một chút dã! Thời Ngọc Thao! Anh mau bỏ tôi xuống...”
Vừa dứt lời, Đường Du Nhiên đã bị Thời Ngọc Thao nhanh chóng ấn lên giường lớn.
Cơ thể của hai người dán sát nhau một cách thân mật, thậm chí Đường Du Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên người Thời Ngọc Thao.
Bởi vì căng thẳng mà cơ thể của Đường Du Nhiên đột nhiên cũng thành một đường thẳng.
“Em mệt thì ngủ một lúc đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi em.” Thời Ngọc Thao cong môi nói, rồi hôn một cái lên trán
Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên cũng lười quan tâm đến việc Thời Ngọc Thao cứ động một tí là thích hôn cô.
Bị tên khốn Thời Ngọc Thao giày vò cả buổi, bây giờ Đường Du Nhiên mệt đến chỉ muốn ngủ. Nghe thấy Thời Ngọc Thao nói như vậy, Đường Du Nhiên nhắm mắt lại, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Thời Ngọc Thao vô cùng tỉnh táo, không hề có chút mệt mỏi, mở máy tính ra xử lý công việc.
Đợi đến lúc Đường Du Nhiên tỉnh lại rồi ăn tối với Thời Ngọc Thao, anh mới chịu buông tha cho cô trở về phòng.